CHƯƠNG 37
Tiết trời Manchester vẫn cứ nguyên xi không hề ấm lại, song cũng không vì thế mà ảnh hưởng đến trận chung kết bắn súng mà người hâm mộ hằng ngóng trông, mà nhất lại là trận trung kết súng hơi 10m có Eva Woolf góp mặt nữa thì lại càng miễn bàn.
Có người to nhỏ rằng vòng đấu loại thành tích của cô không khá khẩm cho lắm, chỉ sợ giờ hụt duyên với huy chương mất thôi, cũng có người lại bảo vòng đấu loại cô chỉ giữ sức; có điều tất cả đều rất hào hứng, bởi lẽ Kobayakawa Shinichi lại tham gia bắn đĩa giải nam cơ, đâm ra đây chính là lần đầu tiên đôi Kim Đồng Ngọc Nữ của giới bắn không có xuất hiện cùng nhau ở sân bắn.
Nhưng rất đáng mừng, dù không có Shinichi ở đây trấn định tinh thần cho Eva, cô vẫn ngon lành lập thành tích bắn trên vòng mười, chót cùng giành được huy chương bạc, dẫu có bị thất bại sau một tuyển thủ Trung Quốc nhưng dáng điệu dẫn theo trạng thái kỹ thuật hoàn hảo khiến cho người ta cảm thấy cô có bại cũng là một chiến bại vinh quang.
Đi ra ngoài sân, Eva đã thấy ngay Akinobu mua bó hoa tươi đứng chờ sẵn cùng Takaomi rồi.
“Oh, không ngờ các anh đến xem trận đấu của em thật.” Eva cười nhận lấy bó hoa, “Chưa biết kết quả đĩa bay hai hướng[1] của Shinichi như nào nữa, nhỡ anh ấy mà lại tiếp tục quán quân khéo lại muốn đổi hạng mục khác cho mà xem.”
“Thế chị gọi điện hỏi thăm thử đi?” Takaomi đứng bên góp ý.
Eva gật đầu, gọi điện thoại, “Chậc, nghĩa là anh không được vô địch chứ gì? Đỡ thiệt, nếu anh cũng chinh phục gọn lỏn cả hạng mục này thì em cũng phải gọi anh là siêu nhân mất! Ha ha, vậy đi ăn mừng đê, anh xem, hôm nay em cũng có huy chương bạc nhớ, mà anh vừa chân ướt chân ráo vào một mục mới toe cũng đã giựt được thành tích không tầm thường rồi… Ôkê~ nửa tiếng nữa gặp nhá!”
Bước chân vào khách sạn đã hẹn, bấy giờ Shinichi mới phát hiện cả Akinobu lẫn Takaomi cũng đang ngồi cạnh bàn ăn.
“Ê ê, anh đứng ngu mặt ra đó làm cái gì?” Eva trông thấy cậu, vẫy vẫy.
May mà bầu không khí cũng có vẻ êm xuôi hơn so với trong tưởng tượng của cậu, căn bản có Eva nhiệt tình gợi chủ đề cho rồi, thi thoảng Akinobu cũng có đáp vài câu, còn Takaomi với Eva thì vui vẻ buôn tám thôi rồi là lên trời xuống biển.
Cuối cùng, Akinobu nâng ly rượu, Eva liền huých phát sang vai Shinichi, cậu đành phải gò bó đưa ly rượu của cậu qua cụng.
“Chúc mừng cậu chỉ đạt được huy chương bạc.” Giọng nói Akinobu vô cùng nhẹ mềm, song đã lại thấp thoáng dáng dấp dày dạn của những khung cửa sổ phong cách Gothic ngoài kia.
“Kìa ngài Saionji…” Takaomi cúi gằm nhẹ giọng nhắc, bởi một câu nọ có nghe kiểu gì cũng đúng kiểu châm chọc Shinichi đã không đoạt được huy chương vàng.
Môi Eva cũng bị giật giật, mau mắn cầm cổ tay Shinichi dưới bàn ăn, chỉ sợ Shinichi lại phát hỏa với cái vị oan gia không cư xử đúng đắn này.
Thế nhưng không ai phát giác được khi chạm phải ánh mắt Akinobu, Shinichi đã ngơ ngác.
Cậu chợt hiểu ra người con trai đã sáng tỏ cho mong muốn của cậu là gì, nó vốn dĩ không phải là một tấm huy chương, mà là một mục đích. Giống như bắn liên thanh ấy, Shinichi đã có được mục tiêu này rồi, cậu ắt sẽ muốn đi tìm một mục tiêu khác thôi. Song nếu mục tiêu thứ hai bị chinh phục một cách dễ dàng quá, cậu lại sẽ tiếp tục đi tìm cái thứ ba, thứ tư…
“Cám ơn cậu.” Cậu hơi nghiêng đầu, hai ly rượu cụng leng keng vào nhau chưa từng bao giờ khẽ khàng đến nhường vậy.
Eva lén lút thở phào, âm thầm may mắn rằng Shinichi không có nổi bão.
Đến khi bữa tối chấm dứt, họ cùng đi ra bãi đỗ xe.
Cô nhóc Eva chui vào xe ngồi rồi mới sực nhớ đã để quên di động ở bàn cơm, thế là Shinichi đành phải quành lại nhà hàng nhằm bảo tồn phong độ “lịch lãm”.
Còn Akinobu thì dẫn Takaomi đi tới chỗ đậu xe của mình.
Đúng lúc này chuông di động vang dậy, từ loa nghe có tiếng Pabill truyền đến.
“Hi, bằng hữu của ta, ta có tin xấu cho cậu này. Địch thủ của ta đã hóng được cậu là người ủng hộ đắc lực của ta rồi, chúng nó đang chuẩn bị đến Manchester, ha ha, để xử cậu đó.”
“Tin tức chúng ta bắt tay không ngờ lại được phát tán nhanh vậy.” Akinobu nhấn nhẹ vào chìa khóa xe, chiếc Porsche phát ra một tiếng ‘tít’.
“Có nghĩa là, hoặc là bên cậu, hoặc là bên ta có gián của địch, lại hoặc là cả hai bên chúng ta đều có.”
“Cám ơn đã nhắc nhở.” Akinobu đóng di động, ngồi xuống ghế lái, lại loáng thoáng nghe thấy một tiếng bíp như thể một thiết bị điện tử gì đó bị kích khởi.
Vừa vặn Takaomi cũng đang vòng qua chuẩn bị mở cửa xe bên kia, ngay lập tức Akinobu liền ngăn nó lại.
“Có chuyện gì vậy? Ngài Saionji…”
“Gọi điện thoại đi.” Akinobu đưa điện thoại qua cho Takaomi, “Báo rằng dưới ghế ngồi của ta có bom.”
“Cái gì…” Tay Takaomi lập tức run rẩy, chiếc di động bị rơi xuống mặt đất, khi nó cúi lưng muốn nhặt lên thì quả nhiên thấy dưới ghế Akinobu đang ngồi có vật gì đó nhấp nháy.
“Gọi điện thoại đi.” Khuôn mặt Akinobu trước sau vẫn không vẩn chút biểu cảm nào, “Đây là loại bom khởi động bằng áp lực, chỉ cần lực nén trên ghế ngồi vẫn còn thì nó sẽ chưa nổ.”
Mà phía sau, Shinichi đang xoải chân bước tới, cậu bắt gặp Takaomi đang tái mét mặt mũi nói nói gì đó với điện thoại, trong khi Saionji ngồi im trên ghế không nhúc nhích tẹo gì.
“Sao thế hở?” Shinichi cảm giác được tình huống trước mắt kỳ dị kiểu gì đó, dáng vẻ Takaomi thì cứ như bị dọa cho kinh hãi mà Saionji thì lại cứ ngồi yên trong xe không một phân động đậy, giờ này hẳn họ phải ra khỏi bãi đỗ rồi chứ, sao mà xe vẫn còn chưa khởi động đi.
“Không có gì, chờ Takaomi nói điện thoại xong chúng tôi đi luôn đây.” Akinobu trả lời bình tĩnh.
“Vậy được rồi.” Shinichi nghĩ bản thân căn bản không cần xen vào chuyện người khác, nhưng mà vừa mới đi được chưa xa đã lại nghe thấy tiếng Takaomi lắp bắp run sợ.
“Làm sao bây giờ? Phải làm gì giờ? Tổ tháo bom nói mười phút nữa họ mới tới được cơ…”
Akinobu hít mạnh, quả nhiên qua gương chiếu hậu trông thấy Shinichi từ đằng sau quay người lại bước dần dần đến chỗ y.
“Rốt cuộc bị sao hả?” Shinichi dừng lại cạnh cửa xe, trầm giọng hỏi.
“Dưới ghế ngồi của ngài Saionji có…” Lời Takaomi nói còn chưa dứt đã bị Akinobu chặn ngang.
“Không có gì, Kobayakawa-kun, tôi nghĩ hiện tại tiểu thư Woolf vẫn còn đang đợi cậu đấy phải không nào?”
Shinichi không đáp mà trực tiếp cúi lưng xuống nhìn, sau đó cậu ngây ngẩn, mãi thật lâu sau, cậu mới nhỏm mình dậy.
“Cái này có được coi là quả báo do cậu toàn mua bán phi pháp không đây?”
“Nếu như cậu lo cái ‘quả báo’ này sẽ làm liên lụy đến Eva vẫn còn đang trong bãi đỗ thì giờ cậu nên rời khỏi đây sớm mới phải, cậu Kobayakawa.” Ngón tay Akinobu khẩn thiết bóp chặt lại.
Thời điểm y nhận ra thứ đang tồn tại bên dưới ghế ngồi mình, dù chỉ một chút ít ỏi, y cũng không hề sợ hãi.
Thế nhưng, ngay tại giờ phút này Shinichi đang cách y gần kề như vậy, y lại cảm thấy rằng mình đã sợ hãi đến độ quên đi cả hô hấp.
Shinichi chỉ nhìn y đăm đắm, trong bãi đậu xe cũng lục tục mấy người đi vào, một vài người lái xe đi khỏi, bọn họ không hề biết chính họ vừa mới đi lướt qua tử thần.
“Takaomi.” Shinichi xoay sang nhét di động Eva vào tay nó, “Em qua bãi C12 nhắn với chị Eva hộ anh là anh còn có việc, chị ấy cứ về trước đi.”
“Nhưng mà…” Takaomi lại nhìn nhìn qua Akinobu mà lắp bắp.
“Takaomi, chị Eva là đối tác của ngài Saionji, hiện giờ ngài Saionji đang gặp nguy hiểm đồng nghĩa với việc chị Eva cũng có nguy cơ bị gặp nguy hiểm tương tự.”
Một khắc ấy, ánh mắt Shinichi tỏa ra một loại khí thế chắc nịch, Takaomi dường như không thể cự tuyệt được bèn vươn tay nhận lấy di động Eva, hướng về bãi C12 mà chạy tới.
“Cậu ở lại đây thì sẽ có ích gì à?” Akinobu thoáng nâng khóe miệng, động tác rất nhỏ bé ấy thảng phút chốc lại làm Shinichi đau quặn khôn cùng.
Cậu thực sự không hiểu nổi, người con trai luôn luôn làm mình trốn như trốn tà này, tự khi nào đã bắt đầu thổi mềm trái tim cậu?
“Tôi muốn làm gì là tự do của tôi.” Shinchi cảm giác bản thân cậu sao mà vững vàng đến lạ kỳ, ngày trước khi xem cảnh này trong rạp chiếu phim trái tim cậu cũng còn phải căng thẳng mà đập bình bịch, ấy vậy mà lúc cái đồ nguy hiểm đó đang gần kề ngay trước mặt cậu rồi đây, ngay cả cảm giác một lỗ chân lông run rẩy cũng trái ngược là không hề tồn tại nữa?
Akinobu liếc qua cậu, vành môi giãn ra thành một ý cười châm biếm, thế nhưng ý tứ trong đó Shinichi lại hiểu thấu được.
Tôi biết cậu ở lại không phải bởi vì cậu yêu tôi.
. / .
Chú thích:
1. Đĩa bay hai hướng
Đĩa sẽ bay ra từ hai hầm bia hình bán nguyệt khác nhau, phải bắn cùng lúc trúng cả hai bia bay ra từ hai hầm, mỗi một đĩa bay lên, xạ thủ chỉ được phép bắn một đạn.