- Công chúa hỏi là Thần gia tiểu thiếu gia sao?
Lão giả biết rõ còn cố hỏi trêu ghẹo, đợi đến sau khi khuôn mặt thiếu nữ ngày càng đỏ mới nghiêm mặt nói:
- Thần gia thiếu gia, có lẽ vẫn còn đnag lịch lãm rèn luyện, theo tin
tức thì hắn rất tốt, không có việc gì! Bất quá, phụ hoàng ngươi cũng
không định buông tha hắn, trong đó có một lần, nếu không có Trường Tôn
Nhiên và các cao thủ Tàn Dương Môn kịp thời xuất hiện thì Thần gia thiếu gia có thể đã chết trong tay cao thủ Thiên Nhất Môn rồi.
Oanh!
Một cổ khí cơ rất mạnh bỗng nhiên mãnh liệt bộc phát ra như thủy triều,
cũng không biết có phải vì người nàng quan tâm thiếu chút nữa đã chết
hay là vì Trường Tôn Nhiên nữa.
- Tuyên lão...
Thanh âm kia, cực độ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng nháy mắt sau đó
liền hóa thành bất đắc dĩ thật sâu, thiếu nữ cách không nhìn xa, tựa hồ
như xuyên qua biển mây và phía chân trời, thấy được bộ dạng mình mong
nhớ.
- Thần Dạ ca ca, thực xin lỗi, ta thủy chung không thể liều lĩnh như
Trường Tôn Nhiên được. Nhưng xin ngươi yên tâm, chuyện như vậy, tuyệt sẽ không phát sinh lần thứ hai nữa đâu.
- Tuyên lão!
Lúc này đây, thiếu nữ không hề có chút chần chờ, nàng ngưng giọng nói:
- Lập tức truyền tin cho phụ hoàng ta, hắn cùng với lão Vương gia tranh
đấu như thế nào, ta cũng sẽ không hỏi đến, nhưng nếu bị thương Thần Dạ
ca ca dù chỉ một chút, nói cho hắn biết, Huyền Lăng ta cũng sẽ nổi điên
đấy!
Sau khi ra khỏi sơn mạch, Thần Dạ liền dọc theo cùng một phương hướng,
tiếp tục chạy vội về trước, chạy đi cả một ngày mới khiến Thần Dạ chính
thức đi vào khu vực có dấu vết con người.
Sau khi vô tình gặp được người đi đương, hỏi rõ phương hướng Thần Dạ lại lần nữa lên đường, rốt cục vào hoàng hôn ngày hôm sau hắn gặp được một
tòa thành trì cực lớn như một quái vật khổng lồ, nó giống như một đầu cự long phủ phục trên bình nguyên bao la bát ngát vậy.
Nhìn qua hình dáng thành thị bất thường, trong mắt Thần Dạ cũng không
khỏi lộ ra một vòng rung động, vô luận là Đế Đô Hoàng Thành, hay là Đại
Danh Phủ và Đại Tuyên Phủ, ba cái cộng lại so ra cũng vẫn kém thành trì
trước mắt này. . . .
Tường thành của nó cao ngất mà nguy nga, đến cuối tầm mắt vẫn không thể
thấy được biên giới, bởi vậy có thể thấy được, diện tích thành thị này
đến cùng khủng bố cỡ nào.
Thành này tên là Đại Thiên Phủ, chính là một tòa thành trì xem như tương đối xa xôi trong Đại Hoa Hoàng Triêu, cách Đế Đô Hoàng Thành sợ rằng
phải đến cả vạn dặm.
Bất quá, Đại Thiên Phủ cũng không phải thành trì giáp giới giữa Đại Hoa
Hoàng Triêu và hoàng triều phụ cận, không phải cứ điểm chi địa, cho nên
cũng không có quân đội tinh nhuệ đóng ở đây
Nhưng tuy Đại Thiên Phủ không phải thuộc vùng giao tranh, lại chính vì
thế nên khiến Đại Thiên Phủ có vẻ vô cùng hỗn loạn, vô số thế lực chiếm
giữ trong đó, chiếm đất xưng bá, khiến cho chỉ lệnh của hoàng đế thường
thường tới chỗ này cũng không tạo được uy thế quá lớn.
Tuy rằng nơi này cách thành thị vẫn còn khoảng cách nhất định, nhưng
trên đường bốn phương thông suốt người đến người đi đã cực kỳ náo nhiệt, nhân khí như vậy, so với Đế Đô Hoàng Thành cũng không kém bao nhiêu.
Sau khi nhìn một lúc, Thần Dạ mới di chuyển bước chân, không gấp không
vội đi tới Đại Thiên Phủ, sau khi ở chỗ cửa thành xếp hàng chờ một hồi
lâu, lúc này mới thuận lợi tiến vào trong thành thị.
Tiến vào thành thị, Thần Dạ phóng mắt nhìn lại, lúc hắn trông thấy các
loại công trình kiến trúc nhìn không thấy điểm cuối kia cũng phải thở ra một hơi thật sâu, thành thị khổng lồ như thế, quả thật giống như một
quốc gia cỡ nhỏ rồi.
Trên thực tế, sau khi thấy chỉ lệnh hoàng thất ở chỗ này khó có thể
thông hành thông thuận thì người quản lý Đại Thiên Phủ cũng không phải
là quân trú đóng và quan viên hành chính nữa, mà là chủ nhân các thế lực lớn, mặc dù không phải quốc trung chi quốc nhưng cũng không khác lắm
Đứng ở ngã tư đường người đi lại huyên náo, Thần Dạ cũng không dừng lại
quá lâu, lập tức chen vào biển người, sau đó tùy ý tìm một khách sạn ở
lại nghỉ ngơi.
Sắc trời đã tối, mặc kệ muốn làm chuyện gì cũng phải tĩnh dưỡng tốt cái đã.
Một đêm qua đi, vẻ mỏi mệt trên mặt Thần Dạ rốt cục biến mất không thấy
gì nữa, thừa dịp sáng sớm, sau khi hơi tu luyện một phen, hắn liền rời
khỏi phong, đi đến trên đường phố, trực tiếp xông vào biển người, bước
nhanh tới nơi mà hắn muốn đi.
Thế lực hoàng triều tuy rằng ở Đại Thiên Phủ cũng không cường đại, nhưng ít nhất không đến mức không người nào biết đến, tùy ý tìm người nghe
ngóng một chút liền có thể tìm được chỗ đóng quân tại Đại Thiên Phủ rồi.
Trước khi rời khỏi đế đô, Thần Dạ từng nói chuyện qua với Thần lão gia
tử, trong lần nói chuyện kia, lão gia tử chẳng những cùng hắn thoải mái
nói chuyện thiên hạ đại thế, mà nơi nào tuyệt đối an toàn, người nào là
đáng tín nhiệm đều nói cho Thần Dạ biết.
Cuối cùng còn đưa hắn Kim Long Lệnh, một loạt cử động, không khỏi khiến
Thần Dạ biết rõ sự quan tâm của lão gia tử đối với mình. . . .
Đại Thiên Phủ, bởi vì quá khứ hỗn loạn, mà hoàng triều mới chỉ định
thiên hạ được mấy chục năm nên vẫn một mực bị bài trừ bên ngoài, bên
trong lại có quá nhiều nhân tố không ổn định, cho nên, tòa thành trì này vô luận là Thánh chủ gia năm đó hay là đương kim hoàng đế bệ hạ, đều
chưa từng phí quá nhiều tinh lực để thống trị.
Như thế thật ra lại khiến Thần lão gia tử chiếm được tiên cơ, quan viên
hành chính cùng với tướng quân trú đóng tại Đại Thiên Phủ đều là người
Thần gia cả.
Nếu như không phải Đại Thiên Phủ rồng rắn lẫn lộn thì chỗ này chính là hậu hoa viên đảm bảo nhất của Thần gia rồi.
Hiện giờ Thần Dạ muốn đi chính là phủ chủ Đại Thiên Phủ.
Hắn đối với lời Sơ Vô Ly nói thật sự có chút giật mình, một cái không
tốt liền sẽ bị người ngộ nhận là Thần Dạ hắn đang tranh quyền đoạt lợi,
cho nên ngoài Sơ Vô Ly ra, đối với những người khác cũng phải cho một
thuyết pháp.
Đương nhiên, y thuyết pháp này những người khác có tán thành hay không,
Thần Dạ không dám cam đoan, nếu Thần gia có thể dưới sự trùng kích của
hoàng thất vẫn có thể đứng vững không ngã thì ngay cả những người khác
có không tiếp thụ, Thần Dạ cũng phải mạnh mẽ đi làm
Nếu là dùng lưng đeo bêu danh, có thể đổi lấy Thần gia bình an vô sự, Thần Dạ cam tâm tình nguyện đi làm!
Đại Thiên Phủ thật sự quá lớn, cũng quá náo nhiệt, người ta tấp nập,
thân ở trong đó, khiến Thần Dạ đi lại thập phần chậm chạp, mà mỗi người ở đây, vô luận nam nữ già trẻ, đều có khí tức võ gỉa nhàn nhạt phát ra.
Cái này khiến Thần Dạ hiếu kỳ không thôi, tuy nói thế giới này đang ở
trạng thái võ đạo diễn sinh đến cực hạn, nhưng người bình thường, muốn
tiếp xúc với võ đạo cũng không hề dễ dàng.
Mỗi người tu luyện đều cần có hoàn cảnh vật chất v... v... căn bản không phải người bình thường có khả năng chịu được, cũng vì nguyên nhân này
nên phàm là người có tư chất tốt đều bái nhập vào trong đại tông phái,
đại gia tộc cả.