Đế Quân

Chương 548: Chương 548: Thương hải tang điền nhân tâm biến. (1)




Nhưng mà chính vì bọn hắn khống chế vị trí Định Hải Thần Thú mới có thể một mực bình yên xưng bá trong Hải Vực Phong Thành, muốn cho bọn hắn nói ra bí mật này, chỉ sợ khả năng không lớn.

Thần Dạ lạnh lùng nói:

- Cái này không thành vấn đề, ta tự có biện pháp khiến bọn hắn nhổ bí mật này ra, bất quá, có một điều kiện tiên quyết.

- Điều kiện tiên quyết gì? Thần Dạ huynh đệ, ngươi cứ việc nói, chỉ cần chúng ta xử lý được, tuyệt sẽ không hai lời!

Phong Kình liền vội vàng hỏi, nếu như Thần Dạ thật có thể khiến bọn người Chung Khiếu giao ra bí mật, đây chính là chuyện tốt cực lớn, về sau cũng không cần bị kiềm chế, càng thêm không cần mỗi một lần tranh đoạ tư cách tiến vào Chúng Thần Chi Mộ đều phải trả một cái giá lớn nhất định.

Thần Dạ nghiêm nét mặt nói:

- Tụ hội ba ngày sau ta muốn tham gia, nhưng chuyện khác ta không để ý tới, tự các ngươi đi tranh thủ, chỉ khi nào ta nhắc đến Định Hải Thần Thú, Phong đại ca, ngươi cùng Dương tiền bối bọn hắn, về việc này, mặc kệ ta nói cái gì, làm cái gì, các ngươi đều phải luôn ủng hộ ta!

- Hơn nữa, cho dù trong lòng có nghi hoặc và khó hiểu cực lớn, vào lúc đó cũng phải nhất trí với ta, , mà ngay cả trong thần sắc cũng không được có chút do dự, điểm này, các ngươi có thể làm được không?

Nghĩ một lát, Phong Kình đáp:

- Hiện giờ, ta không dám cho ngươi cam đoan, Thần Dạ huynh đệ, ta đi thương lượng với bọn Dương lão một chút, chậm nhất, sẽ ở có câu trả lời thuyết phục trước khi bọn Chung Khiếu có bàn giao.

- Tốt, việc này rất trọng yếu, Phong đại ca ngươi ngay lập tức đi hỏi đi.

Chúng Thần Chi Mộ, ở trên chuyện này, Thần Dạ phải tận lực làm tốt tất cả chuẩn bị.

Phong Kình nhẹ gật đầu, lập tức đứng dậy cáo từ, lúc đi đến bên ngoài tiểu viện, bỗng nhiên quay người, nhìn Thần Dạ, muốn nói lại thôi, sau đó mới lên tiếng:

- Thần Dạ huynh đệ, chung quanh khách sạn này, có cao thủ bốn nhà chúng ta thủ hộ, các ngươi có thể yên tâm ở bên trong, không cần lo lắng quá nhiều.

- Tốt, cám ơn Phong đại ca!

Thần Dạ rất rõ ràng, Phong Kình kỳ thật muốn nói cũng không phải những lời này. . .

Đưa mắt nhìn Phong Kình rời đi, Thần Dạ chuyển hướng Tử Huyên, dùng khẩu khí chân thật đáng tin nói:

- Ngươi có lẽ có mấy lời, muốn nói với ta phải không!

Ánh mắt Thần Dạ như có một loại ma lực, trực chỉ nhân tâm, khiến cho Tử Huyên không cách nào lảng tránh, càng không có chỗ nào ẩn trốn..

Sau một hồi, Tử Huyên thấp giọng nói:

- Thần Dạ, chúng ta đều là lần đầu đi đến Hải Vực Phong Thành, không bằng, dẫn ta và Linh Nhi đi ra ngoài đi một chút đi?

- Cũng tốt!

Thần Dạ không chút suy nghĩ liền đáp ứng, Tử Huyên và Linh Nhi đã lựa chọn giấu diếm, thực tế ngay cả Linh Nhi cũng làm vậy rồi, cái này khiến Thần Dạ hiểu rõ, chuyện xảy ra trên người hai mẹ con này nhất định không phải chuyện đùa.

Cho nên, Thần Dạ cho dù lúc trước bước Tử Huyên nói ra, nhưng cũng không làm quá mức, ắn biết rõ, kỳ thật nữ tử này, trong nội tâm rất yếu ớt!

Cả khách sạn quả nhiên đã bị cao thủ bên phía Phong Kình giám sát và điều khiển, theo của bọn hắn đi ra, cũng có thêm không ít cao thủ, ngoài sáng ngầm đi theo.

Hải Vực Phong Thành rất náo nhiệt, đừng nói là Linh Nhi và Thần Dạ, coi như là Tử Huyên, trước kia cũng chưa từng gặp qua nơi nào phồn vinh như vậy, thứ bán trong cửa hàng hai bên đường đi cũng khiến ba người mở rộng tầm mắt.

Cứ như vậy tùy ý đi dạo lấy, Linh Nhi cũng biết được suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, cho nên không dám quá mức thân mật với hắn, bất quá, cuối cùng nàng vẫn còn tính trẻ con, nhìn thấy rất nhiều thứ lạ lẫm, nhất là những thứ xinh đẹp kia đều vui mừng đến nhảy dựng lên.

Tử Huyên nhu hòa nói:

- Rất nhiều năm, Thần Dạ, ta đều không có vì Linh Nhi, cũng không vì mình mua quần áo mới, không bằng hôm nay ngươi mua cho chúng ta một ít đi.

Thần Dạ trong nội tâm lập tức xiết chặt, đau khổ mà Tử Huyên từng chịu hắn cũng nếm qua, nhưng mà, lại chưa từng thấy Tử Huyên mềm yếu lần nào.

Nhưng ngữ khí trong lời này lại khiến người phải thương tiếc... Thần Dạ kìm lòng không được nắm lấy tay nàng, tuy nhiên, bàn tay trắng nõn như ngọc kia vẫn lạnh buốt.

- Linh Nhi, đi, mua quần áo thôi.

Thần Dạ tay kia bế Linh Nhi đang xem một đầu tiểu sủng vật lên, sau đó, nắm tay Tử Huyên đi vào một cửa hàng y phục cách đó không xa.

Cửa hàng trang trí vô cùng cổ xưa, nhìn qua ngược lại không giống như buôn bán quần áo, mà giống như cửa hàng các loại kỳ trân dị bảo vậy, bất quá, Thần Dạ xưa nay không thích tưởng tượng, Tử Huyên cũng không thích.

Cửa hàng đã trang trí có chút ưu nhã, như vậy thứ bán ra tự nhiên cũng hợp tâm ý hai người.

Đi vào trong, lập tức có người đến chiêu đãi, mà sau khi khi nhân viên chiêu đãi nhìn thấy Tử Huyên hai mắt lập tức sáng rõ, vội nói:

- Cô nương, công tử, những thứ bên dưới này cũng không thích hợp với nhị vị, không bằng, lên lầu xem một chút?

- Tốt, ngươi dẫn đường đi!

Thần Dạ cười đáp.

Lúc này, Linh Nhi giòn giòn giã giã nói:

- Mẹ, Đại ca ca, ta không muốn đi lên, ta đi bên ngoài xem một chút có được không?

Trong lòng tiểu nha đầu vẫn còn nghĩ đến tiểu sủng vật ban nãy...

Dù sao có cao thủ ở phụ cận trông chừng, Linh Nhi cũng cơ linh, cũng không đi xa, ngược lại không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, hơn nữa Linh Nhi không ở bên cạnh, có mấy lời, Tử Huyên ngược lại càng dễ nói ra hơn.

- Đi thôi, cẩn thận chút đấy!

Đối với Linh Nhi, Thần Dạ một mực rất cưng chiều, nếu có thể làm được, dù là trăng trên trời nhưng chỉ cần Linh Nhi muốn, Thần Dạ sẽ không chút do dự hái xuống.

Nhìn Linh Nhi quả nhiên chạy tới quầy hàng lúc trước, Thần Dạ nở nụ cười thu hồi ánh mắt, sau đó cùng Tử Huyên đi theo phía sau nhân viên cửa hàng trực tiếp lên lầu ba.

Quần áo ở đây càng thêm thanh nhã, đồng thời cũng càng thêm tinh xảo, mặc dù không phải loại kinh diễm, nhưng lại cực kỳ thanh tú.

Thần Dạ sau khi quét mắt một vòng liền cười nói:

- Lão bản điếm các ngươi điếm chắc hẳn cũng là người thanh tĩnh thanh nhã a?

Nghe vậy, nhân viên cửa hàng vội hỏi:

- Không dám, chỉ là người làm ăn mà thôi, không nhận công tử xưng hô như thế. Thỉnh công tử cùng cô nương tùy ý chọn lựa, nếu vừa ý thì gọi tiểu nhân đến.

Nói xong, nhân viên cửa hàng liền rời đi, không quấy rầy hai người nữa.

- Chủ nhân cửa tiệm này xem ra cũng không phải người bình thường...

Một nhân viên cửa hàng bình thường nói chuyện cũng hữu lễ như thế, tuy rằng đây là điều kiện tất yếu để buôn bán nhưng giáo dưỡng lộ ra lại không phải nhân viên cửa hàng bình thường có thể so sánh được.

Tử Huyên lại không để ý quá nhiều, phảng phất như nàng hôm nay đến đây thật sự là muốn chọn một bộ quần áo vừa ý vậy, nàng hiện giờ sớm đã đắm chìm trong đó rồi.

Thần Dạ liền ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi, hắn biết rõ, tâm Tử Huyên đang do dự, có lẽ, ngay cả chính cô ta cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc phải mở miệng thế nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.