- Tiết Hàm Hương, hoan nghênh đi vào bỉ điếm làm khách!
Đi đến phụ cận, bạch y nữ tử cười mỉm nói.
Thần Dạ khẽ nhướng mày, chợt nói:
- Chúng ta là tới mua đồ, cũng không phải làm khách, đã không bán, vậy thì xin cáo từ.
Hải Vực Phong Thành giống như một phương quốc gia, không chỉ có đám thế
lực Chung gia mà còn có các thế lực khác, chỉ có điều thanh danh không
được như tứ đại thế lực thôi
Thế lực mà Tiết Hàm Hương đại biểu hiển nhiên cũng không tệ, bằng không
cử động tùy ý đặt phong ấn trong cửa hàng, cũng không phải thế lực tầm
thường có thể làm được.
Mà bản thân Tiết Hàm Hương cũng không đơn giản!
Mới tới Hải Vực Phong Thành, Thần Dạ vẫn chưa muốn liên hệ quá nhiều với người khác, dù sao giờ cũng là lúc Chúng Thần Chi Mộ sắp mở ra.
Mắt thấy Thần Dạ lộ vẻ đề phòng, Tiết Hàm Hương cười cười, hướng về Tử Huyên, chuyển tới xiêm y trong tay nàng, nói:
- Nếu cô nương đã phá được đạo phong ấn này, lại lấy ra xiêm y, vậy đã
nói rõ cô nương cùng nó hữu duyên, cho nên, tặng cô nương đấy!
- Vô công bất thụ lộc, hảo ý của Tiết cô nương chúng ta tâm lĩnh, như vậy cáo từ!
Lần này, Thần Dạ lại không chút kéo dài, hàng không bán, đặt ở trong
phong ấn, không thể nào là vật thường được, không nói hai lời đã tặng
ra. . .
Tuy rằng Tiết Hàm Hương nói có lý, nhưng Tử Huyên cũng có thể phá vỡ
phong ấn, toàn bộ Hải Vực Phong Thành, cũng sẽ có rất nhiều người có thể làm được, xiêm y này sao còn lưu đến tận giờ
Tiết Hàm Hương vẫn đưa tay, không để hai người rời đi, nàng nhẹ giọng cười nói:
- Vị công tử này có chỗ hiểu lầm rồi, từ khi bỉ điếm khai trương đến
nay, xiêm y này vẫn bày ở đó, lúc đó đã nói qua, chỉ cần có người phá vỡ phong ấn, cũng thành công lấy đi, như vậy, bổn điếm sẽ hai tay dâng
tặng.
- Những năm gần đây ngược lại có vô số người đến đây thử qua, trong đó
không thiếu một ít người có thể phá vỡ phong ấn, nhưng không cách nào
lấy đi xiêm y, mà cô nương chính là người thứ nhất!
Tiết Hàm Hương tự nhiên cười nói!
Nghe nói như thế, Thần Dạ mắt nhìn Tử Huyên, ánh mắt nàng khẽ động, không khỏi khiến Thần Dạ thầm giật mình.
Xiêm y này có linh. . . Nói cách khác, bản thân xiêm y rất có thể chính
là một kiện Tiên Thiên Linh Bảo, nếu như là Linh Bảo thì căn bản không
có khả năng tự chọn chủ nhân.
Thế gian này bảo bối các loại cấp bậc coi như rất nhiều, nhưng chế thành một kiện xiêm y ngược lại quả thật không thấy nhiều, từ đó cũng thể
hiện ra thực lực sau lưng cửa tiệm này.
Nhưng dù vậy, đây là đồ của người khác. . .
Tiết Hàm Hương nhẹ khẽ vuốt vuốt xiêm y, giống như đối đãi với thân nhân mình vậy, nàng ôn nhu nói:
- Lai lịch xiêm y này chúng ta cũng không rõ ràng lắm, cho dù tìm được
nó đã nhiều năm, ta cùng với nó sớm chiều ở chung nhưng cũng không hề
được nó tán thành, cô nương cùng nó hữu duyên, kính xin về sau đối tốt
với nó.
Ngữ khí lộ ra trong lời nói khiến lông mày Thần Dạ bất giác nhíu lại, sau khi im lặng một lát liền cười nói:
- Hữu duyên vô duyên, xem chính là thực lực. . . Cái gọi là vô duyên, cũng chỉ là một câu lấy cớ thôi.
- Lấy cớ?
Tiết Hàm Hương vốn bình thản, lông mày kẻ đen lập tức dựng lên, có hàn ý lặng yên bắt đầu khởi động lấy, mà xiêm y trong tay nàng tuy rằng không chấp nhận nàng, nhưng dù sao cũng đã tiếp xúc nhiều năm, giờ phút này
bởi vì nàng tức giận nên cũng có từng đạo năng lượng chấn động phát ra.
- Thiên chi kiêu nữ của Hải Vực Phong Thành, Chung Kỳ, nàng cũng từng tới thử qua, nhưng vẫn không công mà lui.
Quả nhiên là Tiên Thiên Linh Bảo!
Thần Dạ buông tiếng thở dài, nhìn qua xiêm y, lại nhẹ nhàng quát lên:
- Ở trước mặt ta, ngươi cũng dám làm càn?
Trong chốc lát, xiêm y màu tím phảng phất như gặp phải thiên địch vậy,
đạo đạo năng lượng chấn động như thủy triều nhanh chóng rút về, một màn
này khiến Tết Hàm Hương rất là khiếp sợ.
- Tiết cô nương, sao hả?
- Cái này?
- Tốt rồi, chớ hồ nháo.
Tử Huyên nở nụ cười, nhìn qua Tiết Hàm Hương, nghiêm nét mặt nói:
- Tiết cô nương yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ hảo hảo đối đãi nó.
Thần Dạ ngây cả người, dùng tính tình Tử Huyên, quyết sẽ không vô duyên
vô cớ tiếp nhận chỗ tốt của người khác, hiện giờ xem ra hẳn là do Chung
Kỳ rồi.
Từng cùng nổi danh, cho tới giờ, còn muốn phân cao thấp sao? Thần Dạ lắc đầu, điều này hiển nhiên không thể nào, như vậy, giữa Tử Huyên và Chung Kỳ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn khiến Tử Huyên không
cách nào quên được.
Tiết Hàm Hương cẩn thận từng li từng tí d đưa xiêm y cho Tử Huyên, nói:
- Nó gọi là Thất Thải Huyễn Linh Y, bản thân là một kiện Tiên Thiên Linh Bảo, tuy nói chỉ là cấp bậc Tiên Thiên Linh Bảo, nhưng bởi vì tài liệu
chế tác nó thập phần trân quý, mà đại sư tạo ra nó hiển nhiên cũng hao
tốn đại tâm huyết, khiến lực phòng ngự của bộ y phục này không hề thua
kém thần binh.
- Cô nương có thể thử thúc dục huyền khí vào, liền có thể hiểu rõ lời ta.
Tử Huyên theo lời, một cổ huyền khí, chậm rãi tiến vào xiêm y, lập tức, ở bên ngoài xiêm y màu tím tự có một đạo hào quang sáng chói bảy màu hiện ra.
Tia sáng này, cũng không phải phân tán, mà giao hòa một chỗ, dung hợp
lẫn nhau, phảng phất như có trận pháp nào đó cấu thành lực phòng ngự
cường đại vậy.
Đây là Tử Huyên còn chưa luyện hóa, sau khi hoàn toàn luyện hóa, uy lực
thế tất càng tốt hơn, ngược lại thật không ngờ, tùy tiện đến mua một bộ y phục, vậy mà cũng đào được một kiện bảo bối, vận khí thật sự tốt như
vậy sao?
Thần Dạ có chút trầm ngâm một lát, sau đó nói:
- Thiên hạ này, không có thứ gì cho không, Tiết cô nương, ngươi vẫn nên
nói rõ ràng chút đi, ta người này, không thích thiếu người cái gì.
Nghe vậy, Tiết Hàm Hương lộ ra một tia bất đắc dĩ, bất quá lần này nàng
ngược lại không dám khinh thường Thần Dạ nữa, mới rồi cử động quát Thất
Thải Huyễn Linh Y, nàng tới giờ vẫn chưa từng thấy qua.
Có Thiên Địa Hồng Hoang Tháp nơi tay, tuy rằng vẫn còn đặt trong Khiếu
Lôi Tông nhưng khí tức đặc biệt kia Thần Dạ vẫn động dùng được, đối mặt
thần vật bực này, Thất Thải Huyễn Linh Y sao làm dám làm bậy chứ.
- Vị công tử này, ngươi không khỏi quá cẩn thận đi?
Tiết Hàm Hương cười khổ nói.
- Không có cách nào, trời sinh tính như thế, hơn nữa hành tẩu ở bên ngoài, cẩn thận mới có thể sống lâu một chút.
Thần Dạ lạnh nhạt nói.
Bất đắc dĩ, Tiết Hàm Hương nói:
- Y phục này, vốn là người có duyên có được, chúng ta căn bản chưa từng
nghĩ qua, ai lấy được phải trả giá cái gì, nếu công tử đã nhắc đến, như
vậy, chúng ta không ngại kết giao bằng hữu là được.
Đăng đăng đăng!
Đúng lúc này, một vị cao thủ Phong gia vội vã chạy lên lầu, hô:
- Thần công tử, Tử cô nương, Linh Nhi cô nương, không biết vì sao lại một mình chạy đi rồi.
- Linh Nhi chạy đi?
Thần Dạ kinh ngạc không thôi, lập tức an ủi Tử Huyên:
- Đừng lo lắng, chỉ cần Linh Nhi chưa chạy xa, ta có thể cảm ứng được nàng, còn có người đi theo nữa, không có việc gì đâu.