Vừa lên đỉnh núi, chỉ nghe
thấy một hồi tiếng sâm như thủy triều cuồn cuộn, lúc nhìn bầu trời chợt
có một tầng mây màu tím vô cùng khổng lồ giắt ngang, bên trong, lôi điện lập loè, tiếng cuồn cuộn kia chính là từ trong đó truyền ra.
Dưới tầng mây màu tím bao trùm, toàn bộ đỉnh núi diện tích khá lớn ngay
cả ánh mặt trời cũng rất gian nan mới có thể chiếu vào, mà hai ánh hào quang lại đan xen vào nhau khiến nơi này lộ ra hào quang màu nâu tím
nhàn nhạt.
Không chỉ có thể, đầu tiên đập vào mắt chính là một mảnh quảng trường
cực lớn, sau quảng trường có một phương cung điện rộng lớn, nghĩ đến, đó hẳn chính là tông môn Khiếu Lôi Tông rồi.
Mà ở nơi khác trên đỉnh núi, còn có phần đông các công trình kiến trúc,
hẳn là chỗ ở của chúng đệ tử Khiếu Lôi Tông, đối với những thứ này, ánh
mắt Thần Dạ đều là khẽ quét qua, ánh mắt của hắn đã bị hấp dẫn đến chỗ
cực xa kia.
Chỗ đó, tương đối mà nói, hẳn là tương đối vắng vẻ, bất quá trình độ
nồng đậm của Lôi Đình ngay cả tầng mây tím phía chân trời cũng không
cách nào sánh được.
Nếu như không đoán sai thì đó hẳn là chỗ của Lôi Trì theo như lời Tử Huyên nói.
Cách thật xa, ánh mắt Thần Dạ không cách nào thấy được, dưới linh hồn
cảm giác lực cũng chỉ có thể cảm ứng được Lôi Đình chi lực rất là nồng
đậm. Nhưng có một điểm, lại không cách nào bỏ qua.
Trên mặt đất chỗ Lôi Trì kia thiểm lược ra một đạo ngân sắc quang mang
cực kỳ sáng chói, trực tiếp cắm vào phía chân trời, giống như sự tồn tại của tầng mây màu tím chính là do ngân sắc quang mang kia tạo thành vậy.
Sau khi nhắm mắt một lát, Thần Dạ chậm rãi mở hai mắt ra, dùng Lôi Trì
kia làm trung tâm, quả nhiên có một phương kết giới cường đại. . . .
Thần Dạ không khỏi cảm thán sự cường đại của tổ sư khai tông Khiếu Lôi
Tông, vậy mà dùng sức một mình, xây dựng ra Khiếu Lôi Tông, thật sự
cực kỳ bất phàm.
- Thần Dạ, sao hả?
Tử Huyên đi đến, nhẹ giọng hỏi.
- Không giống bình thường, nơi này là nơi tốt, cho Khiếu Lôi Tông chiếm cứ lấy, tựa hồ có chút quá lãng phí rồi.
Thần Dạ tà tà cười, bắt đầu khởi động lấy lãnh ý.
Tử Huyên có chút ngẩn người, ngược lại bật cười:
- Ngươi nếu muốn chiếm nơi này làm của riêng thì lấy tu vị trước mắt còn xa xa không đủ đâu!
- Vậy thì chờ về sau có thực lực hẳn nói.
Thần Dạ cười nhạt một tiếng, ánh mắt chợt ngưng tụ, phía trước, từ trong cung điện rộng lớn kia, giờ phút này, mấy đạo thân ảnh nhanh chóng lướt ra, đều không ngoại lệ, mỗi người đều ngự không phi hành mà đến!
Cao thủ ngoài Lực Huyền ở Đại Hoa Hoàng Triều, thậm chí hai đại thành
Hiên Quang và Diêu Quang cũng rất khó thấy được nhưng ở Khiếu Lôi Tông
thoáng cái lại ra năm vị. . . Hơn nữa mỗi một người đều có thành tựu phi phàm ở cảnh giới Lực Huyền.
- Ha ha, Tử Huyên, tám năm không thấy, ngươi rốt cục trở về rồi!
- Lão giả áo bào xanh cầm đầu lớn tiếng, trong lời tràn đầy ý yêu thương.
- Đây là mấy vị trưởng lão Khiếu Lôi Tông, theo thứ tự là từ đệ nhị đến đệ ngũ.
Tử Huyên sau khi nhanh chóng giới thiệu thoáng một phát lập tức nghênh tiếp nói:
- Khiến năm vị trưởng lão cùng đi nghênh đón ta, ngược lại thật có chút
thụ sủng nhược kinh ah! ( từ 2->5 mà 5 người, ko hiểu sao)
Trong lời nói lộ ra ý trào phúng nhàn nhạt không chút che dấu khiến ánh
mắt năm vị trưởng lão Khiếu Lôi Tông đều biến đổi, bất quá người già đã
thành tinh, dùng địa vị của bọn hắn, tự nhiên cũng không có gì không
thoải mái cả.
Nhị trưởng lão càng không thèm để ý, đi đến trước, dùng giọng điệu trưởng bối nói:
- Tám năm lang thang, làm khó ngươi còn nhớ rõ cái nhà này, trở về là
tốt rồi, cũng tránh cho bọn người lão phu quanh năm phải lo lắng.
- Là lo lắng sao?
Tử Huyên cười nhạo nói:
- Năm vị trưởng lão là sợ ta đã bị chết ở bên ngoài, như vậy, có chút đồ vật thuộc về Khiếu Lôi Tông sẽ theo đó mà thất truyền luôn đúng hơn a?
Nếu không hiểu rõ thì khó ai biết được chân tướng bên trong thế nào
Ít nhất, Thần Dạ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, hắn dùng ánh mắt của người ngoài
cuộc để nhìn thì vị Nhị trưởng lão kia mặt mũi hiền lành, dáng tươi cười tường hòa, ai trông thấy đều sẽ cho rằng đó là một vị trưởng lão hòa ái .
Lại lần nữa không chút khách khí, rốt cục khiến cho ngoài Nhị trưởng lão ra, thần sắc bốn người còn lại đều đã lộ ra chút không vui, một vị lão
giả áo lam bên trái nói:
- Tử Huyên, ngươi thân là Thánh nữ cần phải tự trọng, đừng hư mất quy củ, nhất là ở trước mặt người ngoài.
- Người ngoài?
Tử Huyên mắt nhìn Thần Dạ, sau khi một vòng nhu tình hiện lên liền có
thêm khí tức băng hàn vạn năm không thay đổi, nhìn qua năm vị trưởng lão trước mặt, nàng nói khẽ:
- Năm vị trưởng lão, Khiếu Lôi Tông này, ta thật sự không có ý tiếp tục ở lâu cho nên nói thẳng ra thì tốt hơn!
- Lần này tới, thực sự không phải là hồi tông, mà là, muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về ta thôi!
- Lấy lại đồ đạc vốn thuộc về ngươi?
Một khắc này, dù Nhị trưởng lão có tu dưỡng vô cùng tốt, ngày bình
thường cũng cực lực che dấu chính mình, nhưng những lời này của Tử Huyên vẫn khiến lòng hắn dần tức giận.
Khiếu Lôi Tông từ khi thành lập đến nay, đã là một thời gian rất dài rất dài rồi, nhưng còn chưa bao giờ xảy ra chuyện giống hôm nay lần nào.
- Tử Huyên, ngươi ngược lại nói xem thử, trong Khiếu Lôi Tông có thứ gì vốn thuộc về ngươi sao?
Nhị trưởng lão cười trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi.
- Lôi Kình Diệt Thế Thương!
- Lôi Kình Diệt Thế Thương?
Ngay sau khi Tử Huyên dứt lời, năm vị trưởng lão Khiếu Lôi Tông sắc mặt đều khẽ biến đổi. . . .
Lông mày Thần Dạ cũng nhẹ nhướng lên, cái gọi là Lôi Kình Diệt Thế
Thương, hắn đã nghe qua, Tử Huyên từng dùng qua chiêu này cường lực đánh bại Chung Luyện, cho nên hắn đặc biệt khắc sâu ấn tượng.
Ngày đó, cảm ứng được cây thương do huyền khí năng lượng biến thành kia
có hương vị thần binh đã khiến Thần Dạ khiếp sợ không hiểu, bây giờ nghe ra, thì ra, thật sự có một thanh thương như vậy tồn tại, như vậy không
hề nghi ngờ, Lôi Kình Diệt Thế Thương, chính là một thanh thần binh
chính thức rồi.
Vậy thì càng không thể lưu cho Khiếu Lôi Tông rồi!
- Làm càn!
Lão giả áo lam kia không khỏi gầm lên giận dữ, chợt tiến lên, cơ hồ ngón tay cũng sắp chạm vào chóp mũi Tử Huyên, nghiêm nghị hét lớn:
- Lôi Kình Diệt Thế Thương, chính là vật của Khiếu Lôi Tông, từ lúc nào thành vật thuộc về ngươi thế?
- Lão gia hỏa này, thật sự là ngại mạng quá dài rồi.
Nghe lời này của Linh Nhi, Thần Dạ chấp nhận thật sâu nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy a, trong thế gian này thường có một ít người như vậy, quá không biết tốt xấu rồi!
- Hai tiểu bối, các ngươi muốn chết!
Lão giả áo lam kia đúng là tức giận không có chỗ phát tiết, Thần Dạ và
Linh Nhi kẻ xướng người hoạ khiến hắn tìm ra được cơ hội để hả giận,
bước chân hắn khẽ động, thân như quỷ mị, giống như u linh xuất hiện
trước mặt hai người, lực lượng hùng hậu phô thiên cái địa mà ra, đúng là muốn trực tiếp đánh chết hai người chỗ này.