- Không hào phóng ? Ha ha ha ha ha ha!
Quỷ Chân Nhân đột nhiên cười to:
- Tiểu bằng hữu, nếu như ngươi không hào phóng, như vậy thế gian này, theo ta thấy liền không có quá nhiều người có khả năng làm được.
Lời này, làm cho Thần Dạ khẽ cau mày.
- Kỳ thật, ngươi hẳn là rất rõ ràng, với thân phận tồn tại của ta, vì sao đối với một người vãn bối như ngươi lại hội xưng hô là tiểu bằng hữu chứ?
Tiếng cười vừa dứt, Quỷ Chân Nhân hỏi lại.
Thần Dạ gật đầu. Xác thật, trong lòng hắn rất hiếu kỳ, nhưng hắn không cho rằng, hiện tại chính mình có chỗ nào là đáng giá để cho Quỷ Chân Nhân coi trọng, mặc dù thân có Thiên Đao và Cổ Đế Điện!
Nhìn Thần Dạ, Quỷ Chân Nhân nói đầy vẻ thâm ý:
- Xưng hô với ngươi là tiểu bằng hữu. Về một phương diện là ngươi đã trợ giúp người kế tục của ta, làm cho nó nhanh chóng vào được Quỷ Mộ. Mà một nguyên nhân quan trọng khác chính là, tất cả các thứ mà ngươi có được, cùng với lai lịch của ngươi!
Thần Dạ vẻ mặt bỗng chốc biến đổi mạnh, bước chân hắn không nhịn được mà lui về phía sau thêm một chút cự ly. Vào lúc lần thứ hai nhìn về phía bóng dáng mơ hồ kia, ở trong thần sắc đã là sự đề phòng không cách nào hình dung.
- Tiền bối, người nói lời này là có ý tứ gì?
Với khả năng của Quỷ Chân Nhân, cho dù không phải bản thể. Nhưng lão có thể phát hiện trong cơ thể của mình có cất giấu Thiên Đao và Cổ Đế Điện. Điểm này, Thần Dạ không nghi ngờ, nhưng lão ta lại nói lai lịch của mình....
Chính mình có lai lịch gì? Là cháu của Trấn Quốc Vương Thần Trung uy danh hiển hách Đại Hoa hoàng triều !
Thân phận này, ở trong mắt người bình thường là tồn tại chí cao vô thượng. Nhưng đối với Quỷ Chân Nhân này thì điều đó không đáng một đồng xu mẻ. Nếu như lão ta có ý đồ, trong thế gian sẽ có vô số Trấn Quốc Vương xuất hiện. Hơn nữa, mỗi một Trấn Quốc Vương đều sẽ giỏi hơn Thần Trung rất nhiều.
Quỷ Chân Nhân ngay cả có khả năng hiểu rõ tất cả trên thế gian, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng sẽ biết, Thần Dạ hắn là xuất thân từ Trấn Quốc Vương phủ! Như vậy, lão mà ám chỉ lai lịch....
- Tiểu bằng hữu, vẻn vẹn là bởi vì ta hiểu rõ lai lịch của ngươi, mà ngươi tựa thể đề phòng như thế này ?
Quỷ Chân Nhân hài hước cười một tiếng, ở trong âm thanh mơ hồ, có thấp thoáng một đạo ý định giết người đang như ẩn như hiện trôi nổi lan tỏa ra:
- Nếu như ta muốn giết ngươi, mặc dù chỉ với trạng thái hiện tại thì cũng có thể để ngươi vĩnh viễn ở lại trong Quỷ Mộ này.
Tâm thần Thần Dạ không khỏi căng thẳng. Hắn tịnh không hiểu rõ ràng lắm, vì sao Quỷ Chân Nhân đột nhiên sinh ra địch ý mãnh liệt đối với hắn. Nhưng nên bó tay chịu trói thì đó cũng không phải phong cách của mình.
Liếc mắt nhìn Thần Dạ, Quỷ Chân Nhân lạnh lùng nói:
- Tiểu hữu, ngươi thật là muốn đại chiến một hồi cùng ta? Ha hả, ngươi nên hiểu rằng, nói vậy, kết quả của ngươi sẽ càng thêm thê thảm!
- Thì tính sao?
Thần Dạ cười nhạt:
- Ta đã có thói quen, mạng của chính mình phải do mình làm chủ. Ta tin tưởng, hôm nay cố gắng, sẽ đổi lấy thành quả ngày mai! Ngay cả là đối mặt ngươi là bậc tồn tại không thể địch nổi, nhưng nếu muốn lấy mạng của ta, ngươi cũng phải bỏ ra thực lực tương ứng.
- Hảo, hảo, rất tốt! Không hổ là truyền nhân của hắn, để cho ta sau vô số năm, cuối cùng lại một lần nữa lãnh giáo một phen các thủ đoạn của hắn. Xem đến tột cùng có thể để ngươi hôm nay còn sống rời khỏi Quỷ Mộ hay không!
Quỷ Chân Nhân cười to, ngay lập tức một cỗ năng lượng rung động đáng sợ bỗng đột ngột xuất hiện trong đại điện. Tức thì chúng phô thiên cái địa thổi quét về hướng Thần Dạ.
Khoảnh khắc này, là đích thực long trời lở đất, là đích thực Càn Khôn nghịch chuyển!
Trấn Thanh Dương, hiện nay đã trở nên cực kỳ im lặng.Hai thế lực lớn, Thu gia và Cuồng Đao Quán, sau khi những chuyện đã phát sinh trước đây đi qua thì ai nấy đều như tử thần sắp sửa đến cửa. Dường như tất cả đều co lại ở trong nhà, đóng cửa không ra.
Chuyện như vậy làm cho những người khác và các thế lực ở trấn Thanh Dương, trong lòng có rất nhiều suy tính.
Thu gia và Cuồng Đao Quán một mực muốn thống nhất thôn trấn này, trấn Thanh Dương đích thật là có rất nhiều thế lực, làm sao lại không nghĩ đến chuyện dự tính đoạt luôn địa vị của bọn họ? Trước mắt, tựa hồ là cơ hội rất tốt.
Cuồng Đao Quán, ở trong phòng khách khí thế phi phàm đang có rất nhiều người!
Trên vị trí cao nhất, Võ Cuồng ngồi nghiêm mà nhìn mọi người phía dưới, trông dáng vẻ kia có hơi thất hồn lạc phách. Vẻ mặt Võ Cuồng hơi giận, nhưng mà nhớ ra trạng thái của bản thân mình đồng dạng cũng không tốt thì bất đắc dĩ trong lòng khẽ thở dài.
Lão chẳng thể nghĩ tới, vẻn vẹn là hai người Phong Tam Nương và Thần Dạ, liền làm huyên náo rối loạn Thu gia và Cuồng Đao Quán này của chính mình, hai thế lực lớn trong trấn Thanh Dương lâm đến mức long trời lở đất như vậy.
Sớm biết như vậy, ban đầu liền không nên nhẹ dạ tin theo Thu Chấn lão nhi mê hoặc. Với thực lực của hai người Thần Dạ, nếu như chân thành kết giao cùng, lại được hai người trợ giúp thì việc tiêu diệt một Thu gia, hẳn là không cần hao phí mất quá nhiều thực lực của Cuồng Đao Quán.
Hiện tại nghĩ tới những điều này, đều đã quá muộn. Hai người kia, bặt vô âm tín, không biết trốn vào địa phương nào. Có khả năng tưởng tượng, một khi hai người lại quay về trấn Thanh Dương, vào đúng lúc đó, nhất định chính là thời gian Thu gia và Cuồng Đao Quán cùng nhau bị diệt.
Ngẫm lại cũng là buồn cười. Hai thế lực lớn tranh đấu với nhau đã nhiều năm, một mực muốn độc bá trấn Thanh Dương mà cũng không ai đủ sức làm được. Thế nhưng lại cùng một ngày, bị diệt ở trong tay cùng một kẻ địch....
- Gia gia!
Sau một hồi yên tĩnh không tiếng động rất lâu, một người bước dài đi ra bên ngoài, cung kính nói với Võ Cuồng:
- Gia gia, phối hợp Thu gia chủ, chung quanh phiến nghĩa địa kia đều đã mai phục xong xuôi.
- Mai phục xong xuôi thì có ích lợi gì, hai người Thần Dạ nếu như thực sự ở tại gần chỗ đó thì sao chúng ta lại không tìm được...."
Đang nói như vậy thì dừng lại. Hiển nhiên Võ Cuồng tỉnh ngộ ra, bản thân là chủ nhân một nhà, cho dù như thế nào thì cũng không thể ăn nói vụng về tại trước mặt kẻ dưới. Lão lập tức nói với âm thanh lạnh lùng:
- Trong thời gian này, mọi người trong lòng đều hiểu rõ ràng nguy cơ mà chúng ta gặp phải. Cho nên, mỗi người đều nâng cao tinh thần đến mười hai vạn phần cho lão phu. Hành động ở bên phía Thu gia kia cũng phải phối hợp mật thiết, vạn nhất không thể để xảy ra bất cứ lỗi lầm nào.
- Vâng !
- Đều đi xuống đi!
Võ Cuồng phẩy phẩy tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Gia gia !
Tất cả mọi người rời khỏi đây, chỉ có một người trẻ tuổi không có đi, đúng là Võ Thiên Kỳ kia !
- Kỳ Nhi, ngươi còn có việc?
Ở trước mặt Võ Thiên Kỳ, Võ Cuồng cũng không hề che giấu hắn bất cứ tâm tình gì. Có thể nhìn ra, đối với người trước mặt thì lão có kỳ vọng rất lớn ở bên trong.