Bốn người Chung Khiếu Liễu
Hàn Sơn, cơ hồ gầm lên cùng một lúc. Lúc này ý định giết người, nếu
không phải là kiêng nể Chung Kỳ đang đứng ở trước người Thần Dạ, nếu
không phải như thế, thì nó đã sớm hóa thành những cơn sóng ngập trời mà
tức thì nhanh chóng bao phủ lấy hắn.
Thần Dạ không cần làm bộ mà cười một tiếng, lẳng lặng nhìn Chung Kỳ. Hắn đã biết, ở trong chuyện này mà có thể làm chủ, chỉ có Chung Kỳ!
Chung Kỳ giờ phút này, đã không còn đều nắm giữ mọi thứ như ngày xưa.
Người thiếu niên có lối suy nghĩ thay đổi thật sự quá nhanh, sắp tới thì cho dù là nàng, đều không thể sớm nắm chắc được chuẩn xác tâm tư của
hắn.
Mà tin tức nàng thu hoạch được, cũng thường thường chỉ là tin tức đã có
hơn một giây, thậm chí mấy giây trước đây. Trong tình huống như vậy, từ
sau khi Chung Kỳ hoàn toàn khống chế được năng lực thiên phú bẩm sinh
của chính mình thì vẫn còn chưa từng có phát sinh qua.
Cho nên, nàng bây giờ chỉ có thể dựa vào trí tuệ của chính bản thân mình để hóa giải sự khiêu chiến lần này !
- Tiểu tử, đừng quật cường như vậy a!
Hổ Lực đi tới trước người Thần Dạ mà nói:
- Bí mật của Định Hải Thần Thú, ngươi không hề cần phải tìm thấy. Muốn
thuận lợi đi trong biển để tới được Chúng Thần Chi Mộ, tộc Hổ Sa chúng
ta có thể nghĩ đến việc đi thay cho ngươi, thế nào?
Nói tới đây, trong thần sắc Hổ Lực hiện ra một vẻ áy náy, hắn nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng hiểu lầm, thật sự là ngại quá. Không có biện pháp, ta đáp ứng lời mời mà đến, không thể không làm một cái gì đó.
Trong lòng Thần Dạ bất giác hơi bị rung lên. Hổ Lực căn bản không cần
phải đến lấy lòng hắn, cho dù hắn có biết chính mình mang Long Uy thuần
khiết.
Long Uy nhìn như rất thần kì, đối với yêu thú có thể áp chế nhất định.
Nhưng chính mình dù sao chỉ là một nhân loại, mà giữa tu vi cũng là
chênh lệch khác biệt quá xa, cho nên phần kiêng kỵ này quả là không cần
thiết lắm
Nếu là lo lắng Thần Dạ trong tương lai, sẽ tiến hành trả thù bởi vì
chuyện ngày hôm nay thì đó càng là buồn cười. Tương lai, ai có thể cam
đoan?
Mặc dù là có khả năng biết trước Thần Dạ có tương lai cao cao tại
thượng, cùng lắm thì hôm nay không cần phải gây ra quá nhiều khó khăn là được rồi.
Nhưng Hổ Lực không chỉ có là chủ động giải quyết một khó khăn lớn nhất
tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, đồng thời cho rằng chính hắn làm trở ngại
cho kế hoạch của mình mà mở miệng nói xin lỗi.... Xác thật đáng giá để
kết giao!
Thần Dạ tức thì nói với khuôn mặt tươi cười:
- Hổ Lực đại ca, đa tạ tương trợ. Nhưng có một số việc, không giải quyết không thể.
Hổ Lực gật đầu, sau đó liền né tránh sang một bên. Một chuyến này hắn
đến đây, những lời cần nói đã nói, muốn biểu thị thái độ thì đều đã làm. Thế này cũng đủ, nên việc kế tiếp cũng không liên quan đến chuyện của
hắn.
Bởi trong nội tâm hắn cũng cho rằng, bốn thế lực lớn của hải vực Phong
Thành, cộng thêm một Chung Kỳ thì tầm quan trọng của bọn họ so ra đều
còn kém một mình Thần Dạ.
Đương nhiên, xu thế cho rằng như vậy chỉ là giác quan của một người,
cùng với vị trí chỗ đứng của hắn quyết định. Còn thực sự không phải là
mỗi người đều nghĩ như vậy. Tối thiểu, Mặc Lăng ở ngay cạnh đó đã coi
Thần Dạ trở thành một cái kim đâm vào trong lòng, không nhổ là không thể được.
Sau khi im lặng chừng mấy phút đồng hồ, Chung Kỳ cười khẽ:
- Hổ Lực tiên sinh nói không sai, lần đánh cuộc này kỳ thật căn bản là không cần phải... Tồn tại!
Đối xử với Hổ Lực cùng Mặc Lăng, Chung Kỳ lại có thái độ hoàn toàn không giống nhau. Cái này cũng không phải bởi vì Hổ Lực vừa nói ra những lời
có tính xây dựng, mà vì bất kể một người nội tâm có nham hiểm đến đâu
thì nhất định cũng là thích những người ngay thẳng.
Chung Kỳ cũng là không ngoại lệ!
- Đương nhiên, Thần công tử có yêu cầu, chúng ta cũng phải hết sức thỏa mãn, không bằng như thế này....
Chung Kỳ nói:
- Chỗ mà Định Hải Thần Thú tồn tại, chúng ta sẽ không cho biết chi tiết. Nhưng ta có khả năng thuần phục một con Định Hải Thần Thú cho các
ngươi, đến lúc đó giao cho các ngươi dùng.
- Chỉ là cần điều kiện tiên quyết, Thần công tử, ngươi phải tin tưởng ta sẽ không có mưu mô gì.
- Tiểu tử, một vừa hai phải quả là tốt nhất. Nếu thật sự muốn bắt đầu
lộn xộn thì bốn thế lực lớn chưa chắc đã sợ các ngươi, mà tộc Bát Trảo
Chương Ngư chúng ta cũng sẽ không đứng nhìn ngoài cuộc.
Có lẽ là biết trong lòng Chung Kỳ đã có một chút không hài lòng, nên lúc này, Mặc Lăng không chút do dự toàn lực ủng hộ.
Thần Dạ có hơi khựng lại. Lực ảnh hưởng của Chung Kỳ đối những Yêu Tộc này ở trong Vô Tẫn Chi Hải không ngờ là to lớn như thế.
Trước hết bất kể là những chuyện này, nay mục tiêu đã đạt tới thì như
vậy liền là đủ rồi. Từ đầu tới cuối, Thần Dạ đều không hề nghĩ tới đích
thực phải nhổ tận gốc bốn thế lực lớn. Không nói hắn còn chưa có thực
lực này, mà giữa đôi bên cũng không hề có ân oán to lớn như thế.
Đương nhiên, nếu như để cho Chung Khiếu biết, con hắn, là chết trong tay Thần Dạ thì chuyện kia lại là bởi vì một vấn đề khác.
- Hảo, nếu Chung cô nương đã nói như vậy thì ta cũng không phải hạng
người lấn lướt người khác từng li từng tí. Chỉ có điều là, số lượng Định Hải Thần Thú cũng phải đủ nhiều. Nếu không,nó không chở nổi chúng ta
quá nhiều người.
Chung Kỳ thản nhiên cười nói:
- Điểm ấy xin Thần công tử yên tâm, ta đã làm thì cũng sẽ không quá keo kiệt.
- Như vậy, liền cáo từ trước! Hổ Lực đại ca, rảnh tới tìm ta uống rượu!
Thần Dạ cười ôm quyền, rồi chợt xoay người rời đi.
- Cha, ta đưa tiễn Thần công tử.
Chung Kỳ cũng nói một tiếng với Chung Khiếu, rồi liền đuổi theo Thần Dạ.
Thần Dạ không nhìn đám người Chung Khiếu, đó là bởi vì giữa đôi bên thật sự không có gì cái gì hay mà nói. Mà Chung Kỳ lại cũng không nhìn mọi
người, cái này có điểm kỳ quái.
Thần Dạ đi ở phía trước, trên khóe miệng lặng lẽ xuất hiện một đường
cong.... Đi ra khỏi Chung phủ, Chung Kỳ càng là nói rất đứng đắn:
- Phong thúc thúc, Dương lão gia tử, hai vị thúc thúc. Các ngươi có thể
đi về trước được không, ta muốn một mình tâm sự cùng Thần Dạ ?
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì đối với hắn. Huống hồ, lấy thủ đoạn
cùng tâm trí của hắn thì dẫu ta có muốn làm những thứ gì, chỉ sợ cũng
không cách nào thực hiện được nha!
Nụ cười của mỹ nhân, vốn là từ xưa tới nay không thể ngăn cản!
Nhưng Chung Kỳ đâu phải là mỹ nhân bình thường. Ở trong lòng đám người
Phong Kình thì tầm quan trọng của Thần Dạ đã là vượt qua tánh mạng của
bọn họ. Cho nên lập tức liền muốn cự tuyệt.
Thần Dạ lại cười nói nói:
- Dương lão gia tử, ba vị đại ca, các ngươi trước hết cứ quay về sớm. Có một số việc, ta vừa lúc muốn xin Chung cô nương chỉ bảo.
Kỳ thật lấy đâu ra chỉ bảo cái gì, hắn ở lại thêm một lúc cùng Chung Kỳ, cũng là muốn nghe một chút xem nữ nhân này, đến tột cùng muốn đứng một
mình cùng hắn thì sẽ nói cái gì. Thậm chí ở chỗ sâu nhất trong nội tâm,
hắn cũng muốn lãnh giáo một phen về sự lợi hại của Độc Tâm Nhiếp Hồn
Thuật.