CHƯƠNG 32
Miệng Shinichi giật giật, cậu biết Akinobu lợi hại cỡ nào mà, ngó thấy ánh mắt đối phương, tự dưng cậu có ảo giác mình-thảm-rồi ~ Phóng mắt sang nhòm, lại thấy Louis ngồi tựa trên máy tập chạy bộ một cách đủng đỉnh, hoàn toàn một biểu tình như đang được xem tuồng hay.
“Tả thử xem, súng cậu bị cướp đi kiểu nào.”
Theo ánh mắt Akinobu, Shinichi hiểu, đối phương thật tâm muốn dạy cậu, không hề có ý chế giễu hay khinh thường, do đó cậu cũng tự giác nghiêm túc hơn hẳn.
Akinobu giương tay, cầm súng, chĩa vào Shinichi.
Shinichi đi qua, nhắm mắt nhớ lại trong thoáng chốc, thế rồi bắt chước lại động tác Ares đã làm.
“Từ động tác này có thể thấy được ba điểm. Thứ nhất, cậu luôn lơ là nguy hiểm đằng sau lưng. Thứ hai, cậu có sức mạnh nhưng lại không biết cách sử dụng.” Akinobu nói đến đó thì ngừng, mắt xoáy vào Shinichi, đành rằng cả câu chỉ rặt toàn phê bình song Shinichi lại vô pháp bực tức cho được, bởi những điều y nói đều hoàn toàn chính xác.
“Điểm thứ ba thì sao?”
“Cậu làm cái gì cũng đều quá thẳng thừng, thành ra cực kỳ dễ dàng bị nhìn thấu.” Tầm đầu Akinobu hơi thấp xuống, thần sắc vậy mà lại ửng ra đôi phần bất lực, góc độ khuôn mặt cúi xuống ấy lại kỳ lạ gợi lên một cơn đau nhói trong trái tim Shinichi, “Khiến tôi không thể nào mà không sợ hãi cho được.”
Shinichi bèn ngoảnh mặt đi, lúng búng, “Dù cho cậu sợ hãi điều gì, giờ cứ dạy tốt cho tôi đi là ổn.”
Akinobu lại nâng súng lên, nói, “Cậu thực hiện lại động tác ban nãy thêm một lần, nhưng nhớ phải chú ý động tác của tôi.”
Shinichi gật, nghiêng thân đi tránh thoát đường đạn, đến khi ngón tay cậu mạnh mẽ ấn nòng súng của Akinobu xuống, đồng thời thừa cơ hội bóp lấy cổ tay Akinobu, Akinobu không quá dồn sức phản kháng lại cậu, thế mà thời điểm cổ tay cậu đạt được một góc độ nhất định rồi, Akinobu lại mượn lực trên bờ vai phản công tới, tay Shinichi bắt buộc phải thả khỏi, trong khi đó nòng súng kia lại một lần nữa gí trên ngực Shinichi.
Cậu đần mặt, lập tức biểu lộ vẻ bất ngờ, “Sao cậu làm được thế?”
“Theo cá tính cậu thì không làm được là đúng rồi.” Akinobu hất cằm nhìn cậu, “Sự phản kích của cậu quá trực tiếp. Giả sử trường hợp khác, nếu tôi…”
Giây tiếp theo, cậu đã bị Akinobu lôi vào lòng, sít sao ôm chặt.
“Định làm gì!” Shinichi nhoáng cái nổi xung lên, liều mạng giãy ra khỏi vòng tay của Akinobu.
“Đây là cách thức phản kháng của cậu, đối với tôi mà nói, cứ như đang mời gọi cám dỗ.” Khoảng cách giữa môi Akinobu và Shinichi chỉ vẻn vẹn có 2cm, phiến môi thanh tú kia cứ khép mở lại hun lên cơn nóng rần rật lạ lùng trong Shinichi.
“Điên hả? Ai thèm mời gọi cám dỗ cậu!” Lời vừa dứt, cánh tay Akinobu liền buông lỏng tức khắc.
“Đổi ngược lại cậu tới ôm tôi đi.”
“Cái gì! Tôi đâu có bệnh!” Khi không mắc gì đi ôm cái thằng đực rựa như cậu!
“Được rồi, tôi đổi cách nói, cậu lại đây ghìm tôi đi, cậu ghét tôi bao nhiêu thì cứ ghìm tôi chặt bấy nhiêu.”
Shinichi bỗng nhiên tỉnh ngộ đã hiểu lầm ý Akinobu muốn nói, mặt mày không khỏi nóng rực. Cậu bước qua, hung tợn ghìm giữ lấy Akinobu, ngay tại lúc cậu ra sức thì cơ thể Akinobu lại co lui lại, bàn tay chống lấy cánh tay Shinichi, chóng vánh thoát ly khỏi phạm vi sức mạnh của cậu, vừa nhấc chân đã gạt cho Shinichi ngã chổng nhào trên mặt đất.
Hôn đất chán chê mê mải rồi, Shinichi vẫn duy trì trạng thái đơ dán mắt chằm chằm vào Akinobu đang đứng thẳng tắp trước mặt.
“Đây là cậu, Shinichi. Nếu tôi kéo cậu, cậu chỉ biết đẩy mà lại không biết chặn tay tôi. Nếu tôi chém cậu, cậu chỉ biết biết giơ dao lên để chống đỡ mà lại không biết lách thân phản lại cho tôi một nhát dao.”
Shinichi trề miệng, buồn bã đáp, “Cậu nói đúng.”
“Thế nên khi có ai đó dùng động tác của Ares cướp súng cậu đi, cậu phải thuận theo sức hắn, ngay thời điểm cổ tay hắn chuyển tới được một góc độ nhất định, sức mạnh sẽ nới lỏng, cơ hội của cậu đã đến. Bây giờ, tôi sẽ đóng giả Ares, cậu hãy thử giữ lại súng cậu xem.”
Đột ngột, tiếng tặc lưỡi truyền đến, Louis bị thờ ơ một bên suốt hồi lâu phơi ra bộ dáng chẳng lấy làm thích thú mà làu bàu, “Chán thế nhỉ, ngay cả hôn một cái cũng không hôn, ta cóc thèm xem nữa, hai đứa cứ tự mình chơi tiếp đê!”
Khi ông ta đi ra khỏi cửa, Akinobu chợt gọi lại, “Hộ tôi gọi Kenwa tới!”
Louis chỉ ngoái đầu xéo một tia nhìn thương hại rõ rành rành qua Akinobu, đoạn đi thẳng.
Shinichi ở lại cứ lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác động tác giữ súng cho mình để không bị cướp đi.
Tới độ cậu rệu rã nhấc không nổi cả tay rồi, bất giác phát hiện thế mà đã hơn hai giờ đêm. Thở hồng hộc, đảo mắt sang Akinobu đằng trước sắc mặt vẫn không đổi tí tẹo nào, Shinichi cười phì một tiếng, “Cậu tiêu tốn gần năm tiếng đồng hồ với tôi, chừng đó thời gian thừa cho cậu ngủ ngon một giấc rồi, hẹn hò với một cô gái xinh đẹp, hoặc thậm chí là cả đàm phán xong cả một vụ làm ăn nữa.”
“Quả thực.” Akinobu lịch sự khom lưng xuống, nhặt bộ đồ Tây trên đất lên, chỉnh tề mặc vào.
“Tôi rất cảm ơn cậu.” Shinichi nhìn theo động tác của Akinobu, cứ như đang được thưởng thức những thước phim kinh điển, “Nhưng tôi không thể tự ép bản thân yêu cậu.”
“Thế thì cậu có thể đổi một cách khác để cảm ơn tôi.” Khi Akinobu xoay người lại, quần áo đã gọn gàng đâu ra đấy.
“Cách gì?”
“Cho tôi năm giây bất động, vô luận có phát sinh chuyện gì cậu cũng không được cử động.”
“Tất nhiên được thôi.” Shinichi nhướn khóe miệng, âm thầm phỏng đoán Akinobu muốn làm gì, lòng cậu ngược lại dấy lên sự hứng thú, “Tôi bắt đầu tính thời gian đây.”
“Một…”
Akinobu bước tới trước mặt cậu.
“Hai…”
Y thoáng hạ người xuống, sườn mặt vẽ nên một góc độ dồi dào mỹ cảm.
Shinichi như ý thức được điều gì, toan lùi ra sau, thế nhưng lại bị Akinobu lôi lại.
Bờ môi y phủ xuống, chỉ là đụng vào đơn sơ, không có giao quấn như dầu như lửa.
Sự tiếp xúc tựa thể niềm tôn thờ, ngay tại thời khắc Shinichi không biết phải hít thở kiểu nào với luồng oxy trong phế phổi, môi Akinobu chầm chậm tách ra.
Có điều Shinichi lại từ đôi mắt hãy còn chưa mở của y mà thấu được nỗi quyến luyến.
Cậu bỗng nhiên không cách gì thốt ra được nửa lời, chỉ là cảm giác này lại qua đi theo sự rời ra của người bên cạnh.
“Nếu năm giờ của tôi có thể đổi được năm giây của cậu, vậy tôi cũng đã có được rất nhiều rất nhiều rồi.”
Vừa tầm Shinichi ra khỏi trung tâm tập gym, Akinobu đã lên xe Kenwa đi khỏi đó.
Gió đêm sao mà thật lạnh, tấm lưng ướt rượt mồ hôi của Shinichi vô thức rùng mình.
Chẳng rõ có phải nhờ huấn luyện của Akinobu không, Shinichi trở nên có phần cảnh giác, tỷ như cái bóng mà ngọn đèn bôi lên trên mặt đất kia không có thuộc về cậu.
“Ai!” Cậu thình lình quay người, bắt gặp Louis đang đi tới từ trong góc khuất, “Chú Louis? Không phải chú đã về lâu lắm rồi sao?”
Louis vẫn dùng cái giọng điệu chả đứng đắn gì mà bảo, “Ta ra khỏi trung tâm gym nhưng mà ta đâu có nói là ta ra khỏi tòa nhà hở. Kiểu gì ta cũng được coi là thầy cậu, cậu có phiền đưa thầy cậu về khách sạn được hông?”
Shinichi ném qua cho ông ta một cái lườm, nhưng vẫn để ông ta chui vào xe Toyota của cậu.
Im lặng dọc cả chặng đường, Shinichi cảm thấy buồn tẻ, nhưng trên thực tế cậu còn im lặng hơn cả Louis.
“Hôm nay lúc chú về, vì sao dùng thứ ánh mắt loại đó nhìn Saionji?” Shinichi giả bộ vô tình hỏi.
“Ánh mắt loại gì?” Louis hứng thú trượt đường nhìn về phía Shinichi.
“Là… Chính là loại đó đó…” Lông mày Shinichi nhăn tít, “Hệt như cậu ta có vẻ cực kỳ tội nghiệp.”
“Nó tội nghiệp thật mà ~”
Cái mũi Shinichi hừ một tiếng, “Cậu ta tội nghiệp ở đâu?”
“Nó thích một đứa.”
Hơi nghiêng con ngươi liếc Louis, Shinichi thở dài thượt, “Đừng nói cho tôi nghe người cậu ta thích là ai.”
“Người nó thích là ai không quan trọng. Nhưng, nếu là bốn năm trước, nó thích ai thì chắc chắn sẽ muốn nắm giữ chặt chẽ người ấy trong lòng bàn tay cho bằng được, dù cho phải bóp nát cũng sẽ không buông tay. Đây là kiểu ham muốn chiếm hữu bốc đồng y chang bọn trẻ con.”
“Ehm? Vậy bốn năm sau sẽ có gì khác?”
“Bốn năm sau, nó hiểu càng quan tâm lại càng phải giả vờ như không cần, càng trân trọng lại càng không thể đặt bên cạnh, càng yêu lại càng không thể để cho toàn thế giới biết, càng muốn bảo vệ nhưng lại không thể ra mặt mà chỉ có thể chỉ cho người ấy biết cách tự bảo vệ mình… Kiểu này coi là một nỗi bi ai rộng dài được đấy nhỉ?” Louis nói bằng chất giọng như đang giỡn.
Ngón tay Shinichi bất thần nắm chặt vô lăng.
Mãi lâu sau, cậu mới nhẹ giọng hỏi, “Thoạt nhìn như vậy, thật giống như cậu ta căn bản không hề yêu người ấy?”
Louis tùy ý kéo rách khe miệng, đưa tay chỉ chỉ vào đầu, “Nếu cậu quan tâm một ai, vốn dĩ chẳng cần cả thế giới phải biết, đặt ở đây thôi đã là đủ.”
“Cho dù người ấy không yêu cậu ta?”
“Đó cũng là điều mà Saionji Akinobu phải chấp nhận.” Chất giọng Louis cao lên vài cung độ, phang phảng ý vị chẳng có to tát gì, thế nhưng ngấm vào trong lòng Shinichi lại dồn thành một sức nặng khó hiểu.
Dừng xe, Shinichi ngoảnh sang Louis nói, “Chú biết không, có rất nhiều lúc con người ta rất dễ cảm động, nhưng cái đó và yêu là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.”
Louis ra xe đóng cửa, ông ta động đậy bả vai đáp tiếng, “Đúng vậy.”
Suốt con đường dẫn lối về nhà, trái tim Shinichi chợt cuộn rối thành những mớ bòng bong, cậu đành phải tấp vào vỉa hè đỗ lại.
Mở cửa, gió đêm theo khoảng trống cửa xe dào dạt vào, thế mà vẫn không tài nào gột sạch được dòng suy nghĩ rối ren trong cậu.
Ogata Kenwa nhìn qua thằng bạn ngồi ghế bên, nhàn nhạt cười nói, “Tám tiếng đồng hồ nữa, chúng ta còn một cuộc giao dịch quan trọng. Cậu có hai lựa chọn, về nhà tranh thủ nghỉ ngơi, hoặc là đến nhà tôi tranh thủ nghỉ ngơi.”
“Đến nhà cậu đi.”
“Nhà tôi à? Tôi cũng không mong tiểu thư Amanda lầm tưởng tôi với cậu có loại quan hệ thân thiết quá đà nào đâu à nha ~” Kenwa sung sướng ghẹo đùa, “Hay cậu hy vọng để cô ta lầm tưởng mối quan hệ giữa hai chúng ta không đơn giản thật?”
Akinobu không trả lời hắn.
“À ừ, tất cả thương nhân vũ khí đều rõ ràng một việc rằng không nên chọc vào Chính phủ. Đâm ra cậu thà để người ta nghĩ cậu ở với tôi cả đêm cũng không chịu để người ta biết cậu có quan hệ gì với Kobayakawa.”
“Ai dám động vào cậu.”
“Phải, con trai của nhân viên ngoại giao tại Mỹ, cái gã Lucerne đó cũng chả dám rước thêm phiền cho lãnh đạo Hoa Kỳ, này cũng là lý do nhiều kẻ biết tôi và cậu qua lại gần gũi nhưng không ai mon men gì tôi. Chẳng qua Kobayakawa-kun lại không như vậy, đúng không nào?”
“Ừ.”
“Sao hả? Cậu vẫn lo Amanda cử người theo dõi cậu đấy à? Mà không chừng trong xe tôi có máy nghe trộm đó.” Tự dưng Kenwa lại rất chi hào hứng, “Đã thế hai ta diễn một đoạn luôn đi —— Akinobu yêu dấu à, tôi yêu cậu ~”
Akinobu nhíu mày.
“Nhưng tôi yêu Aso hơn, chừng nào cậu mới chịu cho tôi anh ấy hả?”
“Aso là trợ thủ đắc lực của tôi, anh ta bị cậu quấy rối hơi bị dai rồi đấy.”
“Aish ——” Kenwa cứ như tiếc nuối lắm mà phun ra một hơi rõ là dài.