Đế Quân

Chương 439: Chương 439: Tử Tiêu Vô Cực. (2)




Trên khuôn mặt tái nhợt kia của Tử Huyên hiện ra vẻ đỏ ửng nhàn nhạt, ở giũa hai tay nhẹ vũ động kia, thiên không bình tĩnh chợt lại một lần nữa bạo động.

Mà lần bạo động này so sánh với trước đó không lâu hiển nhiên phải càng thêm mãnh liệt!

Bởi vì trên bầu trời, vạn đạo lôi hỏa quang trụ đứng thẳng kia giờ phút này thế nhưng đang tương dung, dùng tốc độ giống như lưu tinh để hình dung cũng không quá đáng.

Chỉ là thời gian mấy giây, tất cả lôi hỏa quang trụ rõ ràng ngưng hóa thành một đạo quang điện thật giống như tương liên giữa trời với đất!

Một đạo quang điện này so với vạn đạo quang trụ mới vừa rồi càng bá đạo, cuồng bạo hơn, khí tức hủy diệt phát ra lại càng phô thiên cái địa.

Thời gian mấy giây, lấy tu vi của Cương Thi lão nhân mặc dù bị thươntg rong người cũng đủ để lướt đi tới xa xa ngoài chân trời, song sau khi một đạo hủy diệt chi quang này xuất hiện, lão có một loại ảo giác vô luận là tốc độ của chính mình cực nhanh, vô luận mình ở nơi nào cũng trốn không thoát đạo quang điện này.

- Nếu trốn không thoát, vậy thì liều mạng một lần, lão phu không tin thời gian cả đời đều sắp hết rồi, đến cuối cùng lại chết ở trên tay một tiểu bối.

Cương Thi lão nhân hung hăng nói một câu, chợt xoay người lại.

Đang ở lúc lão xoay người, một đạo thanh âm trong suốt cũng là nhẹ nhàng vang dội ở phía chân trời.

- Tu luyện nhiều năm, đây là vũ kỹ mà ta lần đầu tiên nghĩ ra, mà ngươi cũng là người thứ nhất chết ở dưới vũ kỹ này, cho nên hãy nhớ kỹ một thức này, nó tên là Tử Tiêu Vô Cực!

Vũ kỹ tự nghĩ ra? Ánh mắt Thần Dạ không khỏi hơi ngưng tụ lại!

Vũ kỹ cho tới công pháp tự nhiên không phải là trống rỗng mà sinh ra, mỗi một loại vũ kỹ cùng công pháp đều là do người sáng tạo, Tử Huyên có thể sáng tạo ra một thức vũ kỹ này cũng sẽ không cảm thấy có gì không đúng.

Nhưng mỗi một người có thể sáng tạo ra vũ kỹ cùng công pháp đã là có tư cách tiến quân lên võ đạo vô thượng đỉnh phong!

Cái gọi là tư cách cùng thiên phú tiềm lực không liên quan, bởi vì đây đại biểu Tử huyên đã đạt được tán thành. Bởi vì tu luyện vốn là nghịch thiên mà đi, vũ kỹ cùng công pháp thì là vật phụ trợ ở trên con đường nghịch thiên, ở một trình độ nào đó, những thứ này cũng không thể tồn tại.

Nhưng tồn tại tức là có đạo lý, cho nên lần này thu hoạch của Tử Huyên tất nhiên không nhỏ, đã không đơn thuần là chế tạo ra vũ khí rất cường đại.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là sau khi dung hợp hai loại năng lượng thuộc tính có thuộc tính bất đồng, thân thể của nàng có thể thừa nhận được kết quả cắn trả, bằng không mà nói, hết thảy đều là uổng công!

Lời của Tử Huyên rơi xuống, trên bầu trời, một đạo hủy diệt chi quang kia chợt trở nên cực kỳ chói mắt, hai loại quang mang phát tán ra trong phút chốc cũng là dung hợp thành một thể, một cỗ ba động hết sức đáng sự từ bên trong quang mang nhanh chóng lan tràn ra ngoài, lúc này cả đỉnh núi Hắc Long sơn phảng phất đã bị tử vong bao phủ!

Chợt quang trụ kia lớn nhỏ vài chục trượng như lưu tinh từ bên ngoài phiến thương khung này mà đến, xé rách không gian, bao phủ hướng Cương Thi lão nhân.

- Xuy!

Quang trụ khổng lồ xẹt qua, không có bất kỳ nổ vang kinh người nào, nhưng nơi quang trụ đi qua phảng phất ngay cả thiên địa linh khí ở trên đường đều là bị đánh tan, cho dù là người nào cũng là có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng đáng sợ ẩn chứa bên trong đạo quang trụ kia.

Loại lực lượng này đủ để khai sơn đoạn hải!

- Tiểu bối, lão phu ngược lại muốn nhìn, ngươi làm sao có thể giết được lão phu!

Nhìn tử hạt sắc quang trụ khổng lồ lướt qua mà đến kia, Cương Thi lão nhân khẽ cắn răng, chợt cắn đầu lưỡi một cái, một đạo máu huyết liền phún xạ mà ra.

Hai tay của Cương Thi lão nhân chợt huy động, năng lượng huyền khí thao thiên liền là cuồn cuộn mà ra, đem đạo máu huyết kia vây kín trong đó, rồi sau đó một cỗ ba động điên cuồng rõ ràng trôi lơ lẳng ở trước người của hắn.

Theo cỗ ba động này xuất hiện, thiên địa nhuyễn động, một đạo thi khí theo thiên từ trong cơ thể Cương Thi lão nhân phô thiên cái địa tịch quyển đi ra ngoài, cho nên lấy lão làm trung tâm, phương viên bên trong trăm thước đều là một mảnh xám tro như bị sương mù đặc nồng bao phru!

Thiên địa bắt đầu chấn động!

- Không hổ là cao thủ Lực huyền lục trọng, đến hiện tại còn có thể thi triển ra một thức cường đại như thế!

Chân mày của Thần Dạ căng thẳng, nhưng chợt liền giãn ra, bất kể Cương Thi lão nhân mạnh cỡ nào, lúc trước lão đã có hành động chạy trốn, đây cũng là ý nghĩ đối mặt với một thức này của Tử Huyên, lão không có nắm chắc tiếp được.

Nếu không đường đường là cao thủ Lực Huyền, đối mặt với võ giả Thông Huyền làm sao sẽ chạy trốn được?

Thi khí đầy trời sôi trào giống như nước sô, ở dưới sự dẫn dắt của cỗ ba động điên cuồng này cuối cùng hóa thành một cái đại thủ lớn nhỏ chừng mười trượng...

- Thi Động Trấn Sơn Hà!

Cương Thi lão nhân gầm lên, trên bầu trời, thủ chưởng khổng lồ đột nhiên run lên, rồi sau đó trực tiếp là một phát xé rách bầu trời, hung hăng đối với tử hạt sắc quang mang khổng lồ kia nộ oanh mà ra.

Khi cự hình thủ chưởng lướt qua phía chân trời, một mảnh thanh âm thê lương chợt vang dội, dưới cảnh tượng giống như địa ngục, phảng phất bị tử thi đầy trời bao phủ kheiens cho người ta sợ mất hồn mất vía...

- Oanh!

Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai đạo công kích đều là cực kỳ khủng bố cuối cùng ở trên bầu trời ầm ầm chạm vào nhau, nhất thời thiên địa run rẩy, một luồng sóng huyền khí phong bạo đáng sợ điên cuồng tịch quyển mà ra.

Ở trong hỗn loạn này, xu thế hủy thiên diệt địa tận tình dũng động, hư không vào lúc này thật giống như là tờ giấy có thể dễ dàng xé rách, mắt thường có thể nhìn thấy được từng đạo khe hở không gian thật nhanh xuất hiện...

- Răng rắc!

Sau sát na, tựa như có một đạo thanh âm tan vỡ thanh thúy xuất hiện, chợt hôi sắc cự hình thủ chưởng kia liền là run rẩy kịch liệt, từng đạo khe hở từ trong bàn tay này không ngừng lan tràn ra ngoài, sau đó ầm ầm một tiếng, một kích toàn lực của cao thủ Lực Huyền lục trọng nhất thời tan thành mây khói.

Nhìn cự hình thủ chưởng tiêu tán, trên khuôn mặt của Cương Thi lão nhân cũng là hiện lên vẻ tái nhợt, còn không đợi cho lão có hành động, tử hạt sắc quang trụ mang theo dư uy đem cả người đều bao phủ vào.

- Bạo!

Một đạo thanh âm lạnh như băng từ trong miệng Tử Huyên truyền ra, sát na tiếp theo, quang trụ chói mắt kia oanh đến một chút nổ tung lên, Cương Thi lão nhân thân ở trong đó thì là bởi vì nổ tung kia mà thân thể giống như là pha lê bị đập vỡ, từng khúc rơi lả tả xuống.

- Lão phu không cam lòng a!

Tiếng hét không cam lòng thê lương vang dội... Khiến cho trên đỉnh núi an tĩnh vô cùng!

Dĩ nhiên an tĩnh của đám người Mạc Lăng Sơn không phải là vì Cương Thi lão nhân chết đi mà có cái thương cảm gì, mà là bị cường đại do Tử Huyên bày ra mà rung động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.