Tiền Bất Ly lập tức quay người lại, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành vui vẻ: "Thoạt nhìn, đây là một hiểu lầm?"
Người trung niên kia trả lời và trên gương mặt vẫn còn vẻ thấp thỏm
không yên lòng: “Đúng vậy. . . Đại nhân, đây là một hiểu lầm."
"Thế nhưng, ta hy vọng các ngươi không nên làm quá đáng." Tiền Bất Ly
thở dài nói: "Mặc dù tỳ nữ này trừng phạt đúng tội, nhưng người đã bị
chết, các ngươi vẫn nên an táng ả"
Người trung niên kia nghe thấy Tiền Bất Ly nói ra lời này, than dài,
liên tục gật đầu nói: "Đại nhân nói rất có đạo lý, đại nhân nói có đạo
lý."
Những tùy tùng của người tuổi trẻ kia chứng kiến cục diện có chút giảm bớt, thái độ đều trở nên nhẹ nhõm, trường kiếm sớm đã rút ra cầm trong
tay đều tra lại vào trong vỏ. Người trẻ tuổi kia vẫn còn có chút không
cam lòng, chỉ có điều người ta thế lớn, gã cũng biết đạo lý bắt nạt kẻ
yếu, sợ hãi kẻ mạnh, gã dù có đảm lượng cũng không dám trêu chọc những
quân nhân không rõ lai lịch ở trước mặt này.
"Đó là công tử của nhà ngươi sao? Hắn họ gì?" Tiền Bất Ly nhìn sang người tuổi trẻ kia.
"Đại nhân, công tử nhà ta họ Trần." Trung niên nhân kia cười đứng lên
nói: "Ngài. . . ." Rốt cuộc gã không có cơ hội nói ra nửa câu phía sau,
một thanh dao găm sắc bén đã bay ra từ trong tay Tiền Bất Ly, đâm trúng
cổ họng của gã. Trung niên nhân kia giơ hai tay bụm lấy cổ họng, con mắt giống như cá chết mở thật to, kinh nghi nhìn Tiền Bất Ly, sau đó thân
thể của gã lắc lư hai cái, ngã xuống mặt đất.
Không đợi thân thể của gã ngã mặt đất, ngựa của Đỗ Binh đã vọt tới
trước thân thể gã, tay nâng thương đâm trúng bộ ngực của gã, mũi thương
xuyên từ trước ngực ra sau lưng, máu tươi từ miệng vết thương sau lưng
gã vọt ra như bão tố bay thật xa.
Ngựa của Đỗ Binh không dừng lại, hai cánh tay của hắn dùng sức bắt đầu nâng trung niên nhân kia lên, sau đó vung ra, thi thể trung niên nhân
vừa vặn nện vào chính giữa đám tùy tùng của người tuổi trẻ kia. Trung
niên nhân kia có dáng người cao gầy, thể trọng cũng không kém, hơn nữa
gã mặc nguyên bộ áo giáp, thoáng cái đã nện ngã hai người.
Đám tùy tùng kia quá sợ hãi, nhao nhao rút trường kiếm vừa mới tra vào vỏ ra nhưng tiểu đội kỵ binh đã lập thành trận thế tiếp chiến không chờ bọn hắn, đã vọt tới trước mặt bọn hắn, một loạt thương nhọn như rừng
đâm về phía thân thể của bọn hắn.
Trường kiếm cùng thương nhọn có sự chênh lệch rất lớn. Từ xưa đã có
câu nói: một tấc dài, một tấc mạnh mẽ, trừ phi võ nghệ của cá nhân đã
đạt đến trình độ tương đối tiêu chuẩn, nếu không chênh lệch cực lớn này
có thể lập tức định ra thắng bại sinh tử của hai người.
Chỉ trong nháy mắt, tùy tùng của người trẻ tuổi kia đã bị đâm ngã bảy, tám người. Hai từ 'Kinh nghiệm' ẩn chứa ý tứ hàm xúc vào lúc này cũng
thể hiện được tác dụng vô cùng lớn. Những kẻ vung vẩy trường kiếm ý đồ
chống cự đều là những người mặc quần áo nịt, mà những người mặc áo giáp
tức thì lại liều mạng bỏ chạy về phía sau, ngay cả trường kiếm bảo vệ
tánh mạng cũng đều vứt bỏ trên mặt đất. Những người đã trải qua chiến
trường hoặc là chịu qua huấn luyện đều biết, khi dưới tình huống không
có Cung Tiễn Thủ phối hợp tác chiến, không có trọng thuẫn hộ thân, đọ
sức cùng kỵ binh cầm thương nhọn trong tay ở trên đất bằng căn bản
chính là tự tìm cái chết!
Chỉ có một người mặc quần áo nịt, thân thể đặc biệt nhanh nhẹn, trường kiếm trong tay gã vừa vặn bổ trúng thương nhọn đâm tới, leng keng một
tiếng, trường kiếm của gã đã bị đánh gãy đôi mà thương nhọn của tên kỵ
binh cũng bị chấn động lệch ra, thân thể người mặc quần áo nịt hơi
nghiêng, truồi lên như cá bơi, trở tay rút từ hông ra một con dao găm,
đâm vào cổ họng tên kỵ binh.
Sau đó người nọ thuận thế đẩy thi thể tên kỵ binh xuống chiến mã,
nhưng ngay khi gã vừa mới ngồi vào trên yên ngựa, một đạo kình phong
nhanh chóng bắn tới bên tai gã. Theo bản năng, gã vừa huy động dao găm
đón đỡ, vừa nghiêng đầu đi, lại chỉ thấy một đóa thương hoa cực lớn,
tiếp theo trước mắt tối sầm, cơn đau đớn mãnh liệt khiến cho gã không tự chủ được kêu lên một tiếng híz-khà-zzz, mà tiếng kêu này vừa mới phát
ra lập tức dừng lại, đó là bởi vì mấy thương nhọn báo thù đã phía sau
liên tiếp đâm vào trong thân thể của gã, đã đoạt đi toàn bộ sinh cơ của
gã.
Đỗ Binh cười nhạt rút trường thương của mình ra, phóng ngựa vọt tới
trước, sau đó hắn cúi người xuống, nắm chặt cổ áo người trẻ tuổi kia,
xách lên giống như đang xách một con mèo, con chó nhỏ, đặt ở trước
người. Đỗ Binh, một người xuất thân bình dân vẫn không dám đơn giản hạ
độc thủ đối với quý tộc, dù đối phương chỉ là một tước sĩ. Điều này
không có quan hệ tới đảm lượng, dũng khí cả cá nhân. Một người đang ở
trong xã hội nào thì đều chịu ảnh hưởng của xã hội đó.
Thân vệ của Tiền Bất Ly đánh bọc từ hai bên, đuổi giết những người có ý đồ chạy trốn. Cuộc chiến chống lại thương nhọn lợi hại giống như trên
thế giới không.có bức tường nào có thể ngăn gió cát, trong khoảnh khắc
liền sụp đổ, huyết hoa liên tiếp bay ra, đồ sát chấm dứt nhanh chóng
giống như khi bắt đầu.
Đỗ Binh giục ngựa chạy về bên người Tiền Bất Ly, hung hăng ném người
tuổi trẻ kia từ chiến mã của mình xuống mặt đất, người tuổi trẻ kia nằm
rạp trên mặt đất, lớn tiếng la 'Ôi' 'Ôi' sau đó gã nằm co rúm người
lại, có một sĩ binh không có hảo ý dùng thương nhọn đâm vào mông người
tuổi trẻ kia, kết quả gã lại bắt đầu choáng váng bò về phía trước, cuối
cùng bò tới trước chiến mã Tiền Bất Ly.
Tôn Trọng Đức nhảy xuống chiến mã, một cước bay lên, không chút khách
khí đá người tuổi trẻ kia ra ngoài. Một công tử ca được nuông chiều từ
bé sao có thể chịu đựng màn tra tấn như này? Người tuổi trẻ kia đau đến
mức ôm bụng liên tục lăn qua lăn lại trên mặt đất. Lúc này dù gã muốn
đứng cũng không đứng lên nổi.
"Các ngươi. . . . Các ngươi không thể như vậy! Ta là tước sĩ. . . . Ta là tước sĩ!" Người trẻ tuổi kia cắn răng la lên.
Trả lời gã chính là một tràng tiếng cười khinh miệt.
"Đại nhân, ngài bỏ qua cho ta đi! Phụ thân ta sẽ cho ngài một số tiền
chuộc lớn, đại nhân, van cầu ngài buông tha ta. . . ." Người tuổi trẻ
kia cố gắng gượng đứng lên nửa người, mặt hướng về phía Tiền Bất Ly cầu
khẩn.
"Trước đó không lâu, cũng có người khác cầu khẩn với ngươi như vậy."
Tiền Bất Ly quay đầu nhìn nữ nhân ở trên cối xay, nói: "Ngươi đã không
cho người khác cơ hội, tại sao ta phải cho ngươi cơ hội? !"
"Đại nhân, ta là tước sĩ. . . ." Đây có lẽ là lý do duy nhất mà gã có thể tìm được.
Đúng lúc này, từ trong rừng rậm bên cạnh thôn đột nhiên truyền đến
tiếng cười bén nhọn, nương theo từng đợt tiếng lá cây xào xạc rung lên,
mấy bóng người từ trên cây nhảy xuống, một tráng hán trong đó ở phía
trước ngực vẫn giữ lại máu tươi nhanh chóng đi về phía Tiền Bất Ly, mà
những người khác vẫn đứng nguyên tại chỗ, cầm trong tay đoản cung chế
tác vô cùng thô ráp, khẩn trương đánh giá bọn kỵ binh đang thu dọn
chiến trường. Cái gọi là thu dọn chiến trường, chính là bổ sung mấy phát lên trên thân thể người vẫn chưa chết hoặc là đã chết, đây là mệnh lệnh của Tiền Bất Ly.
Tiền Bất Ly phất phất tay, ý bảo các binh sĩ không nên làm khó tráng
hán kia, hắn nhìn ra được tráng hán kia hẳn là người thôn này, miệng vết thương trước ngực hắn rõ ràng cho thấy hắn đã điên cuồng chống cự mà
mắc phải.