Niệm Thần nghiêm nghị nói:
- Nếu như không phải là bằng hữu ta ở trước lúc đại chiến khiến cho các
ngươi sợ ném chuột vỡ đồ, không cách nào theo như kế hoạch của các ngươi mà làm, nếu như không phải là Tôn Vĩ cùng Hoàng Vũ ngăn cản hai người
Diêu Đồng cùng Liễu Hàn Nguyệt, Tôn hộ pháp, tiếng xin lỗi này ngươi cho là bổn cô nương phải ở trong địa phủ chờ thêm bao lâu mới có thể nghe
được đây?
- Có lẽ mà nói, bổn cô nương căn bản đều không có cơ hội nghe được, Liễu Hàn Nguyệt thế nhưng là muốn bổn cô nương hồn phi phách tán!
Những lời này nói đến Tôn Đào không biết nên làm như thế nào, Liễu Hàn
Nguyệt cùng đám người của Phong Nguyệt cốc đã tỉnh táo lại thì lại càng
mồ hôi đầm đìa, bọn họ làm sao cũng nghĩ không thông, kế hoạch vốn nên
là nắm chắc tại sao liền thất bại, hơn nữa còn bại đén thảm hại như
vậy?
Trầm mặc trong chốc lát, Tôn Đào cắn răng nói:
- Không biết cô nương có yêu cầu gì? Chỉ cần không thương tổn đến quan hệ của song phương, cô nương cứ nói đừng ngại!
- Rất đơn giản, lưu lại một cánh tay của ngươi!
- Xoạt!
Toàn trường kinh hô, mỗi người lại càng ở trong lòng hàn khí đang kịch
liệt dũng động, một cánh tay, đệ tử Kiếm tông này quả nhiên là ngoan độc a! Mà Ton Đào cũng phải lưu lại một cách tay để làm lễ xin lỗi, vậy thì nhóm người mình lại như thế nào? Đám người Liễu Hàn Nguyệt cho tới đám
người Hoàng gia giờ phút này đều là mặt xám như tro tàn!
Sắc mặt của Tôn Đào tái nhợt cực độ:
- Cô nương, ngươi không cảm thấy như vậy là quá ép người quá đáng sao?
- Mạng của ta cũng thiếu chút nữa đã khó giữ được, muốn một cánh tay của ngươi thì lại như thế nào? Ép người quá đáng sao?
Niệm Thần lãnh đạm nói:
- Cũng tốt, ngươi đã không bỏ được cánh tay này, như vậy ngươi đại khái
có thể rời đi, chờ cao thủ Kiếm tông ta đích thân tới Tam Thiên Thanh
Huyễn lưu, Tôn hộ pháp, đừng nghĩ là ta đang đe dọa ngươi, lấy thân phận của ngươi hẳn có thể biết được ngay cả là bản mệnh thần kiếm cũng có
phân ra cấp bậc!
Dứt lời, u mang từ trong mu abfn tay trái của Niệm Thần lướt lên giữa
không trung, sau một sát na u mang trường kiếm hóa hình mà ra, nhưng một sát na sau u mang tiêu tán, thay vào đó chính là một phiến tử mang
thuần khiết!
Ở trong tử mang này ngoại trừ lăng lệ cực đoan đầy rẫy ra, càng nhiều là một cỗ quân lâm thiên hạ chi ý!
Nhìn tử mang trường kiếm ở giữa không trung, Tôn Đào không do dự nữa, tay phải đặt lên cánh tay trái....
- Bổn cô nương muốn là cánh tay phải của ngươi!
Thần sắc của mọi người lần nữa biến đổi, cả hai tay nhìn như đều rất
trọng yếu, nhưng mà đối với bất cứ người nào mà nói, cho dù là người
bình thường cũng là như vậy, tầm quan trọng của tay phải đều xa xa ở
trên tay trái.
Đây là lẽ thường!
Khuôn mặt Tôn Đào tràn đầy hận ý, cũng không dám có nửa điểm ý tứ cự
tuyệt, tai trái đè chặt lên cánh tay phải, hắn nhắm mắt lại, dùng sức
kéo ra, sinh sôi đem cánh tay phải của chính mình tháo xuống.
- Cô nương, đây lầ Tôn mỗ bồi tội với ngươi, hi vọng cô nương có thể hài lòng, càng hi vọng cô nương không nên bởi vì chuyện ngày hôm nay mà ảnh hưởng tới quan hệ hai nhà chúng ta!
Trong đau đớn như vậy, Tôn Đào cố nén nói.
Người của Hoàng gia cùng Phong Diệp cốc không có một tiếng động nào...
Còn là chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng sau khi bị buộc vứt bỏ một cánh
tay lại còn phải ăn nói khép nép đối với người buộc hắn, hơn nữa người
bị buộc này còn là cao thủ cấp Hộ pháp của Tam Thiên Thanh Huyễn lưu!
Hắn cũng còn bị như thế, nhóm người mình lại nên như thế nào?
Tôn Đào ở dưới dìu đỡ của Diêu Đồng đã nhanh chóng rời đi nơi này, bất
quá một cánh tay kia vẫn còn chảy ra tiên huyết, làm cho người ta xúc
mục kinh tâm, đồng thời cũng kinh sợ đám người Hoàng gia nửa bước không
dám động.
Sau khi Tôn Đào cùng Diêu Đồng rời đi, Niệm Thần xoay chuyển ánh mắt để
lên trên thân đám người Liễu Hàn Nguyệt, thay vào đó là ánh mắt rét
lạnh, nàng cười dài mà nói:
- Hàn công tử, ngươi có liwf gì muốn nói sao? Muốn nói đều nhanh một
chút, nếu không ngươi sẽ không có cơ hội mở miệng nói chuyện rồi.
- Cô nương, cô nương, bất kể ngươi muốn cái gì, chỉ cần Phong Diệp cốc
ta có, ngươi nhưng cứ việc cầm lấy, chỉ cầu ngươi thả cho ta một con
đường sống, đừng giết ta...
Còn là mạng quan trọng hơn, Liễu Hàn Nguyệt hiện tại mới vừa có thêm
chút khí lực, làm sao còn có phong phạm của Hàn công tử, trực tiếp liền
quỳ xuống đất dùng sức cầu khẩn.
Niệm Thần sảng khoái cười nói:
- Tốt, ngươi nói xem, Phong Diệp cốc ngươi có bảo bối gì, nếu như để cho bổn cô nương hài lòng mà nói, có thể suy nghĩ để cho ngươi một con
đường sống.
- Thật?
Trong mắt Liễu Hàn Nguyệt hiện lên một cỗ hi vọng, liền là gấp áp nói:
- Phong Diệp cốc bởi vì quan hệ địa thế, ở chỗ sâu sơn cốc có một cái
thác nữa, cả cái thác nước này liền giống như là do linh khí tạo thành,
dùng để tu luyện có hiệu quả vô cùng. Còn có...
Xem ra, vì mạng sống, Liễu Hàn Nguyệt thật sự là đem tất cả gia sản đều
nói ra, cũng rất thông minh, mặc dù những thứ này đối với mấy người ở
trước mặt mà nói đều là bí mật, nhưng chỉ cần Kiếm tông chiếm lĩnh Phong Diệp cốc liền không coi là bí mật gì.
Muốn mạng sống cũng chỉ có thể thể hiện ra toàn bộ thành ý.
Sau khi nghe xong, Niệm Thần cười gật đầu lia lịa:
- Khó trách Phong Diệp cốc những năm gần đây thực lực từ từ tăng trưởng, thì ra là thứ tốt của các ngươi thật sự không ít! Bất quá những thứ này hiện tại cũng không đến được trong tay của ta, Hàn công tử, lấy ra một
chút lợi ích thực tế đi!
- Một chút lợi ích thực tế sao?
Liễu Hàn Nguyệt vội vàng ở trên người mình đảo qua, cũng giục mấy tên
thủ hạ rà soát, rồi sau đó ở trong tay hắn xuất hiện một thanh trường
thương, cười lấy lòng nói:
- Cô nương, đây là huyết thương thành danh của ta, thỉnh cô nương vui
lòng nhận cho, trừ cái này ra, trên người ta thật sự cũng không có vật
tốt gì có thể nhập vào pháp nhãn của cô nương.
- Các ngươi, nhanh một chút, đem vật trân quý của các ngươi đều giao ra đây...
Một tay nhận lấy huyết thương, Niệm Thần nhìn cũng không nhìn nhiều,
tiện tay ném vào trong không gian giới chỉ, sau đó cũng không để ý tới
đồ mà người khác lấy ra, cười nói:
- Không tệ, không tệ, Liễu Hàn Nguyệt, ngươi quả thật là biết cách làm
người, cho nên ta sẽ cho ngươi toàn thân, cho ngươi một cơ hội nữa để
đầu thai làm người.
- Cô nương, không thể, ngài không thể như vậy, ngươi đã nói...
Niệm Thần tò mò mà nói:
- Ta nói cái gì? Còn có, chẳng lẽ ngươi đã quên, nữ nhân là thiện thay
đổi nhất sao? Ta làm như vậy chỉ là muốn cho ngươi một chút hi vọng, sau đó ở thời điểm ngươi cảm thấy co hi vọng liền đem ngươi hủy diệt, chỉ
có như vậy ngươi mới có thể chết trong oán niệm càng sâu, chết càng thêm không nhắm mắt!
- Dám lợi dụng Tam Thiên Thanh Huyễn lưu để đối phó bổn cô nương, cũng tính toán Kiếm tông, ngươi chết không có gì đáng tiếc!