Thanh Sắc Đại Điện, chủ nhân của thanh âm kia chắc có lẽ không phải là Huyền Đế, nếu thế thì thức võ kỹ này lúc ở trong Thanh Sắc Đại Điện người kia đã trực tiếp giao cho
mình rồi, không cần phiền toái như vậy.
Huống hồ, đây là từ trong bức họa lấy được, người trong bức họa chính là nữ tử, nhưng thanh âm kia lại là nam!
Kỳ thật, Thần Dạ càng hi vọng, cái gọi là Huyền Đế chính là thanh âm
trong đại điện kia, bởi vì nếu vậy thì ngược lại khiến Thần Dạ có thể
để xác định được chút chuyện, hắn cũng chưa từng quên, đạo thanh âm kia
từng nói qua, chúng ta!
Lúc ấy Thần Dạ không có thời gian nghĩ nhiều, hiện giờ rốt cục đã nghĩ thông.
Cái gọi là chúng ta, cũng có nghĩa là có đến mấy người, thanh âm trong
đại điện cùng với người gọi là Huyền Đế, nhất định chỉ là hai trong
nhiều người này!
Có thể luận giao, có thể được xưng là chúng ta, hiển nhiên, vô luận là
Huyền Đế hay là những người còn lại, tất nhiên đều là loại thập phần
cường đại, đội hình như thế những chẳng những chủ nhân thanh âm vẫn lạc, mà lão chủ nhân của Thiên Đao và Cổ Đế Điện lại càng triệt để vẫn lạc. . . .
Không cách nào tưởng tượng, đến cùng vào năm đó đối thủ của bọn hắn là
người nào, vậy mà có thể khiến một đám tuyệt thế cao thủ rơi vào kết
quả như vậy?
Bổn ý khi tiến vào Truyền Thừa Chi Địa giờ đã nhận được Huyền Đế Huyền
Minh Thủ, nhưng lại đồng thời nhiều hơn một phần áp lực và trách nhiệm.
Trong Tử Vong Sâm Lâm, điểm hôi mang kia cường đại cỡ nào, nhưng dưới
thanh sắc quang mang cũng dễ dàng bị tan rã, cái này đủ để nói rõ, sự
cường đại ở trong mắt Thần Dạ kỳ thật không hề lọt được vào mắt bọn hắn.
Mà sát cơ lăng lệ của thanh âm kia đối với hôi mang cũng khiến Thần Dạ
biết rõ, đó có lẽ đối thủ của đám người lão chủ nhân Thiên Đao bọn hắn,
hoặc là nói việc này có liền quan đến lai lịch của tên kia.
Một thần bí nhân, không đến hai thành thực lực thiếu chút nữa đã đánh
chết Thần Dạ, khó có thể tưởng tượng, người khiến đông đảo cao thủ như
thế cũng vẫn lạc sẽ có tu vị thế nào?
- Thiên Huyền đỉnh phong sao?
Thần Dạ ánh mắt ngưng tụ, sau đó lắc đầu, từ trong lời kể của Đao Linh,
Thần Dạ hiểu rõ, lão chủ nhân Thiên Đao năm đó đã từng là tồn tại đỉnh phong của phiến thế giới này a!
Chẳng những lão chủ nhân Thiên Đao, mà chủ nhân Tam Túc Hỏa Long, cùng
với Huyền Đế này. . . Đã có một chữ Đế làm hiệu, Huyền Đế há sẽ yếu hơn
bọn hắn?
Các vị tuyệt thế cao thủ vẫn lạc, năm đó, đến tột cùng đã xảy ra đại chiến kinh thế thế nào?
Thần Dạ không khỏi cười khổ, hắn cho dù không thèm để ý đến cái gọi là
trách nhiệm, nhưng giờ lại cảm nhận được áp lực vô hình cực kỳ nặng nề.
- Hô!
Sau một hồi, Thần Dạ mới thở dài ra một hơi, nụ cười khổ bên khóe miệng như ẩn như hiện
- Trách nhiệm sao? Ha ha, từ lúc đạt được Thiên Đao, có lẽ loại trách
nhiệm này đã đeo trên lưng ta rồi a? Có đạt được, vậy thì nhất định phải có trả giá, đạo lý này ta hiểu!
- Nếu đã chú định là ta phải gánh vác trách nhiệm này, cũng được, vậy ta tiếp nhận. Ta hiện giờ cũng không thể nào bỏ qua Thiên Đao và Cổ Đế
Điện được!
Thoại âm rơi xuống, ánh mắt Thần Dạ liền trở nên kiên định, lập tức, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, đi lãnh hội lấy điều tinh diệu của Huyền Đế
Huyền Minh Thủ. . . . Nơi này là một chỗ yên tĩnh, trước hết cứ luyện
thành Huyền Đế Huyền Minh Thủ đã rồi hẳn rời đi!
Về phần những thứ khác, nếu đã tránh không được, vậy thì cứ thuận theo
thôi, nếu ngày đó thật sự đến, nếu thật sự phải đứng mũi chịu sào, Thần
Dạ tự cũng sẽ không tránh né!
Nương theo Thần Dạ an tĩnh lại, trong nhà tranh, cùng với bên ngoài nhà
tranh, thậm chí toàn bộ Truyền Thừa Chi Địa, đều trở nên cực kỳ yên tĩnh
Trên cổ phong, trong Thanh Sắc Đại Điện!
Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh chậm rãi trôi nổi xuất hiện, trong nháy mắt này, tất cả thanh sắc quang mang trong điện liền như thủy triều, nhanh
chóng tràn vào thân thể của hắn, khiến người này, toàn thân, thanh sắc
quang mang sáng chói, lộ ra vô cùng cường đại.
- Các lão bằng hữu, ngủ say vô số năm, các ngươi cũng nên tỉnh lại gặp bằng hữu cũ rồi!
Thanh âm như gió, nhanh chóng lao ra đại điện, chợt một phân thành hai
phân tán ra, đến hai hướng đông và tây trong Truyền Thừa Chi Địa. Ngay
sau một lát, hai đạo quang ảnh một trắng một tím liền như thuấn di xuất
hiện trong đại điện, sau đó hóa thành hai đạo thân ảnh.
Một người trong đó, là nữ tử, nếu như Thần Dạ ở đi thì hẳn có thể phát
hiện ra, nữ tử này đúng là nữ nhân mà hắn đã thấy trong bức họa.
Mặt khác bị hào quang màu tím bao vây lấy, có thể mơ hồ thấy được đó là một lão giả!
Bất kể là trung niên nhân vốn ở trong đại điện, hay là nữ tử và lão giả
xuất hiện sau đó, tuy rằng đều có hào quang vây lấy, nhưng đều là hư ảo
chi thân, hiển nhiên, đây cũng không phải là chân thân của họ.
- Ngươi và thiếu niên kia nói chuyện, chúng ta cũng biết rồi, nói cho hắn biết sớm như vậy, thích hợp sao?
Nữ tử đầu tiên mở miệng nói ra, thanh âm kia, phảng phất như âm thanh thiên nhiên vậy.
Nghe vậy, trung niên nhân nói:
- Chúng ta cũng không nghĩ tới, truyền nhân của hắn lại đến Truyền Thừa
Chi Địa của ta, nếu đã đến thì cũng là có duyên phận, nói sớm một chút
cũng không có gì không tốt, bằng không các ngươi cho rằng, chúng ta ngày sau sẽ còn cơ hội nhìn thấy truyền nhân của hắn sao?
Lão giả nhẹ gật đầu, nói:
- Năm đó hắn dùng thân thể, linh hồn bản thân thủ hộ lấy truyền thừa
chúng ta lưu lại, nhưng bản thân hắn lại không lưu lại gì, Thiên Đao và
Cổ Đế Điện lại bị thương nặng như thế, cũng không biết có thể khôi phục
lại được như trước không nữa.
Nữ tử than nhẹ:
- Đúng vậy a, trong cái thế giới này, Thiên Đao và Cổ Đế Điện chính là
bóng dáng còn sót lại duy nhất của hắn, cho nên vô luận như thế nào,
chúng ta cũng nên giúp hắn một phen.
Nghe đến đó, trung niên nhân nghiêng nhìn nữ tử, cười nói:
- Ta cảm thấy người thiếu niên kia hữu duyên với ngươi, cho nên liền đưa hắn tới chỗ ngươi, ha ha, giúp như thế nào đó là chuyện của ngươi!
Vốn chỉ là một câu nói bình thường, lại khiến cho nữ tử giận dữ, nàng quát:
- Ngươi nếu còn sống, cũng không biết đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn già mà không kính? Chẳng lẽ ngươi muốn truyền nhân của ta, ngày sau cũng
phải chịu hắn khi dễ sao?
Lời nói tuy nói thế, nhưng nữ tử trong giận dữ vẫn còn một phiên tình cảm khác. . . .
- Người thiếu niên kia, tính tình cứng cỏi, thiên phú kinh người, thực
tế hắn vốn không nên còn trên đời, nhưng hết lần này tới lần khác lại
tồn tại, đây vốn là nghịch thiên chi mệnh, có lẽ, hắn thật có thể hoàn
thành chuyện năm đó chúng ta chưa hoàn thành được.
Lão giả thoáng ngừng một chút, lập tức nhìn về phía trung niên nhân, nói:
- Hôm nay, người thừa kế của ngươi đã tìm được, chúng ta nên đi thôi.
- Đây cũng là nguyên nhân ta triệu hoán các ngươi tới.