"Hai ngày nữa chúng ta hãy
nói vấn đề này." Tiền Bất Ly thu nạp suy nghĩ lộn xộn trong đầu rồi nói: "Chúng ta tạm thời không thể đi, Trát Mộc Hợp mới chỉ bị nhốt ở bên
trong Lạc Nhật Hạp Cốc, sống hay chết vẫn còn chưa rõ ràng, sau này
ngươi quay về Thượng Kinh cũng dễ nói chuyện."
"Bất Ly, ngươi thật tốt!" Cơ Thắng Tình mừng rỡ nói. Nàng cho rằng Tiền Bất Ly đã đồng ý đi Thượng Kinh cùng nàng.
Tiền Bất Ly chuyển hướng để không lộ chân tướng: "Mấy ngày nay, ta đã
nghĩ muốn huấn luyện binh sĩ Tuyết Nguyên thành một chút, lấy chút ít
tinh binh, quay về Thượng Kinh còn phải mang theo bọn hắn để phòng ngừa
chuyện ngoài ý muốn."
Cơ Thắng Tình cười cười nói: "Ngươi là thống lĩnh, ta nghe lời ngươi."
Tiền Bất Ly suy nghĩ một chút rồi hắn đi đến bên người Cơ Thắng Tình,
nói: "Thế nhưng, phương pháp huấn luyện của ta lại không giống với người thường, ta cũng cần ngươi hỗ trợ, như vậy. . . . Sau đó lại như vậy. . . . ."
Cơ Thắng Tình kinh ngạc nhìn Tiền Bất Ly, hỏi: "Vì sao nhất định phải làm như vậy?"
"Bởi vì ta muốn có một đội quân thép, đã chiến tất thắng, đã công tất
khắc!" Tiền Bất Ly chém đinh chặt sắt trả lời: "Quân đội hàng đầu thật
ra có thể luyện ra được! Thế nhưng làm như vậy quá ủy khuất cho ngươi.
Nếu như ngươi tin lời của ta. . . ."
Cơ Thắng Tình vươn tay ra che miệng Tiền Bất Ly lại, nói: "Không có gì ủy khuất, không ủy khuất, ngươi làm vậy chẳng phải vì ta sao? !"
"Cứ quyết định như vậy đi." Tiền Bất Ly cầm bàn tay nhỏ bé của Cơ Thắng Tình.
Tiền Bất Ly biết có một câu chuyện như này: một bầy khỉ bị giam giữ
trong một cái lồng sắt, nhân viên quản lý để một dãy chuối tiêu lên trên đỉnh lồng sắt mỗi lần có một con khỉ muốn hái chuối tiêu, nhân viên
quản lý sẽ mở cơ quan, dùng súng bắn nước bắn vào đám khỉ đó. Dần dà,
đám khỉ không có hứng thú đối với chuối tiêu trên đỉnh đầu.
Điều này thuộc về một loại phản xạ có điều kiện.
Lúc này Cơ Thắng Tình có ý muốn quay về Thượng Kinh đã khiến cho Tiền
Bất Ly rất không hài lòng trong lòng. Tiền Bất Ly quyết định một lần nữa cho Cơ Thắng Tình hai cơ hội, nếu như lần thứ ba Cơ Thắng Tình không
nghe lời khuyên bảo của hắn, chứng tỏ cá tính của nàng tuyệt không thể
nào mài giũa được, như vậy Tiền Bất Ly sẽ phải nghĩ biện pháp khác. Đến
lúc đó, trong tay hắn có lẽ đã nắm giữ được thực lực nhất định. Một khi
thực lực lớn rồi, đường ra tự nhiên cũng sẽ tăng lên nhiều.
Không đặt hết trứng vào một cái giỏ, đây là một nguyên tắc khác của
Tiền Bất Ly. Nếu như ủng hộ một kẻ ngu ngốc thì đương nhiên không cần
phải tiếp tục ủng hộ!
※※※
"Bẩm báo!" Ba kỵ mã mang tin tức chạy vội tiến vào trong quân doanh, vọt tới trước trướng trung quân, quay người xuống ngựa.
Đỗ Binh đang ngồi ở trong soái trướng, ngẩn người nhìn sa bàn, sau khi nghe bẩm báo là người mang tin tức phái đi đã quay trở về, hắn lập tức cho gọi vào bên trong.
"Thống lĩnh nói như thế nào?"
"Đại nhân, thống lĩnh nói ngài hiện tại có thể trở về Tuyết Nguyên thành rồi."
"Cái gì?" Đỗ Binh ngẩn ngơ hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không nói cho thống
lĩnh biết là chúng ta còn không tìm được Trát Mộc Hợp sao?" Ba ngày này, đại đội nhân mã của Đỗ Binh không dám tiến tới gần Lạc Nhật Hạp Cốc,
hắn đã phái ra ngoài không ít những nhóm binh sĩ nhỏ, nhưng chỉ có thể
bắt hoặc giết được mấy binh sĩ bộ lạc Phi Ưng may mắn sống sót, thủy
chung vẫn không thể tìm được tung tích Trát Mộc Hợp.
"Thống lĩnh nói là ngài có thể đánh bại Trát Mộc Hợp lần thứ nhất thì
có thể đánh bại Trát Mộc Hợp lần thứ hai. Cho dù Trát Mộc Hợp có thể
trốn về thảo nguyên, cũng không có chuyện gì quan trọng."
Đỗ Binh nở nụ cười gượng gạo, thật sự quá cao giọng! Ngay cả Trát Mộc
Hợp cũng không để vào trong mắt! Nếu như là một người khác nói những
lời này, Đỗ Binh nhất định sẽ xì mũi coi thường đấy, nhưng chiến tích
của thống lĩnh đại nhân vẫn còn đó, không thể không phục.
"Thống lĩnh đại nhân còn nói gì nữa không?"
"Thống lĩnh hạ lệnh cho ngài lập tức trở về Tuyết Nguyên thành, có sự việc cần giải quyết."
"Ừ. . . Được rồi." Đỗ Binh đứng lên, nói: "Truyền lệnh toàn quân, nhổ trại quay về Tuyết Nguyên thành."
Sự tích chói lọi về 'Thiên uy' của Tiền Bất Ly, đã thông qua việc vận
chuyển quân bị từ đám bộ binh truyền đến đám quân kỵ binh. Sau khi nghe
thấy chủ tướng hạ lệnh trở về thành, trong lúc nhất thời tiếng la 'Thiên uy' liên tiếp vang lên. Hiển nhiên, tất cả mọi người đều rất hưng phấn.
Đỗ Binh đi ra ngoài soái trướng, ngơ ngác nhìn Lạc Nhật Hạp Cốc, Vương Thụy ơi... Vương Thụy, ta cho rằng chỉ có ta mới nhận ra trí dũng của
ngươi, không ngờ thống lĩnh đại nhân chỉ liếc mắt đã nhận ra năng lực
của ngươi, giao cho ngươi một trọng trách lớn lao! Đáng tiếc. . . . công lao lớn hơn nữa cũng phải có mệnh để hưởng thụ ... . . . Hy vọng ngươi
có thể bình an vô sự!
"Tần Trùng."
"Có."
"Không phải ngươi quen biết Vương Thụy sao? Cho ngươi một tiểu đội,
chia làm hai đường tìm tòi dọc theo Lạc Nhật Hạp Cốc, ừ. . . . Nếu như
trong vòng hai ngày mà vẫn không tìm được, ngươi hãy trở về Tuyết Nguyên thành". Biên chế quân đội của Cơ Chu quốc không giống với bộ lạc Phi
Ưng. Một tiểu đội có trăm người, cứ ba trăm người làm một trung đội, cứ
ba trung đội làm một đại đội, quân hàm của trung đội trưởng trên cơ bản
đều là thiên tướng quân, mà cấp bậc đại đội trưởng của Đỗ Binh chính là
Kiến Uy tướng quân, cùng Uy Lỗ tướng quân, Bình Địch tướng quân, Chấn Vũ tướng quân đều thuộc về tướng lãnh cấp thấp.
Mặc kệ về công về tư, Đỗ Binh đều không hy vọng Vương Thụy gặp bất kỳ
bất trắc nào. Trước khi hắn lên đường, Tiền Bất Ly đã đích thân dặn dò
hắn là sau khi toàn diệt khinh kỵ cận vệ, nhất định phải tìm được Vương Thụy! Đỗ Binh nhìn ra, thống lĩnh đại nhân tương đối coi trọng Vương
Thụy. Thế nhưng sự việc xảy ra ngoài ý muốn, Trát Mộc Hợp không liều
chết phản kích, ngược lại hắn còn trốn vào chỗ sâu trong Lạc Nhật Hạp
Cốc, vừa vặn chặt đứt con đường cứu viện!
Giờ phút này Đỗ Binh cũng nghĩ không ra được biện pháp nào tốt hơn, để lại một tiểu đội tiếp tục tìm tòi Vương Thụy đã là cố gắng lớn nhất của hắn lúc này.
Mà đồng thời vào lúc này, chính bản thân người khiến cho Đỗ Binh lo
lắn, đang vừa yên lặng không nói câu nói tiến về phía trước, vừa dùng
cây đao cắt giáp da trên người, sau đó cầm miếng giáp da vụn nhét vào
trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt.
Phía sau lưng Vương Thụy, là một đội ngũ đang tập tễnh đi trên đường,
nhân số không cao hơn năm mươi người, trong đó có rất nhiều người đang
tái diễn động tác của Vương Thụy.
Ngay sau Tuyết Băng ngày hôm đó, Vương Thụy leo ra ngoài từ trong băng tuyết, thu nạp đội ngũ. Sau trận tuyết lở kia, hắn muốn vượt qua Lạc
Nhật Hạp Cốc là một điều rất không thực tế, cho nên Vương Thụy quyết
định đi tới cửa ải Liên Thành gần đó. Lạc Nhật Hạp Cốc có địa thế rất
cao, từ khoảng cách rất xa Vương Thụy đã chứng kiến bên trong cửa ải
Liên Thành chật ních đoàn xe, lộ ra cảnh phi thường náo nhiệt, điều này
khiến cho Vương Thụy cảnh giác.
Tiền Bất Ly chỉ dựa vào biểu hiện của Vương Thụy mà cho rằng Vương
Thụy là một Trí tướng, mà Vương Thụy cũng không phụ lòng kỳ vọng của
Tiền Bất Ly! Tuyết Nguyên thành ngoại trừ vàng cùng tuyết liên ra thì
không còn đặc sản nào khác. Tất cả vật phẩm sinh hoạt đều phải vận
chuyển từ bên ngoài vào, cho nên cách mỗi một, hai tháng, sẽ có thương
đội đi xuyên qua Lạc Nhật Hạp Cốc, tiến về Tuyết Nguyên thành buôn bán.
Vương Thụy nhớ rõ trong vòng năm ngày trước khi chiến trận nổ ra, cũng không có thương đội nào đã tới Tuyết Nguyên thành, mà thám mã bá tước
đại nhân phái đi ra ngoài tìm hiểu tình huống cũng không trở lại Tuyết
Nguyên thành. Thì ra đều bị người cửa ải Liên Thành giữ lại! Sự tình phi thường tất có trá, mặc dù Vương Thụy không dám tiếp tục suy nghĩ sâu về vấn đề này, hắn vẫn cẩn thận phái hai người đi tới cửa ải Liên Thành,
tìm hiểu tin tức.
Ai ngờ hai người kia chỉ đi mà không quay trở về, Vương Thụy quyết
định thật nhanh, hắn lập tức mang theo đội ngũ chuyển hướng. Mà mấy ngày liên tiếp rét lạnh cùng bôn ba, khiến cho người của hắn giảm quân số vô cùng nghiêm trọng, hiện tại chỉ còn lại bốn mươi bảy người.