CHƯƠNG 63
Dữ dằn ngẩng phắt đầu lườm cái tên khốn nào đó, lúc này Shinichi mới phát giác đối phương vẫn cứ đang nhìn chằm chằm cậu, chưa hết, cái chỗ đã có vẻ mềm yếu đi hình như đang khấp khởi dấu hiệu chuẩn bị trở lại trạng thái “bừng bừng”.
Shinichi cuống cuồng kéo quần lên, mồm miệng túa lua, “Không được! Không được! Không thể thêm lần nữa!”
“Tôi đưa cậu về nhà.” Akinobu thong thả chỉnh trang lại quần áo.
“Cậu muốn đưa tôi về nhà thật?” Shinichi loạng choạng bước ra cửa, từ phần eo trở xuống cứ bủn rủn không thôi.
“Chứ không cậu còn định đi đâu?” Akinobu tựa người cạnh cửa nhìn cậu, mồ hôi lấm tấm nơi thái dương dưới ánh chiều tà càng thêm phần mỹ lệ khiến người không sao chớp nổi mi mắt.
Shinichi cáu kỉnh đạp con Porsche của y, sơ ý đụng đến chỗ đau, thành ra cậu lại càng thêm tức tối, quát tháo ầm ầm, “Lái xe đi mau lên!”
Đối phương ung ung dung dung tới gần, mở cửa xe, “Ngồi ở ghế trước đi.”
“Họa điên mới ngồi cùng với cậu.” Shinichi nhoài người mở cửa xe sau, cơn đau dấy từ thân dưới khiến mặt mũi cậu rúm ró hết cả lại.
“Nếu hôm nay cậu đừng gợi cảm như vậy, có khi tôi đã bỏ qua.” Akinobu trả lời cứ như thể lý lẽ của y chính đáng cực kỳ ấy.
“Suốt hai mươi hai năm trời tôi sống đến giờ, hôm nay là cái ngày đầu tiên được người ta khen gợi cảm nhiều đến thế đấy!” Chân đùi liên tục run lẩy bẩy nhưng Shinichi lại muốn cười khẩy.
Chung quy xe vẫn về trước biệt thư Eva, ra khỏi xe, Akinobu còn không quên hạ cửa kính xe xuống, từ tốn nói vọng theo sau bóng dáng Shinichi, “Nhớ kỹ điều cậu đã đồng ý với tôi.”
Shinichi phớt lờ, đi thẳng mở cửa vào nhà.
Vào còn chưa nổi hai bước đã thấy Eva đang bê một đĩa mỳ Ý đi về phòng ngủ, cô trông thấy bộ dáng dặt dè lên lầu của Shinichi bèn thắc mắc, “Hey, anh bị sao thế hử?”
“Không có gì…” Shinichi gạt tay, “Lâu không cưỡi ngựa.”
“Ừm, không sao là tốt rồi, mà hôm nay bác sĩ phụ trách của Shuusuke nói nếu bác ấy muốn rời New York thì không được phép đi quá một tuần, còn phải uống thuốc đúng lịch nữa, sau khi từ Washington trở lại New York thì phải nhanh chóng đến gặp bác sĩ.”
Shinichi mỉm cười, thật tốt quá, như vậy khi mình đang thi đấu sẽ lại có bố ngắm nhìn mình nữa, cảm giác này thực quá đỗi yên tâm.
Ba ngày sau, Shinichi bay cùng Shuusuke đến Washington tham gia giải đấu vô địch.
Sân bắn của Washington đồ sộ hơn nhiều so với cả Boston lẫn New York, khán đài sánh ngang được với cả Olympic Sydney, chỉ là người xem càng nhiều, đồng nghĩa với vận động viên cũng càng thêm áp lực.
Thành tích đấu loại khá ổn, chênh lệch giữa Shinichi và đối thủ cũ Hawk Mel cũng không lệch lạc quá, bởi thế trận chung kết đợt này chính là bảng đánh giá của hai người bọn cậu.
Trận bắn đĩa đấu ở ngoài trời, ngày buổi chung kết diễn ra, ánh nắng tỏa rọi chan chứa, tâm tình Shinichi nhờ đó mà sáng sủa hẳn.
“Anh Kobayakawa! Anh Kobayakawa!” Shinichi nghe thấy có người gọi tên cậu bèn quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh, không ngờ nổi ấy thế mà lại là Takaomi… Và Akinobu nữa.
“Hai người… sao lại đến đây?” Shinichi kinh ngạc.
Takaomi thẹn thùng cười tươi, “Hi hi, hai hôm trước em nhận được thông báo của đại học Stanford[1], em qua được vòng phỏng vấn rồi, chính thức được trúng tuyển rồi. Ngài Saionji có hỏi em muốn gì làm quà không, em trả lời là muốn được đến xem trận đấu của anh Kobayakawa đó.”
“Shinichi, gì thế con? Điểm danh rồi kìa.” Shuusuke đi tới cùng chai nước khoáng trong tay, nhác trông thấy Akinobu liền cười rộ, “Chà chà, bác nhớ lần trước gặp cháu ở bệnh viện rồi nè, cháu là bạn Shinichi phải không!”
Shuusuke hiểu họ cất công đến xem trận đấu của con trai ông, thế là thân thiết dẫn họ đến hàng ghế đầu, “Hai cháu xem với bác nhé, đằng nào Shinichi cũng còn dư mấy vé ghế hàng đầu cơ mà, cái thằng này rõ ràng có bạn đến xem thế mà lười chả chịu sắp xếp chỗ ngồi tốt cho bạn bè gì cả.”
Shinichi vô thức lia đường nhìn thoáng qua Akinobu, đối phương gật nhẹ đầu với cậu, cậu liền đi tới chỗ điểm danh.
Điều chỉnh, giương súng, ngắm, theo dõi mục tiêu, bóp cò —— đĩa bay vỡ toang giữa không trung ***g lộng.
Trạng thái hiện tại của Shinichi tốt đến thần kỳ. Mỗi một phát súng đều nhích thêm một khoảng chênh lệch nho nhỏ cùng với Hawk Mel, và cho đến một đạn chót cùng, khi mà bốn phía không trung vụn ra mảnh vỡ chiếc đĩa, chưa cần tính toán tổng điểm, ai ai cũng ngầm rõ rằng Kobayakawa Shinichi đã cầm chắc ngôi vị vô địch.
Cậu buông súng, còn chưa tường tận nổi nguyên do, Hawk Mel cách đó không xa đã đi tới gần bắt tay với cậu.
“Con… thắng rồi…” Mãi tận khi loa thông báo xếp hạng, Shinichi phát khùng chạy ra ngoài sân, ánh mắt Shuusuke cũng đong đầy ánh nước, ôm chầm lấy con trai của mình.
“Shinichi của bố! Ôi con bố! Con giỏi quá đi mất!” Shuusuke siết chặt hết cỡ đứa con ông, gần như Shinichi bị nghẹt thở, có điều ở giây phút này, có nghẹt thở thì cũng đã sao?
Shinichi mở lớn mắt, nhìn sang Akinobu bên cạnh.
Đối phương trước sau vẫn kiệm lời, ngược lại Takaomi lại mừng rỡ đến bắt tay, chúc cậu đã giành được ngôi vô địch.
Rồi dần dần, sức lực ôm ấp Shinichi của Shuusuke chầm chậm yếu ớt dần, cánh tay buông thõng xuống, thân thể cũng ngã ngửa ra sau, Shinichi vội ôm lấy bố cậu, bấy giờ mới phát giác đôi mắt ông đã nhắm nghiền.
“Bố! Bố ơi! Bố có khỏe không!”
Akinobu ở một bên cũng nhanh nhẹn chạy tới.
“Đầu bố đau quá… Shinichi à…” Shuusuke gắng gượng mở mắt ra, song tiêu cự vẫn không thể rõ ràng được trở lại.
Akinobu liền rút di động gọi cấp cứu, mà Shinichi cũng phải vội vàng đi bệnh viện đến nỗi lễ trao giải sau đó cậu cũng không kịp tham gia.
Bác sĩ bảo với Shinichi rằng, trong hộp sọ Shuusuke có một u mạch bị vỡ khiến cho xuất huyết nghiêm trọng trong hộp sọ, cần phải khẩn cấp phẫu thuật ngay, chỉ có điều dù phẫu thuật cũng có khi chẳng còn chống đỡ được bao ngày nữa, căn bản tổn thương ở não là điều không thể vớt vát được nữa rồi.
Shinichi ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, gục đầu, cậu không hề khóc, biểu cảm ra ngoài cũng không một tia bất an, nhưng ngồi bên cạnh cậu, Akinobu lại thấu đáo hiểu rằng, thời khắc này cậu đang đau đớn biết bao nhiêu.
Tay cậu bóp chặt cổ tay y, bóp đau tới độ Akinobu phải chảy mồ hôi lạnh, thế mà y vẫn không nhúc nhích, cứ chỉ lẳng lặng ngồi kề bên cậu như thế mà thôi.
“Có phải nếu tôi không đưa ông ấy đến, ông ấy sẽ không bị việc gì không?” Shinichi lầm rầm hỏi.
“Có lẽ ông ấy sẽ không bị việc gì.” Akinobu nghiêng mặt lại nhìn Shinichi, “Thế nhưng ông ấy mãi mãi sẽ không thể cảm nhận được vinh quang bừng rộ đến vậy. Cả một đời ông ấy đều khát khao kiếm tìm được nó. Điều ấy còn quan trọng thật nhiều hơn cả tính mạng.”
Một giây ấy, nước mắt cậu rốt cuộc đã không còn kiềm nén nổi, lăn dài trên gò má.
Trên hành lang bồm bộp tiếng bước chân, Takaomi dẫn Eva chạy đến.
Vừa được hay tin là cô đã tức tốc bay ngay từ New York tới Washington tức khắc.
“Shinichi, bác thế nào rồi anh?” Cô ngồi xuống chỗ cạnh cậu.
“Anh không biết… Ngay cả Shuusuke có u mạch máu từ khi nào anh cũng còn không biết…” Shinichi lắc đầu, “Đã vào đó ba tiếng đồng hồ rồi, mà sao vẫn chưa ra?”
“Ehm… Phẫu thuật không nhanh thế được đâu.” Takaomi cố gắng tìm lời an ủi bọn cậu.
Thời gian cứ lê dời đi từng giây từng tích tắc, sau cùng Shuusuke được đẩy ra.
Bác sĩ bảo với đám Shinichi, tuy ca phẫu thuật đã thành công nhưng thời gian còn lại cho Shuusuke đã sắp cạn kiệt rồi. Sớm đã được nghe bác sĩ cảnh báo trước, dẫu vậy Shinichi cũng suýt chút nữa là không thể đứng thẳng được đôi chân.
Cả một đêm dài, Shinichi cứ thế ngồi bên giường bố, chờ đợi ông tỉnh lại. Cơ thể Eva không thích hợp với thức khuya, do đó được Akinobu và Takaomi chở về khách sạn.
Ngồi trong xe, Eva im lìm nãy giờ, cứ như đang cân nhắc gì đó. Bất chợt cô cầm lấy di động gọi điện cho Shinichi.
“Alô, Shinichi à? Em nghĩ kỹ rồi… Em thấy chúng mình nên kết hôn đi, tranh thủ lúc Shuusuke vẫn còn có thể chứng kiến.”
Phút chốc ấy, ngón tay cầm lái của Akinobu lập tức trắng bệch, bất thần run rẩy, Takaomi ngồi ở bên cạnh vô tình lướt mắt qua, thu lấy tất cả vào trong tầm mắt.
Trong phòng bệnh, Shinichi cầm di động bước đến cửa sổ, cậu biết mục đích lời đề nghị này từ Eva là nhằm giúp mình, “Nhưng mà chúng mình lừa dối ông ấy…”
“Shinichi, cả thảy chỉ có một lần này thôi, sẽ không có lần thứ hai, biết đâu ngày mai Shuusuke sẽ tỉnh lại, thì ngày kia, ngày kìa, anh có muốn làm chuyện gì cho ông ấy cũng không thể được nữa!”
. / .
Chú thích:
1.Viện Đại học Leland Stanford Junior, thường được gọi là Viện Đại học Stanford hay chỉ Stanford, là viện đại học tư thục thuộc khu vực thống kê Stanford, California (Hoa Kỳ). Khuôn viên chính của viện đại học này rộng rãi và đẹp đẽ, nằm cách San Francisco 60 km về phía Đông Nam, nó ở phần chưa được sáp nhập của Quận Santa Clara bên cạnh thị trấn Palo Alto, và nằm ở trung tâm Thung lũng Silicon cả về vị trí địa lý và lịch sử.
Là viện đại học có diện tích lớn thứ hai trên thế giới, Viện Đại học Stanford có chương trình đầy đủ cho sinh viên đại học cũng như sinh viên sau đại học, cùng với một trung tâm y khoa nổi tiếng và nhiều trung tâm nghiên cứu và dự án phục vụ.
Cùng với Viện Đại học Harvard, Viện Đại học Yale và Viện Đại học Princeton, Viện Đại học Stanford nằm trong nhóm những viện đại học tốt nhất của Hoa Kỳ.