Đế Quân

Chương 975: Chương 975: Việc trọng sinh.




Thần Dạ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền vội vàng hỏi:

- Đao Linh, Cổ Đế Điện khôi phục là dựa theo tu vi của ta, vậy rốt cục ta cần đạt tới cấp bậc nào thì Cổ Đế Điện mới có thể hoàn toàn khôi phục giống như ngươi đây?

- Thật khó nói!

- Đây là ý gì?

Thần Dạ nhíu mày.

Sau một lúc im lặng, Đao Linh mới lên tiếng:

- Chủ nhân, ta từng nói qua, ngay cả lão chủ nhân cũng chưa từng đi vào nội điện, hẳn là ngươi không quên đi? Tuy rằng không hiểu vì sao như vậy, nhưng ta biết một sự kiện có lẽ quan hệ với việc này.

- Chuyện gì?

Thần Dạ vội vàng hỏi.

- Khi lão chủ nhân còn sống, Cổ Đế Điện cũng chưa từng đạt tới trạng thái đỉnh phong!

Đao Linh trầm giọng nói.

Ánh mắt Thần Dạ đột nhiên co rụt lại, làm sao lại như vậy?

Ngay cả Cổ Đế cũng không làm cho Cổ Đế Điện khôi phục hoàn toàn, điều này thật sự quá khó tin đi?

Đao Linh nói:

- Ta biết chủ nhân không tin, nhưng đây là sự thật!

Thần Dạ thở hắt một hơi dài, năm xưa ngũ đế đại chiến, ngoài Tà Đế thì Cổ Đế đứng đầu, với tu vi kia ngay cả hắn còn chưa thể làm được, còn mình thì sao?

- Chủ nhân, chúng ta đến trung điện trước đi!

Thần Dạ gật gật đầu, Cổ Đế Điện có thể hoàn toàn khôi phục hay không cũng phải đi từng bước xem từng bước, nếu không biết thì không cần suy nghĩ.

Sau thông đạo chính là trung điện, lúc ấy khi hắn cố gắng đến gần thông đạo, đã bị một cỗ lực lượng cường đại ngăn cản lui về, cũng không biết hiện tại hắn đối diện cỗ lực lượng cường đại kia sẽ có áp lực như thế nào?

Thân ảnh vừa động, lướt nhanh như chớp, toàn thân bao bọc huyền khí như mũi tên nhọn bắn thẳng về phía trước!

- Xuy!

Trong thông đạo, năng lượng cường đại vẫn như lôi đình, hung ác đánh ra.

Năng lượng cường đại trùng kích, bao trùm lên thân thể Thần Dạ, làm bên ngoài thân thể hắn bộc phát ra từng trận năng lượng ba động thật khủng bố.

Thần Dạ tiến lên một bước vượt qua thông đạo thật dài, xuất hiện cuối đường!

- Trung điện!

Nhìn về phía trước, ánh mắt hắn chợt mạnh mẽ ngưng tụ lại…

Trong tầm mắt một cánh cửa sừng sững xuất hiện, trên cửa tràn ngập năng lượng ba động thật cổ lão lại vô cùng cường đại.

Cổ năng lượng kia hiện ra những đường vân bất quy tắc, nhìn vào tràn ngập linh tính, giống như còn sống.

- Đây là…

Linh hồn cảm giác lực tràn tới, từng đạo thân ảnh lướt qua, giống như đang biểu diễn vũ kỹ phi thường bất phàm.

Chăm chú quan sát một lát, Thần Dạ bước nhanh tới đặt hai tay lên cửa, lần này hắn không sử dụng linh hồn lực, từng đạo đường vân không ngừng du động như những con cá uốn lượn di chuyển không ngừng.

Đột nhiên một trận năng lượng ba động nhanh như chớp truyền vào trong tay hắn, dùng tốc độ cực nhanh vận hành trong thân thể hắn.

Sau đó cỗ năng lượng kia chuyển vòng trong thân thể hắn cuối cùng quay trở về tay trái lại thối lui ra ngoài.

Sau một lát kình khí trong tay Thần Dạ phun tràn, cửa lớn nhẹ nhàng bị đẩy ra, một cỗ khí tức trải qua những năm tháng tang thương đăng đẵng từ trước mặt ập tới.

Bị cỗ khí tức bao vây, từng cảnh tượng như trải qua luân hồi không ngừng chuyển động lướt qua đầu óc Thần Dạ, lưu chuyển một lần như đang xem phim điện ảnh.

Giấc mộng này vô cùng chân thật, hơn nữa Đao Linh cũng từng nói qua chính hắn mang Thần Dạ quay trở về, đương nhiên là Đao Linh không cần lừa gạt hắn.

Nhưng bây giờ hắn lại cảm giác mình chưa từng trôi qua cuộc sống của kiếp trước, đây chỉ là giấc mộng, là chuyện gì xảy ra?

- Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?

Thấy Thần Dạ vẫn yên lặng bất động, Đao Linh không nhịn được hỏi.

Thở hắt một hơi dài, Thần Dạ nặng nề nói:

- Đao Linh, cả thế gian này chỉ có ngươi biết lai lịch của ta, hiện tại ta muốn xác nhận một chút ta có thể xuất hiện ở thế giới này có phải là nhờ ngươi dẫn ta trở về hay không?

- Chủ nhân, lời này của ngươi là có ý gì?

Dù Đao Linh vô cùng có linh tính nhưng dù sao không phải nhân loại nên nghe vẫn không hiểu.

Nhìn Thiên Đao trôi nổi bên cạnh, Thần Dạ nhấn mạnh:

- Ta muốn biết ta làm sao đi tới thế giới này!

- Chủ nhân…

Thanh âm của Đao Linh không có bao nhiêu diễn cảm, nhưng Thần Dạ nghe được giọng nói hắn khiếp sợ, vì vậy cũng không hỏi tiếp, bởi vì hắn đã biết cho dù là Đao Linh cũng không hiểu nguyên nhân trong đó.

Nếu không hiểu nguyên nhân, hắn làm sao có thể sống lại?

Nếu Thiên Đao có thể mang theo Thần Dạ trọng sinh, vì sao không mang theo Cổ Đế trọng sinh?

Nếu ngay lúc đó hồn phách của Cổ Đế cũng đã tiêu tán nên bất lực, dùng lý do này cũng có thể giải thích hợp lý, nhưng hiện giờ cũng đã không có ai đủ khả năng chứng thật, cho dù chính bản thân Thiên Đao cũng là như vậy.

Dù là bản thân Thần Dạ cũng chưa từng hoài nghi mình vốn là sống lại, nhưng khí tức trong trung điện làm cho hắn cảm giác vô cùng hoài nghi với sự trọng sinh của chính bản thân mình.

- Chủ nhân.

Trầm mặc hồi lâu Đao Linh nói:

- Chủ nhân ngươi sống lại cũng là tốt, dù nguyên nhân bên trong không hiểu rõ được nhưng dù sao ngươi cũng đã thay đổi được vận mệnh của mình, hơn nữa hôm nay ngươi cũng đã có đủ tiềm lực đi giải cứu mẫu thân của ngươi, đây là điều tốt, vậy ngươi còn lo lắng gì đây?

Thần Dạ chua xót cười:

- Đao Linh, ngươi không hiểu, mặc dù thành tựu hiện tại là do trước kia ta thập phần khát vọng đạt được, nhưng hiện giờ ta lại cảm thấy hoài nghi lai lịch của mình, ta thật sự nghi hoặc cuộc sống hiện tại là sự thật hay chỉ là giấc mộng của ta mà thôi.

Đao Linh trầm mặc, hắn bắt đầu hiểu được nguyên nhân lo lắng của Thần Dạ, nếu đây thật sự là trọng sinh thì hết thảy thật tốt đẹp, nhưng nếu có một bàn tay vô hình đang âm thầm thao tác hết thảy…

Ngay lúc cả hai còn đang trầm mặc, một đạo tử sắc quang thúc trống rỗng xuất hiện, hóa thành điện quang bắn thẳng vào tận sâu trong trung điện.

- Đuổi theo nó!

Thần Dạ nhất thời giật mình, bước chân phóng thích tới tốc độ tận cùng truy theo.

Tốc độ ba đạo ảnh tử cực nhanh, chỉ giây lát đã lướt qua một hành lang thật dài, trước mắt liền xuất hiện một tòa cung điện khổng lồ.

- Là nội điện!

Đao Linh thở nhẹ, lập tức dừng lại.

Thần Dạ cũng không quản nhiều, vẫn chạy về phía trước.

- Bồng!

Tử sắc quang thúc bắn thẳng vào trong nội điện biến mất không còn nhìn thấy, mà Thần Dạ lại bị một cỗ lực lượng thật lớn cứng rắn chặn đường.

Thần Dạ không khỏi cau chặt mày, hắn biết muốn đi vào nội điện phải có tu vi vượt khỏi tri thức của hắn về võ đạo, bởi vì cả Cổ Đế cũng chưa từng vào được bên trong.

Nhưng hôm nay hắn cảm ứng được cỗ lực lượng cường đại kia, thật sự làm hắn lâm vào khiếp sợ.

Đối diện với cỗ lực lượng này, hắn chẳng khác gì một con kiến, thậm chí không dám nảy sinh chút chiến ý nào!

Thần Dạ đã đứng thật lâu trước nội điện.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ qua có một ngày mình đối diện một cỗ lực lượng, với tâm tính của mình lại không hề sinh ra được chút lòng khiêu chiến!

Đứng ở nơi này, Thần Dạ rốt cục hiểu được vì sao với thực lực cùng thủ đoạn năm đó của Cổ Đế, cũng không cách nào tiến vào nội điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.