Đế Quân

Chương 1408: Chương 1408: Thiên đạo cảm ngộ.




Từ trước tới nay chỉ có một mình Thần Dạ có thể đi vào Cổ Đế Điện, hiện tại nơi này có thể hóa thành thiên địa cuồn cuộn, cất chứa vạn vật…Thần Dạ tự mình dẫn dắt tiến vào trước, lại cố ý dẫn dụ, điện chủ Tà Đế Điện làm sao có thể biết không gian mình đang đứng kỳ thật chính là bên trong Cổ Đế Điện.

Nếu có thể biết, hắn tuyệt đối không dám phát động chiêu thức lưỡng bại câu thương như vừa rồi, thậm chí là thủ đoạn có thể quyết định thắng bại lần này.

Bố trí này tất nhiên đã thành công, bên trong không gian Cổ Đế Điện, cho dù điện chủ Tà Đế Điện làm sao trấn áp phong ấn, nhưng bản thân Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện đều có thể tự do hành động.

Nhưng làm cho Thần Dạ có chút nghi hoặc chính là, với thực lực hiện tại của hắn vẫn chưa thể hoàn toàn đem uy lực của Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện hoàn toàn phát huy đi ra, điều này thật sự là có chút khó tin.

Nghĩ tới đây, mặc dù là Cổ Đế năm xưa có lẽ cũng giống như vậy.

Nghe được lời nói của Thần Dạ, khuôn mặt có chút tái nhợt của điện chủ giờ phút này như giấy vàng, ở bên trong không gian Cổ Đế Điện, nếu hắn ở trạng thái đỉnh phong có thể nhờ vào thực lực bản thân đối phó, có lẽ không thể thắng, nhưng sẽ không bại, càng không có khả năng giống như bây giờ, vô cùng chật vật.

Thiên Đao bay tới, ở sau lưng điện chủ ngưng tụ tà khí dày đặc, vô số hồng quang đỏ tươi liên tục xuất hiện, khiến tà khí có chút hư ảo chỉ chớp mắt đã ngưng tụ thành một bình chướng cứng rắn như sắt thép.

- Xuy…

Thiên Đao mang theo chân khí bá đạo sắc bén, lóe ra bạch quang chói mắt, chỉ tích tắc đã chém lên tà khí bình chướng cứng rắn kia.

Bạch quang lóe lên ngàn trượng, đem điện chủ cùng bình chường tà khí ngập trời bao phủ đi vào.

Bình chướng run rẩy lên, bị Thiên Đao lực ăn mòn, chẳng những bị chém tan mà còn giống như bị tẩy lễ làm biến mất sạch sẽ.

Thanh mang cùng tử quang cùng nhau bao phủ, Thần Dạ vẫn đứng thẳng, tà ấn bị thanh quang đập vào, tuy vẫn chưa vỡ vụn nhưng uy lực đã không còn như trước.

Trong khoảnh khắc thanh quang tiêu tán, một đạo hắc sắc hồng lưu từ trong mi tâm Thần Dạ bay ra, hình thành hắc động cắn nuốt thật lớn, đem tà ấn nuốt chửng vào, không còn chút dấu vết.

Khi tu vi ngày càng tinh tiến, uy lực các thủ đoạn của Thần Dạ đều không thể đo lường, lực lượng cắn nuốt rốt cục không còn gì đủ sức ngăn cản.

Tà ấn tiêu tán, không gian bị nó trấn áp cũng tự nhiên tán đi, thân ảnh Thần Dạ chỉ nháy mắt xuất hiện trước mặt điện chủ Tà Đế Điện.

Hiện tại thân hình khổng lồ của điện chủ bị Thiên Đao lực đập vào, như mạng nhện rách nát, giống như chỉ cần va chạm tới cả thân thể sẽ lập tức vỡ vụn.

Xuyên thấu qua bạch quang, nhìn Thần Dạ vẫn không chút tổn thương, trong ánh mắt uể oải của điện chủ lại hiện ra vẻ khiếp sợ.

Hắn biết thực lực của Thần Dạ thật khó đối phó, trong thiên địa này tuy rằng vẫn còn có người có thể chiến thắng, nhưng hiển nhiên không phải chính bản thân hắn.

Nhưng Thần Dạ có thể thoải mái đem hắn dồn đến tuyệt cảnh, điều này làm cho hắn hoàn toàn không dám tin tưởng.

- Lực lượng của ta tất cả đều đến từ chính mình khắc khổ tu luyện, trong quá trình này không hề có chút may mắn hay dễ dàng, mà lực lượng của ngươi tuy rất sặc sỡ, nhưng đa số không phải thuộc về ngươi, đối mặt những người khác ngươi có thể cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt ta mặc dù hôm nay không cố ý thiết kế ngươi, muốn giết ngươi cũng không khó khăn bao nhiêu.

Một phen giao thủ, với thực lực hiện tại của Thần Dạ rất rõ ràng có thể cảm ứng được lực lượng của điện chủ Tà Đế Điện là mạnh mẽ đẩy lên, tuy cũng xem là ưu tú, bởi vì một người bình thường thật không chịu nổi áp lực đề thăng đột ngột như thế.

Nhưng ngoại lực vẫn luôn là ngoại lực, không phải lực lượng do chính bản thân mình tu luyện mà đến, chung quy không thể sử dụng thuận buồm xuôi gió, tùy tâm sở dục.

Nếu điện chủ Tà Đế Điện chỉ dựa vào chính mình tu luyện tới cảnh giới ngày hôm nay, cho dù Thần Dạ có thể chiến thắng nhưng vẫn bị vết thương chồng chất.

Nghe được lời này điện chủ Tà Đế Điện lộ vẻ cười sầu thảm:

- Ngươi nói không sai, không phải là lực lượng của bản thân ta đích xác rất khó tận dụng tới mức tận cùng, nhưng có một điều ngươi sai lầm rồi, tuy lực lượng không phải của ta, nhưng lĩnh ngộ là do bổn tọa chậm rãi tìm hiểu mà đến, tuy hiện tại ngươi thắng, nhưng đừng nghĩ cười đến cuối cùng.

Tiếng nói vừa dứt, thân hình sắp bị phá thành mảnh nhỏ đột ngột nổ tung, nhưng sau khi nổ mạnh một cỗ uy áp kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện.

Bị uy áp bao phủ xuống, Thần Dạ lần đầu tiên cảm nhận uy hiếp tử vong.

Tuy cỗ uy hiếp đáng sợ, nhưng cũng không làm Thần Dạ biến đổi sắc mặt.

- Đây là cảm ngộ thiên đạo đi!

Ngẩng đầu nhìn lên cỗ uy áp mà chỉ cảm giác đến, trong ánh mắt Thần Dạ hiện lên vẻ lửa nóng vô cùng, hắn chưa từng nghĩ qua cảm ngộ thiên đạo lại dùng một loại hình thái chân thật như vậy xuất hiện trước mắt hắn, nếu có thể thu về cho chính mình dùng, vậy có lẽ tu vi bản thân sẽ có thể tiến thêm được một bước.

- Ha ha…

Thanh âm tiếng cười to của điện chủ rõ ràng truyền ra:

- Như thế nào, ngươi cũng động tâm sao!

- Phải!

Thần Dạ không hề phủ nhận, cũng không nghĩ cần làm như vậy, trong cuộc đời này hắn chưa từng cần giấu diếm ý nghĩ của mình.

Khuôn mặt điện chủ Tà Đế Điện mơ hồ hiện ra, câu thừa nhận của Thần Dạ làm hắn thoáng ngây ra, một lát sau nói:

- Ngươi đã muốn, bổn tọa sẽ đưa cho ngươi, nhìn xem rốt cục ngươi có thực lực lấy đi hay không.

Khuôn mặt mơ hồ tán đi, cảm ngộ thiên đạo vô ảnh vô hình kịch liệt rít gào lao xuống, trong lúc thổi quét dù nơi này là không gian Cổ Đế Điện nhưng cũng hiện ra xu thế vặn vẹo đáng sợ, giống như sau đó không lâu không gian Cổ Đế Điện sẽ bị tan vỡ mở ra.

Ánh mắt Thần Dạ ngưng trọng, thân là cao thủ cùng cấp, hắn rất rõ ràng một khi để thiên đạo cảm ngộ bộc phát, sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ như thế nào.

Khi thiên đạo cảm ngộ thổi quét, hắc sắc hào quang liền đem cả không gian Cổ Đế Điện bao phủ, bên trong hào quang toát ra hắc viêm, từng đạo lực lượng cắn nuốt xông thẳng chân trời, lay động cả luồng thiên đạo cảm ngộ kia.

- Ông ông…

Từng đợt dao động khủng bố không ngừng trùng kích, cả không gian bỗng nhiên run rẩy lên.

- Thiên Địa Hồng Hoang Tháp!

Thần Dạ quát lên, bàn tay vừa nhấc, ngũ thải quang hoa giáng xuống, lực cắn nuốt lại bao phủ, khiến tần suất chao đảo của không gian giảm bớt một ít.

Không gian Cổ Đế Điện có chút an ổn lại, hắc sắc hào quang quanh thân Thần Dạ càng thêm nồng đậm, tới cuối cùng phảng phất như có tấm màn đem che phủ, khiến không gian biến thành tối đen.

Nhưng không ngờ được chỉ nháy mắt, cỗ cảm ngộ thiên đạo kia lại bắt đầu trống rỗng tiêu tán…

Nơi này là không gian Cổ Đế Điện, lại có Thần Dạ cùng Thiên Địa Hồng Hoang Tháp áp chế, cho dù cỗ cảm ngộ thiên đạo kia có biến mất thì cũng không thể đột ngột như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.