Đế Quân

Chương 132: Chương 132: Sao biết không phải là hạnh phúc!




Thanh âm khóc nức nở ở trong ngực dần dần càng ngày càng thấp, cuối cùng tựa hồ mệt mỏi, lại càng phát tiết một phen, thần sắc của Huyền Lăng không còn bi ai nữa, dần dần nàng thế nhưng ngủ đi, tiếng hít thở nhẹ nhàng đang nói cho Thần Dạ biết là Huyền Lăng thật sự vô cùng mệt mỏi.

Thần Dạ liền nhẹ nhàng như vậy mà ôm Huyền Lăng lẳng lặng mà đứng!

Chưa từng nghĩ tới trong hoàng thất lại phát sinh ra chuyện tàn nhẫn như thế, khó trách Thanh Phi nương nương đối với hoàng thất có mối hận khắc cốt minh tâm...

Chỉ là mặc dù Thanh Phi nương nương đứng ở bên cạnh mình, nàng đối với trượng phu không có nửa điểm tình ý, có chẳng qua là áy náy đối với nhi tử, do đó sẽ nảy sinh ra cừu hận.

Nhưng vô luận như thế nào, Huyền Lăng thủy chung là nữ nhi của Hoàng Đế, trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch của Hoàng Đế!

Huyết mạch truyền thừa, lại há để cho Huyền Lăng không để ý tới hết thảy?

Nếu nàng thật có thể không để ý đến hết thảy, lấy ẩn nhẫn của Huyền Lăng cộng thêm lực lượng bên người của nàng, muốn đối phó với Hoàng Đế cùng với những hoàng tử công chúa khác quả thực quá dễ dàng.

Nhưng nàng cuối cùng cái gì cũng không làm, chẳng qua là thống khổ mà nhìn đến, đây cũng đủ để nói rõ tim của Huyền Lăng mặc dù rất đau nhưng nàng không thể làm được gì!

Giờ này khắc này Huyền Lăng là làm ra lựa chọn, Thần Dạ cũng tin tưởng là Huyền Lăng đã hạ định quyết tâm rồi, cái quyết định cùng với lựa chọn này đối với Huyền Lăng mà nói là thống khổ chí cực, nhưng Thần Dạ không dám cam đoan thời điểm tất cả thân nhân bị giết, Huyền Lăng còn có thể kiên cường đối diện được hay không.

Bất kể là không phải Thần Dạ có tư tâm, đây vốn là sự thật!

Hắn không muốn thương tổn Huyền Lăng, lại cũng chỉ có thể kéo dài con đường thương tổn mà nàng phải đi, hơn nữa phải kiên định tiêu sái mà đi tới, vì Thần gia, hắn cũng không có lựa chọn khác!

Nhìn nữ tử trong ngực, Thần Dạ không khỏi nhẹ nhàng thở dài, cùng nàng lúc này, bất kể lựa chọn của nàng có kiên định hay không, giữa hai người thì Thần Dạ nhìn không thấy được tương lai quá mỹ hảo.

Không ai có thể quên được một người đã diệt gia tộc mình!

- Lăng nhi, kiếp này ta thật xin lỗi ngươi!

....

- Ân? Thần Dạ ca ca, ta làm sao lại ngủ mất?

Liền nằm ở trong ngực Thần Dạ, Huyền Lăng tham lam hưởng thụ ấm áp khó có được, trên khuôn mặt xinh đẹp loáng toáng còn có lưu lại nước mắt nhàn nhạt!

Thần Dạ cười nói:

- Muốn ngủ liền ngủ nhiều một chút đi?

Huyền Lăng lắc đầu, duỗi cái lưng mệt mỏi lên, từ trong ngực Thần Dạ ddwngsleen:

- Thật lâu cũng không có cảm giác ngủ an tâm như vậy rồi, mặc dù chỉ là trong khoảng thời gian ngắn cũng đủ làm cho người ta khó quên được!

Trong lòng Thần Dạ đau xót, rất muốn lần nữa đem Huyền Lăng ôm lấy, nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, tình cũng tốt, nghĩa cũng tốt, hơn nữa là trách nhiệm, giữa hai người chỉ có thể chấm dứt ở đây thôi.

Cảm nhận được tâm tình của Thần Dạ biến hóa, Huyền Lăng không buồn bã mà ngược lại cười nói:

- Thần Dạ ca ca, ngươi còn nhớ rõ lần trước ngươi đến hoàng cung gặp ta, ta nói, yêu cầu ngươi một chuyện?

- Nhớ được!

Lúc ấy Thần Dạ xoay người đi, một lần này bất kể Huyền Lăng là muốn cái gì, bất kể chính mình có thể làm được hay không cũng phải nghe, đây là tâm của Huyền Lăng, cũng không phải là lời nói của nàng.

- Ta muốn cầu ngươi, không phải là cầu ngươi nhìn ở trên phần của ta mà bỏ qua cho những người khác, mà là cầu ngươi nếu thật sự có một ngày như vậy, ta hi vọng Đại Hoa hoàng triều, ngươi không nên giao cho người khác.

- Lăng nhi?

Đuôi lông mày của Thần Dạ nhảy lên, quát nhẹ.

Huyền Lăng nhất thời ủy khuất nói:

- Thần Dạ ca ca, chẳng lẽ ngay cả cái này ngươi cũng không muốn đáp ứng ta sao?

Nghe vậy Thần Dạ không khỏi cười khổ:

- Lăng nhi, ngươi cũng biết, ta không có cái ý đó.

Huyền Lăng có thể nói ra như vậy đủ để cho Thần Dạ hiểu được kiên định của nàng, nhưng đồng thời kiên định lại mang đến cho Huyền Lăng thương tổn càng thêm lớn.

Huyền Lăng làm hết thảy, Huyền Lăng có thể không tha thứ, nhưng dù sao cũng là cha con, tận mắt nhìn thấy phụ thân đi về phía đường cùng, loại tư vị này bất kể phụ thân làm sau bao nhiêu chuyện, thân là con gái, trong lòng cũng sẽ không thản nhiên được!

Suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi thành chính mình, Thần Dạ cũng không biết có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm được như vậy hay không!

- Lăng nhi!

Nhìn Huyền Lăng, Thần Dạ nghiêm nghị nói:

- Tất cả mọi chuyện liền từ hôm nay chân chính bắt đầu, ta thật sự không cách nào cho người bất kỳ cái bảo đảm nào, bởi vì chuyện tương lai cho dù là ai cũng không cách nào dự liệu được. Ta không muốn thương tổn ngươi nhưng còn là phải thương tổn ngươi... Ha hả, dù nói muốn thay đổi vận mệnh, nói muốn nghịch thiên mà đi, trên thực tế vận mệnh vẫn như cũ đi theo quỹ tích của nó mà đi về phía trước từng chút, chẳng bao giờ bị thay đổi được, trời, nó như cũ vẫn là trời!

- Thần Dạ ca ca, cám ơn ngươi!

Hồi lâu sau, Huyền Lăng nhẹ nhàng nói một tiếng, chợt xoay người rời khỏi phòng, tựa như trong thần sắc lại không còn một chút lưu luyến người ở trong phòng kia.

- Công chúa...

- Trở về đi thôi!

Sau khi ra khỏi gian phòng, vẻ mặt của Huyền Lăng mới dần dần thay đổi.

- Công cháu, ngươi đều biểu thị ra như vậy rồi, chẳng lẽ Thần Dạ hắn còn không nhận lấy tình cảm của ngươi sao?

Nữ tử che mặt bất giác có chút tức giận.

- Không phải là hắn không nhận lấy tình cảm của ta, mà là thân phận giữa chúng ta đã chú định rồi, không thể nào cùng nhau...

Huyền Lăng càn rỡ mà bất chợt cười to:

- Ta là người không phải là súc sinh, thật sự ta không làm được việc bỏ qua người thân nhất chết đi ở trước mặt ta. Ta từng nghĩ qua, sau khi để cho mình nhảy ra cái gông cùm xiềng xích này là có thể làm chuyện mà chính mình muốn làm.

- Nhưng mà ta sai rồi, hôm nay cái gông cùm xiềng xích này đã không ngăn được ta phá vỡ nó, song ta phải làm như thế nào đây, tâm của ta thủy chung vẫn còn bị giam ở trong đó.

- Ta suy nghĩ những lời mà Thần Dạ ca ca nói với ta, Lăng nhi, không có chuyện gì, hết thảy ta đều có thể giải quyết giúp ngươi... Nhưng mà hắn biết, hắn không cách nào làm biến mất đi một phần yêu hận dây dưa ở trong lòng ta! Bởi gì, hắn thích ta, ta càng thích hắn!

- Công cháu, chúng ta rời đi Đại Hoa, trở về sư môn đi, thời gian có thể thay đổi hết thảy, có thể để hco ngươi quên đi ái hận cừu oán ở nơi này!

Nữ tử che mặt đau lòng mà nắm chặt tay của Huyền Lăng, nhẹ nhàng nói.

- Ta cũng nghĩ đến sư phụ các nàng rồi, ta cũng muốn trở về rồi.

Tản đi mệt mỏi cùng vô lực trong thần sắc, cao quý thường ngày trong nháy mắt phù hiện mà lên, nhìn phương hướng hoàng cung, Huyền Lăng thản nhiên nói:

- Ở trước khi rời đi, ta muốn vì Thần Dạ ca ca làm một việc cuối cùng!

.....

- Các nàng đều rời đi rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.