Bất luận là Thần Dạ, hay
Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên, có lẽ câu nói kia mặc dù cũng đủ ưu tú,
nhưng tu vi của bản thân thì đều còn xa mới đạt tới tình trạng khiến cho hoàng thất không dám giận, không dám nói .
Nếu không phải như thế, căn bản không cần phiền toái như vậy , lão gia tử làm sao cần phải ẩn nhẫn như thế!
Hiện nay điều Thần Dạ muốn, chính là mang đến cho ba người bọn họ đủ
thời gian. Hắn tin tưởng, với thiên phú bẩm sinh của ba huynh đệ bọn họ , thì sau khi trưởng thành tất sẽ ung dung tự tại ở Đại Hoa hoàng triều.
Dù vậy, trong lòng Thần Dạ, vẫn có một lo lắng cực lớn!
Năm đó hắn bị bản thân lão gia tử đưa ra khỏi Hoàng Thành, hai vị huynh
đệ vì mở đường máu cho hắn mà ở lại đế đô giết địch. . . . Thần Dạ cũng
không biết, trong trận chiến ấy, hai vị huynh đệ đến tột cùng là còn
sống hay là chết.
Bởi vì không biết, nên Thần Dạ cũng không dám mạo hiểm quá mức, ở trong
trí nhớ về ngày tàn cuộc của Thần gia, thời gian chỉ còn có không đến
sáu năm. Khoảng thời gian này tuy rằng đủ dài, Thần Dạ lại cũng không có bao nhiêu tự tin, rằng đến đoạn thời gian đó, ba huynh đệ có thể trưởng thành đến tình trạng hoàng thất không dám động thủ.
Cho nên tình thế ngay sau đó liền không chịu được hắn càn rỡ quá mức.
Nhìn hai người có hơi nghiêm túc, Thiết Dịch Thiên bĩu môi rồi nói:
- May mắn lão đầu tử nhà ta năm đó không đón nhận chức quan của hoàng đế, bẩm bẩm báo báo, các ngươi sẽ rất không sảng khoái.
Nghe vậy, Thần Dạ và Diệp Thước mắc cười không thôi.
Thần Dạ nói:
- Dịch Thiên, coi như Thiết gia ngươi trong ngày thường có vẻ tiêu dao
tự tại, nhưng hôm qua sau khi ngươi trở về, lão đầu tử nhà ngươi cũng
không thể thiếu cằn nhằn bên tai ngươi chứ?
- Hừ, nếu là cứ theo như tính tình của chúng ta, chẳng quản Nhị hoàng tử hắn hai là ai, cứ giết toàn bộ . Đại Hoa hoàng triều không chịu dung
chúng ta, thế gian rộng lớn, cánh tay của hoàng đế lão còn có thể vươn
đến những nơi xa xôi sao?
Nói thế thì không sai, nhưng nếu như không cần thiết, có ai nguyện ý từ
bỏ cơ nghiệp đã gây dựng bao năm, để đến một địa phương khác rồi lại bắt đầu? Lời này, Thiết Dịch Thiên cũng chỉ là càu nhàu thốt ra mà thôi.
- Thần Dạ, làm thế nào mà ta cảm giác được, lão Vương Gia hình như đã thay đổi tính tình.
Trầm lặng chỉ chốc lát, Diệp Thước đột nhiên nói.
Thần Dạ ngây cả người, trầm tư rồi cũng nói:
- Ta cũng có thấy được cảm giác , bản thân. . . . Gần đây, lão gia tử
không chỉ có hành động ngầm hơn rất nhiều, mà lúc đối mặt với hoàng đế
bệ hạ thì người cũng không ẩn nhẫn giống như trước nữa . Nguyên nhân này ta còn chưa đi hỏi, thiết nghĩ có thể là tu vi của lão gia tử lại thăng tiến hay không .
Cả Đại Hoa hoàng triều, Thần lão gia tử không nghi ngờ là cao thủ đứng
đầu. Tu vi như thế , đối diện với hoàng thất cứ lấn lướt người khác từng li từng tí, lão gia tử đều phải ẩn nhẫn. Có thể nghĩ, hoàng thất có
được thực lực là cường đại như thế nào.
Đương nhiên, đó cũng là thực lực tổng thể của hoàng thất thì cường đại,
hơn nữa Thần lão gia tử cũng phải suy nghĩ vì hậu bối của Thần gia.
Diệp Thước khoát khoát tay, nói:
- Lấy tu vi của lão gia tử, trừ phi là đột phá về đại cảnh giới . Nếu
không thăng tiến một cấp độ hoặc là hai ba bước nhỏ, đối với tất cả đại
cục mà xét sẽ không nắm chắc được việc thao túng đại cục.
Nghe đến đó, Thần Dạ trầm lặng đi. Có quá nhiều chuyện là từ sau khi hắn trọng sanh đến nay đã xảy ra thay đổi. Thần Dạ không biết rõ ràng lắm,
liệu có đúng nguyên nhân là do hắn, làm cho quá khứ đã trải qua ngày xưa đều từ từ thay đổi.
Hắn hiện tại thật sự có hơi hối hận. Nếu sớm biết hôm nay, thì một đời
kia cũng không nên ra sức phong bế chính mình. Nói cách khác, hắn có khả năng hiểu rõ hơn một chút đối với lão gia tử. Như vậy hiện tại là có
thể đại khái đủ biết, trong lòng lão gia tử đang tính toán cái gì.
Chỉ là việc trọng sanh, ai có thể sớm biết cho được . . . .
- Hẳn là phải . . .
Diệp Thước hai mắt sáng ngời, liền nói:
- Thần Dạ, hẳn là vì hiện tại ngươi lại có khả năng tu luyện, nên đã
mang cho lão Vương Gia một sự tự tin. Cho nên phong cách hành sự của
lão cũng bắt đầu thay đổi .
Từ lúc Thần Dạ bắt đầu tu luyện, sau khi đã thể hiện ra loại thiên tư
yêu nghiệt, trên dưới đế đô, tất cả mọi người, đều là cùng kinh ngạc,
hoàng thất cũng không ngoại lệ.
Ở trong đoạn thời gian đó , việc hoàng thất chèn ép đối với Thần gia còn không thấy rõ ràng. Bởi vì tất cả mọi người cũng có thể đoán được , chỉ cần Thần Dạ không xảy ra chuyện, tương lai hắn nhất định sẽ là cao thủ
tuyệt đỉnh. Đến lúc đó, hoàng thất đều phải nhìn lên, chứ làm sao mà dám giống như khi Thần Dạ chưa từng bỏ mạng, đã bày ra một số mưu mô nhỏ
đối với Thần gia đã khiến cho Thần Dạ phải ghi hận.
- Khả năng không lớn đi!
Thần Dạ nói:
- Lão gia tử nhiều nhất chỉ là biết, Giao Long Thể của ta đã được tu
luyện thành công. Việc Huyền Khí , trừ bọn ngươi ra, tạm thời ta còn
chưa nói cho những người khác, để tránh gặp phải quá nhiều phiền toái
đến.
Chuyện Bắc Vọng Sơn , mặc dù Thần lão gia tử cũng không điều tra ra ,
nhưng trong lòng rất nhiều người có suy đoán, là hoàng thất âm thầm
xuống tay. Mà ngay cả chính Thần Dạ nhiều năm qua cũng từng có ý nghĩ
như vậy.
Thần Dạ muốn chính mình lần thứ hai trở lại hắn năm đó, để làm kinh động sợ hãi hoàng thất!
Đánh cho Trường Tôn Uy bị thương, tức là hắn từng bước nói cho người đời biết đến một bước hành động. Nhưng vẻn vẹn là bước đầu tiên mà thôi.
Hiện nay tu vi của hắn vẫn còn quá thấp, còn chưa đến thời cơ để chứng
minh với người đời, Thần Dạ năm đó có lẽ đã khồng còn nữa, nhưng hiện
tại Thần Dạ, chỉ cần so với Thần Dạ lúc trước thì càng đáng sợ hơn.
Tất cả, đều phải chờ tới lúc thịnh hội săn thú Đông Giao vậy!
- Có lẽ ta đã biết nguyên nhân lão Vương Gia thay đổi tính tình.
Diệp Thước khẽ cất tiếng cười, sắc mặt đột nhiên thay đổi mà lạnh giọng nói:
- Thì ra là có người so với chúng ta vẫn còn nóng lòng hơn, đã không thể chờ đợi được mà muốn loại bỏ chúng ta .
Thiết Dịch Thiên nhe răng cười đáp:
- Nếu đã đến đây, vậy thì liền đại khai sát giới đi. Nói vậy, bọn họ cũng đã làm tốt chuẩn bị.
Thần Dạ hai mắt nheo lại mà nói:
- Những người khách xung quanh đây đều bị đuổi đi, cho đến khi chúng
tiến vào trong phạm vi hơn mười thước thì mới bị chúng ta phát hiện. Kẻ
địch hôm nay , không phải chuyện đùa a!
Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên có hơi nhướn đuôi lông mày lên, rồi
nhận thấy được kẻ địch. Hai người bọn họ phát hiện ra, chính là khi kẻ
địch đã tiến vào đến trong phạm vi mười thước. Mà Thần Dạ hắn lại phát
hiện sớm hơn bọn họ một bước . . . .