Không đề cập tới chuyện
Vương Thụy mang quân kỵ binh bản bộ của mình chỉnh đốn đám tù binh bắt
được, Tiền Bất Ly đang trốn vào một góc nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày
liên tiếp bôn tập đối với những kỵ binh thiện chiến mà nói thì không
thành vấn đề, thế nhưng Tiền Bất Ly có vẻ không tiêu hóa nổi, cho nên
hắn sẽ không bỏ qua cơ hội nghỉ ngơi. Trình Đạt và các thân vệ vây quanh bên người Tiền Bất Ly, hoặc ở gần đấy. Những người ở gần nhảy xuống
chiến mã đứng ở bên cạnh Tiền Bất Ly, những người ở cách khá xa ngồi
trên chiến mã đi lại xung quanh. Từ lần trước Tiền Bất Ly 'Gặp chuyện',
đãi ngộ cảnh giới của hắn lập tức trở nên nghiêm ngặt tới mức không thể
nghiêm hơn nữa.
Không biết một binh sĩ nào đó gào to một tiếng: "Đỗ tướng quân đã trở về!"
Tiền Bất Ly mở to mắt, nhìn về phía tiếng nói, một mảng người đen sì
từ hướng bên kia Thải Hồng Kiều đang đi tới. Chờ sau khi những người đó
đến gần, qua ánh lửa Tiền Bất Ly mới thấy rõ người tới, Đỗ Binh vẫn đi ở phía trước đội kỵ binh, thế nhưng ở trước ngựa hắn có một trung niên
nhân chừng ba mươi tuổi, trung niên nhân này đang khập khiễng bước đi
trên đường, xem ra trên đùi bị thương, nhưng thần thái của y vẫn rất
kiêu căng, khóe miệng còn đang hiện lên một nụ cười nhạt.
"Nhanh lên!" Đỗ Binh cũng nhìn thấy đám thân vệ đang vây chung quanh
Tiền Bất Ly, hắn dùng trường thương trong tay, không nhẹ không nặng quất một cái vào sau lưng trung niên nhân trước mặt.
Trung niên nhân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất,
nhưng y lập tức lại đứng lên, lưng thẳng tắp, từ trong lỗ mũi phát ra
một tiếng tiếng hừ lạnh vô cùng nặng nề.
"Dẫn người tới đây." Tiền Bất Ly phất phất tay ta hiệu cho Trình Đạt, hắn đã hiểu ám chỉ của Đỗ Binh.
Trình Đạt mang theo một thân vệ đi tới trước nghênh đón. Trước tiên
hai người lục soát khắp người trung niên nhân một lần, sau đó Trình Đạt
nắm lấy bả vai trung niên nhân, xô đẩy y đưa đến phía trước Tiền Bất Ly.
Tiền Bất Ly nhàn nhạt nhìn, đối phương không chút lựa chọn đối mặt
cùng Tiền Bất Ly, con mắt mở to, nhếch bờ môi, lưng thẳng tắp, nhất
quyết muốn chứng minh bản thân y ý chí bất khuất.
Thật lâu sau Tiền Bất Ly cười cười hỏi: "Ngươi là Phương lão sinh?"
"Biết rõ còn cố hỏi!" Phương lão sinh cười lạnh một tiếng: "Muốn chém
giết muốn róc thịt, đại nhân vẫn nên cho thoải mái một chút!"
"Ở trước mặt ta ngươi cũng không cần đóng kịch." ánh mắt Tiền Bất Ly
rất bình thản, hắn nói tiếp: "Ngươi có thể cà nhắc một chân, nhịn đau
khổ đi đến đây, giải thích ngươi còn không có giác ngộ hẳn phải chết!"
Sắc mặt Phương lão sinh tái đi, sau đó y trả lời một cách mỉa mai:
"Hiện tại sinh tử của ta đang nằm trong lòng bàn tay đại nhân, thế nhưng đại nhân lại nói những lời nhảm nhí này với ta, xem ra đại nhân cũng
không có quyết tâm xử tử ta ...!"
"Nói không sai, ta xác thực không có ý định giết ngươi, ngươi có thể
tự mình quyết định sinh tử của mình. Hãy nói cho ta biết, ngươi muốn
sống sót hay là muốn chết?" Tiền Bất Ly vẫn còn không thể phán đoán được tính cách của Phương lão sinh, thế nhưng từ những dấu vết lộ ra hắn đã nhận ra lúc này Phương lão sinh không muốn chết, cho nên hắn dứt khoát
đẩy ngược vấn đề trở lại. Vạn nhất nếu như mình nói chuyện không cẩn
thận, khiến cho Phương lão sinh cảm giác mình đã bị vũ nhục, do đó thẹn
quá hoá giận, quyết ý lấy cái chết để phản kháng, đây cũng không phải là kết quả mà Tiền Bất Ly hắn muốn.
Lần này đến lượt phiên Phương lão sinh khó xử, nếu như y lại tiếp tục
kiêu căng, rất có thể chọc giận đối phương, nếu như y chịu thua, vậy
thật sự không còn mặt mũi, sắc mặt Phương lão sinh âm trầm bất định,
biến đổi hồi lâu, y mới lên tiếng nói: "Đại nhân, Phương lão sinh ta đã
rơi vào hoàn cảnh này, đã không còn gì có thể nói được nữa, tùy ý đại
nhân xử trí."
"Ta nói, do ngươi tự lựa chọn." Tiền Bất Ly lại đá quả bóng trở về.
"Đại nhân thật sự biết nói chê cười, chẳng lẽ ta nói muốn sống, đại
nhân sẽ bỏ qua cho ta sao? !" suy nghĩ của Phương lão sinh bắt đầu thay
đổi, y bắt đầu thăm dò suy nghĩ của Tiền Bất Ly.
"Tại sao lại không chứ?" hình thức thăm dò này tuyệt đối không thể gạt được tâm cơ của Tiền Bất Ly, ánh mắt của hắn trở nên bình thản.
Phòng tuyến tâm lý của Phương lão sinh rốt cục bắt đầu hỗn loạn, y có
thể không sợ chết, nhưng bất kể như thế nào cũng không thể chủ động cầu
cái chết. Từ thiên cổ đến nay, điều khó làm nhất chính là chết .... . . . Phương lão sinh cắn bờ môi của mình, nghĩ tới nghĩ lui, giống như chỉ
có một đáp án.
"Nếu như ngươi thật khó khăn, chúng ta không ngại đổi một phương
pháp." Tiền Bất Ly mỉm cười lấy từ trong túi tiền ra một mai kim tệ:
"Hay là mặc cho số phận, nếu như mặt chữ hướng lên trên, ta sẽ hạ lệnh
giết ngươi, nếu như mặt hình hướng lên trên, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội, thế nào?"
Sao có thể dùng phương pháp quăng tiền xu để quyết định sinh tử của
mình? Mạng sống chỉ có một, sao có thể hành động qua loa! Phương lão
sinh nắm chặc hai nắm đấm. Giờ này khắc này chỉ có thể có một đáp án,
thế nhưng Phương lão sinh kiêu căng lại không thể nói nên lời những lời
"Ngươi thả ta đi", y là kiêu hùng một phương, không phải một kẻ du côn
vô lại!
"Còn không nghĩ kỹ sao?" Tiền Bất Ly vui vẻ hỏi.
"Phương lão sinh nguyện. . . . Nguyện. . . ." Phương lão sinh cắn chặt môi: "Nguyện. . . . Hàng!"
"Đây là câu trả lời của một người thông minh." Tiền Bất Ly mỉm cười thu hồi kim tệ, nói: "Ngươi không để cho ta thất vọng."
Phương lão sinh đỏ mặt, đúng là y không muốn chết, thế nhưng vốn y có suy nghĩ muốn bảo toàn khí tiết của mình. Nếu như đối phương vũ nhục y, y cũng không sợ chết! Nếu như đối phương có thể bị khí tiết thế của
mình mà thay đổi, không tiếc hạ mình hạ giao, tìm mọi cách thuyết phục
mình, vậy hắn chính là dùng mượn sườn núi hạ con lừa, một mặt y mượn cơ
hội đề cao địa vị của mình, một mặt khác điều này cũng không làm tổn
hại thanh danh của y. Ai ngờ kết quả mặc dù giống nhau, nhưng quá trình
lại hoàn toàn bị cải biến, tâm trạng Phương lão sinh càng ngày càng
loạn, mà suy nghĩ muốn sống càng ngày càng kiên định.
"Đại nhân, thế nhưng. . . . Ta nghĩ có lẽ đại nhân cho ta một hứa
hẹn!" Phương lão sinh thật sự không cam lòng bị động hoàn thành giao
dịch như thế này, y muốn tìm lại chút ý thể diện.
"Đương nhiên là cần phải hứa hẹn." Tiền Bất Ly rất nghiêm túc suy
nghĩ, hắn tuy không phải một mãnh tướng có thể có trong trăm vạn quân
lấy thủ cấp thượng tướng như lấy đồ trong túi, thế nhưng hắn xác thực có thể khống chế tư duy của người khác giống như lấy đồ trong túi, đồ nhà
quê như Phương lão sinh không có quá nhiều kiến thức càng không có cơ
hội phản kháng: "Ta sẽ cho ngươi điều ngươi muốn." câu nói này của Tiền
Bất Ly nghiêm khắc mà nói, là một câu lời nói suông, lời hứa hẹn nhàm
chán.
"Đa Tạ đại nhân." Tâm trạng đã mất Phương lão sinh vô ý thức trả lời
một câu, thế nhưng câu hứa hẹn rỗng tuếch lại khiến cho tâm trạng của y
càng thêm hư không. Đáng tiếc Phương lão sinh lại không thể ý thức được
bản thân mình đến tột cùng đang lo lắng cái gì.
"Ngươi có một khuyết điểm rất lớn, nếu như ngươi không thay đổi khuyết điểm của mình. . . . Phương lão sinh, ta không ngại nói một từ tục tĩu, cho dù ta dốc hết sức bảo vệ ngươi, ngươi cũng rất khó được chết già."
Tiền Bất Ly tiếp tục gõ Phương lão sinh.
"Đại nhân, ý của ngài. . . . Ta không biết rõ." Đàm phán hoặc việc
buôn bán, giống như giao tranh của quân đội, một người đã mất đi khí thế của mình, chỉ biết trở nên càng ngày càng sợ hãi, giống như Phương lão
sinh giờ phút này.
"Dã tâm của ngươi quá lớn, luôn mong muốn có được những thứ ngươi
không nên có! Dã tâm không phù hợp sẽ dẫn người vào tuyệt cảnh." Tiền
Bất Ly dùng ánh mắt trong trẻo mà mạnh mẽ tập trung tư tưởng quan sát
Phương lão sinh: "Hiện tại ngươi nguyện ý đầu hàng, đây là chuyện tốt,
chuyện sáng suốt, thế nhưng ta hy vọng ngươi có thể khống chế dã tâm của mình. Những thứ nên đưa cho ngươi không cần ngươi nói ta sẽ cho ngươi.
Những thứ không nên đưa cho ngươi ta dĩ nhiên sẽ không để cho ngươi đạt
được! Đương nhiên, những thứ này đều là hy vọng của ta, nếu như ngươi
cho rằng ngươi có thể dấu diếm được ta, ngươi có thể ở sau lưng ta mà
làm một ít âm mưu quỷ kế, thế nhưng. . . cơ hội chỉ có một lần, ta tuyệt sẽ không cho ngươi thêm cơ hội thứ hai."
"Đại nhân, ta. . . . Ta nào dám lừa gạt đại nhân!" Phương lão sinh liên tục trả lời.
"Được rồi, trước tiên chúng ta không nói chuyện này." Tiền Bất Ly trầm ngâm một chút rồi lên tiếng hỏi: "Người của ngươi ở lại sông Bạch Long
còn có bao nhiêu?"
"Còn có hơn ngàn năm trăm người, đại nhân."
"Ngươi có nắm chắc chiêu hàng được bọn hắn sao?"
"Đương nhiên, đại nhân!" Nói tới chuyện này, Phương lão sinh ưỡn ngực
dáng vẻ vô cùng chắc chắn: "Ta cam đoan có thể chiêu hàng không sót một
người nào tới đây!"
"Nhân dịp còn có chút thời gian, nghỉ ngơi một chút, đợi đến sáng sớm
hãy đi." Tiền Bất Ly nhếch miệng cười nói: "Sau đó chúng ta nắm chặt
thời gian quay về phủ Phúc Châu, ở nơi đó còn có hai bằng hữu cũ của
ngươi đang chờ ngươi." Tiền Bất Ly cố ý dẫn dắt chuyển chủ đề, mục đích
chính là để cho Phương lão sinh cảm thấy thoải mái hơn, tiếp theo lại
bắt đầu chèn ép, như vậy mới có thể chân chính khuất phục Phương lão
sinh, vĩnh viễn lưu lại một bóng mờ ở sâu trong tâm trí Phương lão sinh!
"Đại nhân nói là. . . . ." Phương lão sinh kinh ngạc nhìn Tiền Bất Ly, bằng hữu? Ai là bằng hữu?
“Chính là Phù Lương cùng Đồng Lâm." Tiền Bất Ly thản nhiên nói: "Phù
Lương đã nguyện ý quy thuận ta, thế nhưng Đồng Lâm. . . . ta không cần
loại người ngu xuẩn như hắn, ta đã chặt bỏ thủ cấp của hắn."
Phương lão sinh ngẩn ngơ, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Vào thời điểm y cử
binh, sở dĩ y không đi đầu nhập dưới trướng Tôn Tông cường đại nhất, một mặt là bởi vì dã tâm của mình, một mặt khác là vì y cho rằng dựa vào
thực lực của mình cùng đám người Phù Lương, Đồng Lâm hỗ trợ lẫn nhau,
hoàn toàn có thể đánh chiếm toàn bộ Phúc Châu, cuối cùng tất cả hợp lực
ăn tươi nuốt sống Tôn Tông, Phúc Châu chính là thiên hạ của mấy người
bọn hắn! Giờ phút này y mới biết được, những kẻ nhìn như thực lực cường
đại chỉ trong giây lát đã tiêu vong trong tay tướng lãnh lông mi trắng
đang đứng ở trước mặt, y vẫn cho là bản thân mình đánh trận thê thảm
nhất, là bởi vì quân đội của y phải đối mặt với chủ lực của quan binh,
ai ngờ y mới là người may mắn nhất! Như vậy Phù Lương cùng Đồng Lâm bất
hạnh sẽ rơi vào tình cảnh thê thảm tới mức nào?
"Đại nhân, ngài. . . . Dẫn theo bao nhiêu binh mã?" Đây là vấn đề
Phương lão sinh quan tâm nhất vào lúc này, quan binh tổng cộng có bao
nhiêu người mà có thể nhanh chóng ăn tươi nuốt sống mấy thế lực.
"Ta chỉ có một nghìn người, giết Đồng Lâm ta dẫn theo một nghìn, bắt
giữ Phù Lương ta cũng chỉ dẫn theo một nghìn. Hiện tại đối phó ngươi. . . . . vẫn là như vậy." Tiền Bất Ly cười cười nói: "Phương lão sinh, ta
không có khinh mạn ý ngươi, thế nhưng sức chiến đấu của quân đội ngươi
quá thấp, với những binh sĩ như này thì cho dù ngươi dẫn theo một vạn,
ta cũng có thể một kích mà đánh bại ngươi!"
"Đại nhân dũng mãnh phi thường. . . ." Phương lão sinh cúi đầu, y
không hoài nghi lời nói của Tiền Bất Ly, giờ phút này đội kỵ binh đã tập trung đến cùng nhau, phóng tầm mắt nhìn nhìn lại, đội kỵ binh cũng
không nhiều hơn bao nhiêu so với tù binh, thế nhưng đừng nói binh sĩ
thuộc hạ của y, coi như một 'Thiên vương' như y cũng không có đảm lượng
đối kháng cùng đối phương. Giờ phút này coi như Phương lão sinh chính
thức nguội lạnh tâm ý.
"Kỳ thật hiện tại ngươi quy hàng ta là rất may mắn, ngươi thực sự cho
rằng mình có thể làm Phúc Châu Vương? Hừ! !" Tiền Bất Ly hừ lạnh một
tiếng nói tiếp: “Cho dù mấy nhóm giặc cỏ các ngươi liên thủ cùng nhau,
cũng không phải là đối thủ của Tiền Bất Ly ta, nhưng . . . . Cho dù ta
và các ngươi liên thủ, cũng sẽ không phải . . . đối thủ của người kia!"
"Đại nhân, ngài nói người kia chính là . . ."
"Úy Trì Phong Vân, ngươi nghe nói qua chứ? !"
Phương lão sinh ngược lại hít một hơi hơi lạnh, hơn hai mười năm
trước Úy Trì Phong Vân giết người Thổ tộc máu chảy thành sông, thi thể
nằm khắp nơi, trong suy nghĩ của người Thổ tộc, Úy Trì Phong Vân là một
Ma vương đáng sợ nhất! Tên có thể trị tiểu nhi khóc đêm thuyết pháp một
điểm không khoa trương, Phương lão sinh lại cuồng vọng cũng không dám
nói mình có thể đối kháng cùng Úy Trì Phong Vân!
"Hiện tại ngươi đầu hàng ta, ta còn có thể cho ngươi phú quý! Nếu như
ngươi thật sự làm Phúc Châu Vương, ngươi sẽ chờ chết!" Tiền Bất Ly chậm
rãi đứng dậy: "Ngày mai nếu như có thể thuận lợi chiêu hàng quân đội của ngươi, ngươi lập được một đại công. Ngươi yên tâm, Thiên Uy quân của ta từ trước đến nay đều luận công ban thưởng, không thể bởi vì ngươi là
người Thổ tộc liền cố ý làm khó dễ ngươi, ngươi đi nghỉ ngơi, quân tình
khẩn cấp, ngày mai còn phải hành quân cả ngày đêm"
Phương lão sinh nghe được bốn chữ 'Quân tình khẩn cấp', đột nhiên nhớ
tới một sự kiện, hỏi dò: "Đại nhân, chúng ta không phải. . . . muốn đi
bao vây tiêu diệt cường đạo Tôn Tông kia sao?"
Tiền Bất Ly nghe được Phương lão sinh nhanh như vậy liền cải biến tư
thái của mình, xưng hô Tôn Tông là 'Cường đạo " thiếu chút nữa cười ra
tiếng: "Ừ. . . . Không tệ, như thế nào? Ngươi có ý nghĩ của mình?"
"Đại nhân, từ lúc cường đạo Tôn Tông bắt đầu, tiểu nhân đã an bài mấy
nội ứng ở nơi đó!" Phương lão sinh trở nên hưng phấn: "Nếu như đại nhân
muốn thảo phạt cường đạo Tôn Tông, tiểu nhân. . . . mạt tướng nguyện làm tiền phong!" Phương lão sinh đã cam chịu số phận, điều duy nhất mà y hy vọng chính là thống lĩnh đại nhân sẽ tuân thủ lời hứa của mình, nhưng
bất kể thế nào đi nữa, y nhất định phải đoạt được công lao, đã có công
lao mới có con đường phía trước..!
"Xem ra, ngươi cũng có cùng suy nghĩ như ta, bên người Tôn Tông cũng
có gian tế của ta!" Tiền Bất Ly cười khì khì một tiếng nói: "Thế nhưng
quân tiên phong. . . Ta không muốn để người của ngươi thương vong quá
nhiều, hãy để cho Đỗ tướng quân đánh trận đầu, chỉ cần theo quân xuất
chiến, ngươi cũng sẽ có một phần công lao."
"Đa tạ đại nhân." Phương lão sinh cảm thấy đôi chút hối hận vì vừa rồi bản thân mình quá vọng động. Dựa vào đám tàn binh bại tướng của mình
thì sao có thể là đối thủ Tôn Tông? Giờ phút này nghe thấy câu nói của
Tiền Bất Ly, cuối cùng y cũng cảm thấy yên tâm, nếu như không thể thiếu
công lao của mình vậy còn gấp cái gì? !
"Ngươi hãy đi nghỉ ngơi." Tiền Bất Ly phất phất tay nói: "Ừ. . . .
Ngày mai giao danh sách nội ứng mà ngươi an bài ở chỗ Tôn Tông cho ta."
"Tuân mệnh, đại nhân." Đôi mắt Phương lão sinh đảo lòng vòng, chẳng lẽ đại nhân muốn người khác thôn tính công lao của mình? Liệu có nên chỉ
giao ra mấy người, âm thầm lưu lại mấy người hay không?
"Ngươi có thể chỉ viết tên mấy người, âm thầm lưu lại mấy người, không cần giao toàn bộ cho ta." Tiền Bất Ly ở sau lưng nhàn nhạt bồi thêm một câu.
"Không. . . . Không, không! Mạt tướng không dám, mạt tướng không dám!" Phương lão sinh gần như bị dọa sợ tới mức hồn phi phách tán, giọng nói
của Tiền Bất Ly tuy rất lạnh nhạt, nhưng khi lọt vào trong tai ý, không có gì khác so với sét đánh giữa trời quang, chẳng lẽ. . . . Chẳng lẽ
đại nhân có thể nhìn thấu lòng người sao? ? Mồ hôi lạnh trong nháy mắt
lập tức túa ra ướt đẫm sau lưng y, thống lĩnh đại nhân mỉm cười quả thực còn đáng sợ hơn nhiều so với thương pháp nhanh như tia chớp của Đỗ
tướng quân .... . . . Hai tay Phương lão sinh khẽ run lên, vết thương
trên đùi cũng nhảy thình thịch không ngừng.
Tiền Bất Ly cũng không quan tâm tới phản ứng của Phương lão sinh, chỉ
để lại cho đối phương một bóng lưng sâu xa khó hiểu, thống lĩnh đại nhân có tức giận hay không? Có muốn khiển trách mình nhay không? Những vấn
đề này đều do Phương lão sinh cố hết sức phỏng đoán. Tiền Bất Ly biết
rõ, tối nay nhất định Phương lão sinh sẽ mất ngủ. Đương nhiên, danh sách được trình lên vào ngày hôm sau sẽ là một bản danh sách chi tiết,
Phương lão sinh, người đã thành chim sợ cành cong, sẽ không dám lừa gạt
giấu diếm thống lĩnh đại nhân, thành công khuất phục! Khóe miệng Tiền
Bất Ly lộ ra nụ cười vui vẻ.
Không đề cập tới Phương lão sinh thất hồn lạc phách rời khỏi như thế
nào, sau khi Phương lão sinh rời đi, Tiền Bất Ly một lần nữa lâm vào
trầm tư, giờ đến phiên Tôn Tông rồi. . . . Tiền Bất Ly hiểu mình đang
chơi đùa một canh bạc cực kỳ nguy hiểm, nếu như Tôn Tông xuất hiện xảy
ra sai sót, loạn dân khởi nghĩa vũ trang bốn phía tất nhiên sẽ bức Tiền
Bất Ly vào hiểm cảnh, nhưng Tôn Tông không phụ lòng chờ mong của hắn,
hấp thu đại bộ phận loạn dân, mấy người Phương lão sinh dù vùng vẫy như
thế nào, cuối cùng thực lực cũng có hạn, bởi vì phần lớn những người cả
gan làm loạn, phóng đãng không bị trói buộc hoặc sớm đã mang lòng bất
mãn đối với quan phủ và huyết khí phương cương trước tiên đã gia nhập
đội ngũ của Tôn Tông, nguồn mộ lính của mấy người Phương lão sinh vô
cùng hạn hẹp.
"Đại nhân." Một tiếng hô nhẹ đã cắt đứt sự trầm tư của Tiền Bất Ly, Tiền Bất Ly ngẩng đầu lên, chứng kiến Đỗ Binh cùng Vương Thụy cùng đi
tới.
"Các ngươi tới thật đúng lúc, có một việc ta muốn nói cùng các ngươi." Tiền Bất Ly gật gật đầu nói: "Đỗ Binh, lần này ngươi trước tiên cứu
được quân đội bạn, sau đó bắt giữ Phương lão sinh, lập được hai đại
công, ừ. . . . hàm tướng của ngươi thì ta phải đi về thương nghị cùng
điện hạ mới có sắc phong."
Đỗ Binh vốn là người hay cười đùa tí tửng, nghe Tiền Bất Ly nói những
điều này, ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên trang nghiêm, chú ý, dáng
người đứng thẳng tắp như cây thương, vẫn không nhúc nhích, nghe Tiền Bất Ly nói tiếp.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chủ tướng đội kỵ binh, lúc ta không có ở đây, ngươi có thể tuỳ cơ ứng biến."
"Tuân mệnh, đại nhân." Đỗ Binh cũng không nói thêm bất kỳ câu vô nghĩa nào nữa. Đối với Tiền Bất Ly, nói mấy câu cảm động đến rơi nước mắt
không thể nghi ngờ gì nữa chính là đang vũ nhục trí tuệ của Tiền Bất Ly, Đỗ Binh biết rõ khi ở trước mặt thống lĩnh đại nhân có sâu không lường
được thì phải nên làm như thế nào mới là chính xác.
"Vương Thụy, sau này ngươi sẽ là phó tướng đội kỵ binh, thế nhưng kỵ binh bản bộ của ngươi vẫn do ngươi chỉ huy."
"Tuân mệnh, đại nhân." Vương Thụycũng nói rất đơn giản.
"Hy vọng hai người các ngươi có thể chân thành hợp tác." Tiền Bất Ly
phất phất tay ý bảo đám thân vệ của Trình Đạt rời đi: "Ta phải về phủ
Phúc Châu, sự tình từ nay về sau đều giao cho các ngươi, ta không nói
các ngươi cũng biết, Tôn Tông chính là Tôn Trọng Đức, ta nói rõ kế hoạch sau này cho các ngươi biết, do các ngươi phối hợp làm việc cùng hắn."
Lần này khơi dậy một hồi chiến loạn, một trong những mục đích chính là
luyện binh, không chỉ là luyện binh, còn muốn luyện tướng, hắn không thể lúc nào cũng giống như bảo mẫu đi theo sau lưng Đỗ Binh cùng Vương
Thụy, mặc dù mình tự tay đi làm nhất định sẽ làm tốt hơn so với bọn hắn, thế nhưng tốt bọn hắn vĩnh viễn cũng không thể đơn độc trấn thủ một
phương. Trong suy nghĩ của Tiền Bất Ly, hiện tại chính là thời điểm cần
phải thả bọn họ ra bay thử, nguy hiểm trước mắt đã qua, đám người Phương lão sinh hoặc hàng hoặc chết, cho dù Đỗ Binh cùng Vương Thụy xuất hiện
sai lầm, cũng sẽ không thể gây ra tình trạng không thể vãn hồi.
"Tuân mệnh, đại nhân!" Đỗ Binh cùng Vương Thụy tất cả đồng thanh nói.
Tiền Bất Ly thở dài một tiếng rồi nói: "Không biết chúng ta còn có bao nhiêu thời gian chuẩn bị. . . ." Tiền Bất Ly xác thực không thể nào
biết rõ, ngay khi hắn đang nói những lời này, ở ngoài ngàn dặm, đã bạo
phát liên hoàn kịch biến.