Lâm Tu cười nói:
- Tất cả mọi người đều là bằng hữu, lão phu sao lại nhìn ngươi gặp xui xẻo, ha hả, đi thôi!
Lại lần nữa tiến nhập thành nhỏ, bầu không khí rõ ràng đã có khác biệt rất lớn. Thần Dạ chỉ cảm thấy cước bộ đều thoải mái hơn rất nhiều.
Cố nhiên còn không có thể bảo đảm, bên trong truyền thừa chi địa kia có thể có phương pháp trì hoãn thậm chí hóa giải Tà Tâm Chủng, nhưng lúc này vẫn luôn là có hi vọng cực lớn.
Bên trong Huyền Tâm Bội hiện ra đến năng lượng, đủ để khiến cho Thần Dạ cảm ứng được phương truyền thừa bất phàm kia.
- Công tử, vị cô nương này là…?
Đi tới đằng sau, Trạc Ly hỏi, hắn càng phát hiện, lấy tu vi của bản thân, cư nhiên không dò xét ra được tu vi lai lịch chân thực của U nhi.
- Nàng là U nhi cô nương !
Sau khi nói xong, Thần Dạ lại vội vã bổ sung thêm nói :
- Ta đoạt được Huyền Tâm Bội, vốn là của U nhi cô nương, là nàng đưa cho ta. Vào lúc ta luyện hóa Huyền Tâm Bội, cũng là U nhi cô nương giúp ta ngăn cản những kẻ cướp đoạt kia, vì thế, nàng còn bị thương nặng.
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Tử Huyên khẽ chóp một cái, nói :
- Ngươi giải thích rõ ràng như vậy, có phải là muốn nói cho ta biết, để ta đừng hiểu lầm đúng không ?
- Đúng, đúng !
Thần Dạ liên tục gật đầu.
- Như vậy, ngươi có làm chuyện gì khiến cho ta hiểu lầm hay không đây??
Tử Huyên hỏi lại.
- Không có, làm gì có!
- Nếu không có, ngươi cần gì phải giải thích nhiều như vậy, nếu ngươi giải thích, đó chính là có tật giật mình.
Lông mày của Tử Huyên nhếch lên, giận dữ quát hỏi.
Thần Dạ vội vã phủ nhận:
- Ta đâu có cố ý ra vẻ, ta rõ ràng nói chính là lời nói thật, ngươi không thể không hiểu chuyện như vậy.
- Ta đây muốn không hiểu chuyện thế đấy, làm sao?
Tử Huyên hỏi ngược lại.
- Cái này?
Thần Dạ cực kỳ quẫn bách, nguyên lai, nữ tử mặc kệ là thông tuệ cỡ nào, ôn nhu ra sao, chỉ cần ghen tuông, đều sẽ không giảng đạo lý.
U nhi không khỏi bật cười:
- Ngươi lẽ nào nhìn không ra được Tử Huyên cô nương là đang chơi đùa ngươi sao? Xem ra ngươi cũng không thông minh cỡ nào!
- U nhi, đa tạ!
Tử Huyên bất chợt ôm quyền, nghiêm nét mặt nói.
U nhi nhẹ nhàng dắt tay Tử Huyên, nói:
- Đây là việc ta phải làm, ngươi hà tất khách khí như vậy? Nhưng đúng là tỷ tỷ ngươi nên hảo hảo bảo trọng bản thân mới đúng, chớ để hắn thâm tình không nhận được hồi báo tốt nhất!
- U nhi…
Đám người Thần Dạ thần sắc có chút căng thẳng, lời này, U nhi rất rõ ràng, biết tình hình thân thế chân thực của Tử Huyên, nàng làm sao lại biết được?
U nhi phất phất tay, nói:
- Ta không có biện pháp đến giúp các ngươi, bất quá, sư phụ ta có thể sẽ có biện pháp. Khi thời gian đến, ta sẽ vì các ngươi dẫn tiến một chút. Nhưng trước đó mà nói, sư phụ ta cũng không nhất định có thể giúp được các ngươi. Nghìn vạn lần đừng ôm hi vọng quá lớn!
Thân hình Thần Dạ nhất thời run lên:
- U nhi, đừng đến lúc đó nữa a, hiện tại liền mang ta đi gặp sư phụ của ngươi…
Phàm là có một chút hi vọng cũng đều không thể buông tha được.
- Đừng nóng vội a, sự tình truyền thừa chi địa còn chưa có kết thúc. Sư phụ ta là không gặp được. Mà ta, cũng không liên hệ được với nàng, do đó lập tức chỉ có thể chờ.
U nhi vô vỗ bả vai của Thần Da, trấn an nói rằng.
Trên mặt đất Thái Hạo Môn, trong trang viên không nhỏ, ở cửa phòng khách Bàng Tông chắp tay đứng đó, thương thế trên người chưa khỏi nhưng thân hình vẫn thẳng tắp.
- Thiếu môn chủ!
Nhìn qua người đứng ở cửa, Bàng Tông hỏi:
- Nói như thế nào?
- Hồi bẩm thiếu môn chủ, vị công tử kia đã đáp ứng thiếu môn chủ mời, thời điểm trời tối sẽ tới.
Bàng Tông gật gật đầu, nói:
- Đi an bài một chút, dùng ta lễ tiết long trọng nhất của Thái Hạo Môn tiếp bọn họ.
- Vâng!
Sau đó người này rời đi, bên người Bàng Tông có một giọng già nuya hỏi:
- Thiếu môn chủ, người tuổi trẻ kia tuy đáng sợ, thế nhưng mà cũng không đạt tới quy cách khiến chúng ta đối đãi như vậy a?
Nghe vậy trong ánh mắt Bàng Tông mang theo một tia bất mãn:
- Hồ lão, chúng ta sau khi rời đi, Đình Sơn Cốc hoàn toàn không có sức hoàn thủ, chẳng lẽ ngươi không có nghe nói đến?
- Lão phu tự nhiên là nghe nói...
- Đã biết rõ, chẳng lẽ Hồ lão còn tưởng rằng sức nặng của bọn họ còn kém Đình Sơn Cốc sao?
Giọng của Bàng Tông lạnh lùng hơn rất nhiều.
Thiếu môn chủ Thái Hạo Môn trong mắt người ngoài cố nhiên là cao cao tại thượng, nhưng mà người trong cuộc biết rõ, cùng với Bàng Tông cũng phi thường hiểu mình, người ngấp nghé vị trí này rất nhiều.
Khôn sống mống chết, cho dù Bàng Tông hắn hôm nay đã leo lên nhưng cũng phải phòng ngự thật kiên cố, nhưng còn kém rất xa, bằng không lão giả bên cạnh không ở lúc này nhắc nhở hắn.
Căn bản không phải nhắc nhở, mà là đang khuyên bảo, thậm chí là giáo huấn!
Bàng Tông thủ đoạn không thể nói rất yếu, nếu không trong tranh đoạt mãnh liệt như thế lại cầm được vị trí vô số người mơ ước, nhưng hắn căn cơ quá bất ổn, sở dĩ hắn leo lên vị trí thiếu môn chủ, dựa vào chỉ là thiên phú cùng tiềm lực.
Tuy thiên phú cùng tiềm lực chính là thứ mỗi thế lực rất xem trọng, cũng không thể phủ nhận trong thế lực cường đại, cũng không nhất định là kẻ ưu tú nhất mới có thể leo lên vị trí cao nhất.
Các loại quan hệ rắc rối phức tạp, Bàng Tông bản thân tại Thái Hạo Môn cũng không có bao nhiêu thế lực, chính là như thế này tạo thành tình cảnh hôm nay, cho dù hắn đã là thiếu môn chủ nhưng vẫn bị kiềm chế các nơi.
Nếu không thì lúc này mở truyền thừa chi địa, Bàng Tông sớm bị phái ra ngoài, Thái Hạo Môn chưa hẳn không chiếm được Huyền Tâm bội.
Bàng Tông lạnh lùng khiến cho tâm thần Hồ lão cũng hơi lạnh lẽo, chợt trầm giọng nói:
- Thiếu môn chủ, lời này của ngươi là không sai, nhưng hôm nay Đình Sơn Cốc vừa mới thất bại, chúng ta đã giống trống khua chiêng đón đám người kia, sau khi bọn họ biết quan hệ hai nhà chúng ta...
- Tài nghệ không bằng người, trách được ai?
Bàng Tông lạnh lùng đánh gãy lời lão giả, nói ra:
- Dùng tiềm lực năm người bọn họ, tương lai tất nhiên sẽ bước vào cảnh giới rất cao, nếu có thể tới giao hảo, Đình Sơn Cốc có là cái gì chứ?
- Thiếu môn chủ có thấy xa, lão phu vẫn lo lắng năm người kia tiềm lực tuy có, nhưng mà phỉa cần có thời gian chứng minh, Đình Sơn Cốc có thể thấy trước mặt, thiếu môn chủ ngươi ngàn vạn không thể vì chuyện nhỏ mà mất lớn a.
Nghe lời này nhìn thì như khuyên nhủ, kì thực chính là cưỡng chế, Bàng Tông cười to, nói:
- Hồ lão, trong môn vô số người tranh đoạt địa vị thiếu môn chủ, nhưng ngồi trên vị trí này là Bàng Tông ta. Ngài là trưởng lão, có lẽ ngài rất hiểu không có thủ đoạn và thực lực nhất định, ta quyết định không thể đi lên.
- Ngài chẳng phân biệt được cái gì, mặc kệ đúng sai, thời thời khắc khắc vẫn nhắc nhở ta, phải chăng cảm thấy trong quyết định trong môn là sai? Nếu như ngài có thể trở về bẩm báo môn chủ đại nhân, Bàng Tông ta cũng nguyện ý chắp tay hiến cho.