Đế Quân

Chương 84: Chương 84: Săn bắn Đông Giao. (2)




- Dạ nhi, thật xin lỗi con, bây giờ gia gia không thể giao trình độ tâm pháp tầng thứ hai cho con được, bởi vì nếu để cho người khác biết được, chính bản thân gia gia còn chưa đạt tới mà đã truyền tâm pháp ra bên ngoài, như vậy cả Thần gia sẽ gặp họa sát sinh…

- Hống!

Một tiếng rống giận kinh thiên động địa, hơn mười cây đại thụ chung quanh sân nhỏ đều lắc lư, vô số lá cây bị cuồng phong cuốn lên giữa không trung, tiến vào trong trường long đang xoay quanh, Một luồng lực lượng áp bách bắt đầu bộc phát từ Long thủ, trong nháy mắt liền lan tràn đến cả người trường long, chỉ một lát sau, vô số lá cây đều biến thánh tuyết bay đầy trời….

- Không có tâm pháp của tầng thứ hai, dưới sự trợ giúp của Tiều Đao, Giao Long thể cũng có thể tiếp tục gia tăng uy lực, chỉ là vẫn ở tầng thứ nhất, nên tinh lực cần thiết sẽ càng nhiều hơn, tựa hồ trên thời gian sẽ rất lãng phí.

Trường long hư ảo tiêu tán, Thần Dạ một thân bạch y đứng trong sân, lâm vào trầm tư thật sâu.

Nhưng vào lúc nào, hai đạo âm thanh vó ngựa dồn dập vang lên ở bên ngoài vương phủ, sau đó không lâu, tiếng cười to đã truyền khắp các nơi trong vương phủ.

- Ha ha, Thần Dạ, thời gian săn bắn Đông Giao đã đến rồi, ngươi còn ở nhà làm cái gì vậy hẳ?

Âm thanh chợt tuôn ra, Thần Dạ mỉm cười, bạch y hóa rồng phá không mà đi.

- Phúc bá, mau chuẩn bị ngựa cho ta!

Thần Dạ rơi xuống ở bên ngoài cửa lớn của vương phủ, một lát sau, một vị hạ nhân liền dẫn theo một tử tuấn mã màu đen đi tới.

- Tiểu thiếu gia, ngựa của ngài đây!

Thần Dạ khẽ gật đầu một cái, sau khi nhìn tử hắc tuấn mã một cái liền trở người lên ngựa, tử hắc tuấn mã có lẽ vẫn chưa quen thuộc với Thần Dạ, lập tức vang lên một hồi thành âm “duật duật”, móng trước được nâng lên cao, dường như muốn hất Thần Dạ xuống lưng ngựa.

Thần Dạ không thèm quan tâm đến hành động này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào một bóng người ngồi phía trên một con tuấn mã khác!

Một lát sau, Thần Dạ lạnh nhạt nói:

- Thương thế của các ngươi đã tốt rồi chứ? Có chịu áp lực từ trong nhà không?

- Ta thì lại khá tốt, hôm nay lão giả tử cùng với lão vương gia đã cùng nhau tiến lui, nên cũng không có gì ảnh hưởng đến ta cả?

Toàn thân mặc tử sam, cầm quạt trắng trước ngực, Diệp Thước có một loại cảm giác tiêu sái không nói nên lời, hắn chỉ một ngón tay vào Thiết Dịch Thiên, nói:

- Ngược lại là người này, thời gian gần đây không được tốt lắm.

- Hoàng thất xuất thủ với Thiết gia sao?

Liếc mắt nhìn qua Thiết Dịch Thiên, âm thanh của Thần Dạ dần dần lạnh như băng.

- Chỉ là có một đạo thánh chỉ.

Thiết Dịch Thiên há miệng cười, nói:

- Trên thánh chỉ nói rằng, Thiết gia luôn luôn trung thành và tận tâm, Thiết Dịch Thiên ta còn trẻ mà đã xuất sắc nên có ban thưởng đặc biệt, Thiết Dịch Thiên có thể tùy thời xuất nhập cấm địa của hoàng cung, tự do xem những võ học mà hoàng gia đã cất kỹ!

Nghe vậy thần sắc của Thần Dạ hơi đổi, lạnh lùng nói:

- Một chiêu này của hoàng đế không chỉ cao thâm mà còn rất quyết đoán!

Cả hoàng triều Đại Hoa, có biết bao người đều hướng tới võ học mà hoàng gia cất kỹ, mặc dù thế lực của Thiết gia ở hoàng thành đế đô không kém, nội tình không tệ, nhưng vẫn không cưỡng lại được sự hấp dẫn này.

Tuy chỉ cho phép một mình Thiết Dịch Thiên được xem, nhưng vì sao lại có cảm giác cả Thiết gia đều có được lợi ích vô cùng to lớn.

Vốn dĩ đã có tình huynh đệ, cho nên Thần Dạ sẽ tin tưởng Thiết Dịch Thiên, nhưng những người khác trong Thiết gia thì Thần Dạ cũng không dám cam đoan cho lắm.

Nhìn thấy thần sắc của Thần Dạ, Diệp Thước liền cười nói:

- Cho nên trong khoảng thời gian gần đây, người này trải qua không được tốt lắm.

- Dịch Thiên, thật xin lỗi…

- Hãy bớt nói sàm đi!

Thiết Dịch Thiên vỗ vỗ lưng ngựa, tuấn mã hí dài, như lưu tinh rong ruổi đi ra ngoài.

- Hôm nay chính là thời gian huynh đệ chúng ta diệt trừ tà ác, hai người các ngươi ngàn vạn lần đừng để bị rớt lại phía sau đấy.

Âm thanh truyền đến, nhưng bóng người đã mất hút.

Diệp Thước cười nhạt một tiếng, lập tức giục ngựa mà đi:

- Thần Dạ, không phải ngươi đang lo lắng Dịch Thiên ứng phó không được đây chứ?

Thần Dạ ngẩn người, nhìn hai vị huynh đệ đã đi xa, trên khóe miệng xuất hiện một độ cong đẹp mắt. Gần một tháng không gặp nhau, tu vi của hai vị huynh đệ này lại thăng tiến thêm một tầng, rất tốt!

Sân bãi của thịnh hội săn bắn Đông Giao là tại một mảnh đất trống cự đại ở phía đông hoàng thành đế đô.

Mảnh đất này phủ kín đấ, ở chỗ chính giữa xây dựng một lôi đài cao mấy mét, đây là nơi để những người trẻ tuổi đứng đầu tỷ thí.

Mà cái thịnh hội này không có gì ngoài việc tỷ thú, nếu đã săn bắn thì tất nhiên sẽ có một hoạt động săn thú to lớn.

Ngoài việc săn một ít dã thú hung mãnh như săn thú, săn hổ, sư, báo, lang, gấu ra, còn có một loại thú khác tên gọi là yêu thú!

Thời điểm ba người Thần Dạ đuổi tới nơi, ở trên mảnh đất trống cự đại này sớm đã có rất nhiều người.

Mà lôi đài ở giữa đất trong bị rất nhiều binh lính mặc trọng giáp đại hoa vây xung quanh, lúc này trên lôi đài đang có một lá cờ Kim Hoàng sắc tung bay theo gió.

Ở phía trên lá cờ có một ngũ trảo kim long trông rất sống động, Long thủ dữ tợn, long thân khổng lồ, đuôi rồng xoay quanh trong không gian, hiện ra một cổ uy hiếp vô cùng tôn quý, từ từ phiêu đãng….

- Thì ra là hoàng đế bệ hạ đã sớm đến đây rồi! Diệp Thước, Dịch Thiên, mau đi tham kiến hoàng đế bệ hạ!

Tại biên giới vùng đất trống, cả đám nhìn thấy ba người Thần Dạ giục ngựa tiếng vào, sau khi bọn họ hô nhỏ một tiếng liền nhanh chóng kéo theo người bên cạnh nhường ra một con đường.

Ba người Thần Dạ vốn rất nổi tiếng ở đế đô, hôm nay liền trở thành diễn viên nghị luận trong miệng của vô số người!

Bất luận ba người bọn họ vĩ đại như thế nào, gia tộc sau lưng bọn họ cường đại như thế nào, nhưng chỉ cần tu vi của ba người cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của hoàng thất. Ở trong mắt của rất nhiều người, những chuyện bọn họ làm nên đều bị cho rằng là lớn mật!

Bởi vậy, nếu như không phải là người có quan hệ đặc biệt tốt với Tam gia, căn bản không dám công khai biểu hiện ra ý tứ nhiệt tình, nói cách khác là không muốn đối địch với Nhị hoàng tử.

Một chút rối loạn nhanh chóng lan tràn ra, chỉ trong nháy mắt, trước mặt ba người hoàn toàn đã trở thành một khu vực không người, thật sự không cần đám người Thần Dạ hô quát đã có thể nhanh chóng tiến thẳng tới phía trước lôi đài.

- Xem ra tiếng xấu của ba người chúng ta không còn nhỏ nữa rồi!

Thiết Dịch Thiên cười nói.

- Cái này mà là tiếng xấu gì chứ, ta thấy trong mắt bọn họ chúng ta đã trở thành những người không thể đến gần rồi.

Diệp Thước hờ hững nói:

- Gần một tháng qua hoàng thất nhìn như không có hành động gì, nhưng trong bóng tối không ngừng có người từ trong hoàng cung đi ra tiến vào các đại hào môn là có ý gì, Thần Dạ, ngươi hẳn là rất rõ ràng chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.