Nhưng Thần Dạ không cho
rằng, thực lực hiện có của Thần gia có thể đối kháng được với hoàng
thất. Mặc dù nói uy tín danh vọng của lão gia tử, Đại Hoa hoàng triều
không người có thể sánh bằng. Nhưng điều Thần Dạ lo lắng nhất, chính là
lão gia tử không hề ra tay.
Trong khoảng thời gian này, đúng là phong cách hành sự của lão gia tử có xảy ra một chút thay đổi. Nhưng trước khi Thần Dạ còn không biết được ý tứ thực sự của lão gia tử, dẫu chỉ có hơi nguy hiểm, là hắn đã không
thể liều lĩnh.
Chính lúc đang đi tới thì, ở phía chân trời , tấm màn đen đã kéo ra. Ánh trăng sáng tỏ đang dịu dàng tỏa xuống mà rải trên mặt đất vô biên vô
hạn đại địa ở phía dưới.
Thần Dạ tùy ý ngửa mặt lên trời nhìn thoáng qua, ánh mắt, lập tức đọng lại!
- Thì ra, hôm nay chính là đêm trăng tròn a!
- Đêm trăng tròn đến rồi a!
Ánh mắt Thần Dạ lập tức hơi bị cứng lại, phảng phất như trong vầng trăng tròn kia tồn tại một nàng thiếu nữ tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng
thành.
Mà Thần Dạ cũng không phải loại Lãng Tử, nên không bởi vì bệnh tình một
nữ nhân xa lạ liền thay đổi tâm ý của mình. Chẳng sợ thiếu nữ này cười
một tiếng, là có thể khuynh đảo tất cả mọi người.
Sau một lát, Thần Dạ lập tức thay đổi phương hướng, tức thì nhanh chóng chạy về hướng một nơi khác trong phủ.
Đêm trăng tròn, là lúc bệnh tình của Tiểu Nha phát tác.
Đối với nha đầu này, tuy là chủ tớ, thực sự làm huynh muội, trong lòng Thần Dạ có một sự thương xót sâu sắc!
Tiểu Nha so với Thần Dạ chỉ nhỏ hơn trên một tuổi một chút. Vào lúc Thần Dạ vẫn còn rất nhỏ, cha mẹ một lần đi ra ngoài trong lúc vô tình phát
hiện Tiểu Nha bị người vứt bỏ ở trong núi.
Cha mẹ vốn hảo tâm, đồng thời cũng muốn tìm một người bạn cho Thần Dạ,
cho nên liền mang theo Tiểu Nha trở về. Về phần tên, cha mẹ và mọi người trên dưới Thần gia, cũng không coi Tiểu Nha trở thành đứa trẻ nhặt được về , càng không có coi nàng trở thành một người nha hoàn. Bởi vậy, nàng cũng là họ Thần, còn có một cái tên rất dễ nghe.
Nhưng Tiểu Nha sau khi hiểu chuyện, không biết vì nguyên nhân gì đó mà
nha đầu xưa nay thùy mị đáng yêu, nhu thuận lại tại một ngày nào đó, dẫu thế nào cũng phải sửa lại tên gọi cho mình thành Tiểu Nha. Hơn nữa, cự
tuyệt không chấp nhận trở thành con gái nuôi của cha mẹ Thần Dạ, trở
thành vị Tiểu công chúa của Thần gia.
Lúc ấy Thần Dạ vẫn còn nhỏ tuổi, đối với hành động của Tiểu Nha thì hắn
cũng không hề để ý nhiều. Ở trong lòng hắn, dù sao nha đầu kia vẫn là
muội muội, nên mặt khác cũng không muốn quản chặt.
Thời gian liền trôi qua cực kì nhanh chóng, cho đến. . . .
Sau khi chuyện Bắc Vọng Sơn phát sinh, Thần Dạ phong bế chính mình.
Những người khác, cũng không kiên nhẫn đến kích thích Thần Dạ, cho nên
không dám quá phận tới gần Thần Dạ. Chỉ có Tiểu Nha, cho tới bây giờ đều là canh giữ ở bên cạnh hắn, nói chuyện cùng hắn, cùng hắn ăn cơm. Lúc
này mới khiến cho Thần Dạ ở trong giai đoạn cực kỳ khổ sở kia, đã kiên
cường cố gắng tới nay.
Một lần tùy ý nói chuyện với nhau, Thần Dạ lơ đãng nhắc tới việc lúc còn bé , hắn liền hỏi kĩ Tiểu Nha, tại sao nàng không muốn thành con gái
nuôi Thần gia, tại sao không chấp nhận ý tốt của Thần gia, mà cam nguyện trở thành một nha hoàn.
Câu trả lời ngay lúc đó của Tiểu Nha , khiến cho Thần Dạ rất kinh ngạc, đồng thời càng quý trọng hơn!
Nàng nói:
- Ta là kẻ bị người khác vứt bỏ , cuộc đời này đã có điềm xấu nên không
đảm đương nổi sự ưu ái như vậy của mọi người ! Tại sao bị vứt bỏ, tất cả mọi người đều biết, lão Thiên đã nhất định cả đời này ta là phiền toái
lớn lao. Hơn nữa sẽ sống không quá lâu. Như vậy, các ngươi cũng không
cần quá để ý ta, để tránh vào lúc ta rời đi , mọi người sẽ có đau lòng
quá nhiều!
Còn tuổi nhỏ mà hiểu chuyện như vậy thì không nói, càng nhìn thấu tình
đời trong thế gian loài nguời , nhìn ra sự sinh ly tử biệt phai nhạt. Có lẽ nguyên nhân vì thân thế của Tiểu Nha, khiến cho nàng biết rõ ràng
như thế, lại làm cho Thần Dạ đang yên lặng tại một thế giới khác rất là
xúc động. Chính là nhờ những lời nói ra như vậy, mới làm cho Thần Dạ
cuối cùng đi ra khỏi sự tuyệt vọng, quyết ý đi lên một con đường tu
luyện khác!
Vừa đi tới bên ngoài phòng của Tiểu Nha, một cơn giá lạnh như hàn băng
ngàn năm đến thấu xương. Nó đang ập tới người ở phía đối diện. Nhìn lại
khắp nơi, cả khu nhà nhỏ này tựa hồ đều một tầng sương băng hơi mỏng phủ kín.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đều mơ hồ nhận thấy được, ánh sánh của trăng
tròn kia tựa hồ đã ngưng tụ trở thành một đạo lao thẳng từ trên cao
xuống, rơi vào trong phòng của Tiểu Nha.
Thần Dạ ánh mắt hơi bị lạnh đi, bệnh tình của Tiểu Nha càng ngày càng
nghiêm trọng. Cứ tiếp tục thế này thì không lâu sau, Tiểu Nha sẽ vĩnh
viễn rời khỏi thế gian này .
- Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần, sau khi Nhị bá đến đây thì
nói cho ông ta là ta đang ở bên trong, để cho ông ta cũng đừng đi vào.
Sau khi dặn dò rõ ràng người bảo vệ bên ngoài nhà, hắn lấy Huyền Khí bao vây quanh thân thể rồi như một cơn gió lọt vào trong sân. Chống chọi
lại khí lạnh bức người, Thần Dạ đẩy cánh cửa kia ra mà bước vào.
- Tiểu Nha!
Thần Dạ đã có chuẩn bị ở trong lòng, nhưng đến khi thấy Tiểu Nha thì sắc mặt cũng vẫn biến đổi kịch liệt nhiều lần.
Hiện tại Tiểu Nha, trên gương mặt nhỏ nhắn vô cùng thanh tú đã thấy
trắng bệch tới cực điểm. Từng đợt từng đợt khí lạnh đều mắt thường có
thể thấy được đang không ngừng khuếch tán ra từ trong thân thể nàng.
Do cơn khí lạnh này bắt đầu khởi động, phàm là những chỗ bị nó bao trùm , bao gồm cả không gian, đều đang tản ra một ánh sáng trong suốt. Giờ
phút này, ngay cả tóc của Tiểu Nha cũng phân bố đầy những vụn băng cực
nhỏ . . . .
Ngoài ra, chùm ánh trăng xuyên qua đỉnh căn phòng kia, trực tiếp là chùm tia sáng bao phủ trên thân thể Tiểu Nha. Ánh sáng này vốn rất êm dịu,
nhưng vào lúc này cũng đã trở nên lạnh cực kỳ như băng.
- Tiểu Nha, ngươi kiên trì cầm cự, ta lập tức chữa bệnh cho ngươi.
Cảm thụ được khí lạnh cực đoan kia từ trong cơ thể Tiểu Nha ri rỉ thẩm
thấu ra ngoài , thân thể Thần Dạ cũng lúc nào cũng có thể tùy thời run
rẩy một cái. Huyền Khí bảo vệ quanh thân hắn lại vào đúng thời khắc này
bị suy yếu đi rất nhiều.
- Tiểu thiếu gia yên tâm, ta nhất định có khả năng tiếp tục kiên trì.
Tiểu Nha cắn chặt môi, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn run rẩy không ngừng . Khí lạnh phát ra, khiến cho nàng xem ra phải chịu đau đớn không thôi.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tiểu Nha, Thần Dạ cực kì đau lòng. Sau khi hít vào một hơi thật dài , hắn tiến lên trước một bước, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nha đã vô cùng lạnh lẽo. Tức thì, Huyền Khí trong cơ
thể hóa thành một dùng nước lũ, nhanh chóng ào ào đi vào.
Sau đó, lợi dụng Huyền Khí cường đại, đi trung hoà dòng khí lạnh như băng kia.