- Thần Vương đại nhân, cứu ta…
- Cứu?
Thần Dạ lắc đầu bật cười:
- Vừa rồi không phải các ngươi đã hiên ngang lẫm liệt nói nên vì thiên địa muôn dân trả giá tính mạng sao, hiện tại lại sợ?
- Hiện tại ta muốn giết các ngươi, ai cũng không cứu được!
Thanh âm lãnh liệt vang lên, hai người không hề có chút phản kháng đã mất đi sinh cơ, thi thể mềm nhũn ngã xuống dưới tường thành đế đô.
- Chúng Thần Chi Thần, ngươi cũng đừng ẩn tàng nữa, theo ta cùng đi thiên ngoại thiên, đến Tà Đế Điện đi!
Giết xong hai người Thiên Không, Thần Dạ nhìn ra phía chân trời xa xa, cao giọng quát.
- Ha ha, tiểu hữu, ngươi rốt cục nghĩ thông suốt, được, lão phu cùng đi với ngươi!
Xa tận chân trời, một thân ảnh rất nhanh hiện lên, vẻ mặt xấu hổ lại hơi khẩn trương, tươi cười nói.
Thần Dạ không để ý tới hắn, nhìn lên bầu trời, hít sâu một hơi, đã bao nhiêu năm rốt cục đi tới hôm nay.
- Chúng ta đi!
- Thần Dạ.
- Ca ca.
Đang muốn lên thẳng thiên ngoại thiên, mấy đạo thân ảnh từ xa xa chân trời bay vút tới nhanh như tia chớp.
Ánh mắt Thần Dạ run lên, nụ cười xuất phát từ nội tâm hiện lên trên mặt.
Người đi trước nhất chính là Phong Tam Nương, người còn lại là Tiểu Nha.
- Ha ha, các ngươi sao cùng trở lại đây?
Thần Dạ thật sự vui vẻ, hắn vẫn luôn lo lắng cho hai người.
- Vừa lúc ở trên đường gặp được, Thần Dạ, Tử Huyên, hiện tại ta tốt lắm, không cần lo lắng nhiều cho ta, chỉ là ta không có năng lực trợ giúp hai người.
- Ngươi có thể đến ta đã thật vui vẻ.
Thần Dạ đi tới nắm tay Tiểu Nha, nhìn thấy nàng đã trưởng thành, hắn thật sự vui sướng.
- Ca, muội rất tốt.
Cảm nhận được cảm xúc của Thần Dạ, Tiểu Nha vội nói.
Thần Dạ gật đầu, cười nói:
- Ba vị tiền bối sao lại cùng hai nàng trở lại?
Ba người còn lại chính là Cửu Anh Vương cùng hai huynh đệ Tử Kim Song Dực Sư.
Phong Tam Nương cười nói:
- Cửu Anh Vương chính là tổ tiên của ta, nhờ tổ tiên tìm tới nên ta mới có thể mượn cơ hội đột phá.
- Nha…
Thần Dạ kinh ngạc nhưng chợt nghĩ tới đã hiểu được đại khái.
- Đa tạ tiền bối.
Thần Dạ lập tức ôm quyền nói.
- Tiểu hữu quá khách khí, ta còn phải đa tạ ngươi, bằng không biết đi nơi nào tìm được hậu bối ưu tú như thế.
Cửu Anh Vương vội vàng cười nói, hắn đã cảm giác được thực lực hiện tại của Thần Dạ đã siêu việt hắn thật xa.
Thần Dạ chỉ cười cười, lập tức phất tay, cùng Tử Huyên dẫn đầu bay thẳng lên bầu trời.
Mọi người theo sát phía sau hắn.
- Thần công tử, Tử minh chủ, chư vị đại nhân, chúng tôi xin đa tạ, hi vọng các vị sớm chiến thắng trở về!
Thanh âm vang vọng ngập trời.
Trên bầu trời, có thân ảnh khẽ run lên, thanh âm trong trẻo truyền xuống.
- Chư vị, các ngươi sai lầm rồi, cuộc chiến này thật sự không phải vì thiên hạ muôn dân, chỉ là cuộc chiến riêng tư giữa chúng ta mà thôi, hơn nữa Tà Đế cũng không phải kẻ tà ác, chỉ là có người cố ý truyền bá ra ngoài, các ngươi có thể tu luyện võ đạo tới hôm nay là do Tà Đế ban tặng, nếu không phải hắn, thế gian này làm gì có con đường võ đạo cho người đi tới!
- Thần Vương đại nhân, mời!
Ba người Cửu Anh Vương vẫn ra vẻ cung kính nói.
Chúng Thần Chi Thần liếc mắt nhìn họ, sắc mặt không chút thay đổi bay lên bầu trời. Dù thái độ ba người Cửu Anh Vương vẫn như trước, nhưng hắn hiểu được không còn như ngày trước.
Càng đi lên cao mọi người càng cảm thấy áp lực, cuối cùng chỉ còn Thần Dạ, Tử Huyên cùng Chúng Thần Chi Thần là không bị ảnh hưởng.
Đi qua không gian hư vô, rốt cục không biết qua bao lâu, như đi tới cuối vũ trụ, trước mắt đột nhiên hiện lên bạch sắc quang mang chói mắt, một cảnh làm lòng người rung động xuất hiện.
- Thần Dạ, chư vị, hoan nghênh đi tới Thiên Ngoại Thiên.
Thanh âm Tà Đế vang lên, bạch quang bao phủ cả không gian vạn dặm.
Ánh mắt mọi người choáng váng, khi thanh tỉnh lại phảng phất như thân đang ở thế giới khác.
Ở thế giới này rốt cục không còn cuồng phong đáng sợ, khắp nơi đều là tường vân ôn hòa bao phủ, làm cho người ta cảm giác mình đi tới tiên cảnh.
- Thiên Ngoại Thiên – Tà Đế Điện!
Thần Dạ không nhịn được cười một tiếng, trước mặt tường vân bao phủ, bên dưới là một tòa cung điện xa hoa khổng lồ, lại không hề có chút chân khí tà ác quanh quẩn.
Nơi này rõ ràng là cung điện đứng đầu thiên giới mà thôi.
- Thần Dạ, cảm ơn ngươi!
Trong cung điện, Tà Đế bước ra, cười nói.
Thần Dạ cười đáp:
- Cảm tạ cái gì, ta chỉ nói sự thật.
- Lời nói thật? Ha ha, đáng tiếc thế giới này có rất nhiều người không thích nghe lời nói thật.
Tà Đế nở nụ cười:
- Thần Dạ, vừa rồi tâm tình của ngươi đã xảy ra chuyển biến, ta cảm thấy đối với ngươi có lẽ là một chuyện tốt.
Lời vừa thốt ra, đồng tử của Chúng Thần Chi Thần không khỏi căng thẳng, bởi vì Tà Đế tự xưng là “ta” ở trước mặt Thần Dạ.
Điều này mang ý nghĩa ít nhất trong mắt Tà Đế, Thần Dạ đã ngang hàng với hắn, dù Chúng Thần Chi Thần không quá tin tưởng Thần Dạ không hấp thu Hỗn Độn lực của người khác mà tu vi lại tinh tiến như vậy, nhưng nếu là lời của Tà Đế làm cho hắn không thể không tin.
Hôm nay cuộc gặp này xem như là giữa những nhân vật đỉnh phong nhất, không nghĩ tới Chúng Thần Chi Thần lại bị người khinh thường như vậy.
- Cũng tốt, nếu là như thế khi giết các ngươi ta sẽ không cần do dự…
Tà Đế thản nhiên nhìn lướt qua Chúng Thần Chi Thần, sau đó đặt ánh mắt lên người Thần Dạ. Có lẽ hắn hiểu được ý nghĩ trong lòng người kia, cũng có lẽ không biết, nhưng những điều này đều không quan trọng, bởi vì trong mắt Tà Đế, Thần Dạ càng thêm trọng yếu.
Im lặng chốc lát Thần Dạ cũng không phủ nhận, nói:
- Đích xác vừa rồi tâm tình của ta đã xảy ra một ít biến hóa.
- Nga, vì sao?
Tà Đế hỏi lại.
Thần Dạ đáp:
- Có một sự thật cho dù trước mắt ta không thể thay đổi, nếu không có sinh linh, thế gian này sẽ không còn ý nghĩa, như vậy ta nguyện ý cho bọn hắn một cơ hội.
- May là bọn hắn cũng không làm cho ta sản sinh cảm giác thất vọng hay là tuyệt vọng.
- Chính bởi vì như thế cho nên vô số năm qua lòng của ta vẫn luôn duy trì lạnh lùng, chẳng qua…
Tà Đế khẽ thở dài nói:
- Bất kể là người hay thần, cũng sẽ có một giới hạn, mà ta đã không còn lòng kiên nhẫn.
- Điểm này ta hiểu được, ta cũng đồng ý, nếu đổi lại là ta có lẽ ta đã sớm không còn tính nhẫn nại.
Thần Dạ gật đầu, chợt chuyển giọng:
- Nhưng ta cũng rõ ràng một đạo lý, nếu thế giới này không còn sinh linh thì không còn ý nghĩa, không có bất cứ người nào có quyền lực dùng tính mạng của người khác thành toàn cho chính mình.
- Tà Đế, ta không dám nói ngươi đã bị tẩu hỏa nhập ma, bởi vì ta không có tư cách này, càng không xứng, bởi vì ta chưa từng suy nghĩ nhiều cho người khác.
Nghe vậy Tà Đế cười nói:
- Ngươi thật thành thật, nói lời cũng thẳng thắn, nhưng hôm nay ngươi tới nơi đây giữa chúng ta cũng không có thời gian tán gẫu luận đạo.