"Điện hạ, thông minh của
ngài thật sự khiến ta giật mình!" Giả Thiên Tường thở dài một tiếng,
nói: "Ngài nói không sai, có thể giữ hắn lại đã là một hy vọng xa vời,
ta rõ ràng còn hoài nghi dụng tâm của hắn. . . . Ai, ta già nên hồ
đồ mất rồi!"
"Giữ hắn lại sao?" Cơ Thắng Tình lắc đầu, lộ ra nụ cười gượng gạo chua xót: "Nói dễ vậy sao! Có thể giữ hắn lại một ngày, có thể giữ hắn lại
một năm sao? Có thể giữ hắn lại một năm, có thể giữ hắn lại cả đời. . ." Nói đến đây, đột nhiên Cơ Thắng Tình ý thức được câu nói 'Cả đời' này
có chút mập mờ, mặt nàng bắt đầu đỏ lên.
"Điện hạ, chẳng lẽ ngài cũng không có ý kiến hay sao?"
"Mỗi người đều cũng có nhu cầu riêng của mình, nhưng ta thật sự không
biết hắn muốn cái gì." Cơ Thắng Tình mê mang nói: "Quyền thế? Hắn có thể buông tha quyền vị Đại Đế của mình, chứng minh quyền thế không phải là
thứ hắn muốn, đây cũng là nguyên nhân ta tin tưởng hắn không có dụng
tâm. Tiền bạc? Ha. . . Càng buồn cười! Nghĩ tới nghĩ lui, ta nghĩ chỉ có một biện pháp mới có thể giữ hắn lại."
"Biện pháp gì?" Giả Thiên Tường khẩn trương.
"Tình!" Cơ Thắng Tình trả lời vô cùng dứt khoát.
"Tình?" Giả Thiên Tường sững sờ, bất chợt hắn hiểu được ý tứ của Cơ
Thắng Tình: "Thế nhưng . . Điện hạ, hắn là một người mê luyến cảm tình
sao?"
"Không thử một chút làm sao biết?" Trong mắt Cơ Thắng Tình lộ ra vẻ
quyết liệt: "Huống chi, một công chúa như ta đây còn có cái gì có thể
trả giá hay sao?"
※※※※
"Đỗ Binh!"
"Có."
"Trận chiến bao vây tiêu diệt ở Lạc Nhật Hạp Cốc lần này, ngươi hành
động nhanh chóng, không làm hỏng thời cơ chiến đấu, tuy chỉ tiêu diệt bộ phận nhỏ khinh kỵ cận vệ, nhưng sai lầm là vì Bổn thống lĩnh, không
quan hệ tới ngươi. Nay đặc biệt tứ phong ngươi là Đãng Khấu tướng quân!" Tiền Bất Ly lấy ra một chiếc huân chương, trịnh trọng giao cho Đỗ Binh.
"Đa tạ thống lĩnh đại nhân!" Đỗ Binh vui rạo rực tiếp nhận huân chương, cẩn thận từng li từng tí cài ở trước ngực.
"Nhiệm Soái!"
"Có."
"Trận tập kích ở Tuyết Nguyên thành lần này, ngươi dũng cảm ngoan
cường, dám đánh dám liều, rất nhanh chóng tiêu diệt địch binh trong
thành, thế nhưng. . . . Tiểu tử ngươi không nên luôn khoe chủ nghĩa anh
hùng cá nhân, về sau cẩn thận một chút! Nay đặc biệt tứ phong ngươi là
Võ Vệ tướng quân!"
Nhiệm Soái mở trừng hai mắt, “chủ nghĩa anh hùng cá nhân” đây là lần
đầu tiên hắn nghe thấy mấy từ này, thế nhưng hắn vẫn hiểu ý tứ đại khái
của nó, Nhiệm Soái cười “khì” một tiếng, nhận huân chương, cài vào trước ngực: "Đạ tạ thống lĩnh đại nhân!"
"Vương Thụy!"
"Có."
"Trận chiến đánh chặn ở Lạc Nhật Hạp Cốc lần này, ngươi dùng trăm
người đối mặt mấy ngàn khinh kị binh tinh nhuệ, bình tĩnh tỉnh táo, phát huy cách mạng tinh thần không biết sợ. . . . A.... . . ."
Mấy người Đỗ Binh cùng mở to hai mắt nhìn, “không biết sợ” thì bọn hắn hiểu, cách mạng? Cách mạng là vật gì? ?
Tiền Bất Ly âm thầm oán thầm bản thân mình, hắn chuyển chủ đề: "Hơn
nữa ngươi kịp thời phát hiện âm mưu của cửa ải Liên Thành, có quyết định chính xác! Những người trí dũng song toàn như ngươi không thể không
trọng thưởng, nay đặc biệt phong ngươi là Uy Viễn tướng quân!"
"Hả" Đỗ Binh vui vẻ ra mặt: "Tiểu tử này thoáng cái đã đồng cấp cùng chúng ta rồi hả? !"
Vương Thụy chỉ nghỉ ngơi một ngày, tuy thân thể hắn vẫn rất suy yếu,
tinh thần đầy đủ. Hắn nói: "Kỳ thật. . . Đây là kế sách tốt của thống
lĩnh đại nhân, ta chỉ là người thi hành mệnh lệnh mà thôi. Đại nhân, cái này. . . ." Từ một đội trưởng đội tuần tra thoáng cái hắn đã nhảy mấy
cấp, Vương Thụy quả thực cho là mình đang nằm mơ.
"Ngươi không cần nhiều lời." Tiền Bất Ly khoát tay áo: "Kế sách cho dù tốt, cũng cần có người dám đi chấp hành! Nếu không thì chỉ là một câu
nói suông, đây là vinh quang ngươi nên được!"
"Đa Tạ Thống lĩnh, đa Tạ Thống lĩnh! !" đôi tay Vương Thụy run rẩy tiếp nhận huân chương, ánh mắt của hắn ẩm ướt.
"Tiểu tử, ah không, Vương tướng quân! Sap ngươi không đeo cái này? Có
cần ta giúp ngươi đeo hay không?" Đỗ Binh cượt nhả nói: "Cái này gọi là
cái gì nhỉ? Đai xử nữ...! Nào, nào, giao cho ta!"
Vương Thụy dở khóc dở cười, hắn vừa giãy dụa vừa lui về phía sau lại
để cho, thế nhưng Nhiệm Soái đã chặn sau lưng hắn: "Giao xử nữ cho ta. . . ."
Tiền Bất Ly nhìn ba viên tướng lãnh đang đùa cợt với nhau, trên mặt lộ ra mỉm cười. Sau đại chiến, ban thưởng cho người có công là một việc
đương nhiên, nhưng hắn không có tiền, không có vật, cũng không phải quý
tộc, không có tư cách tứ phong, Tiền Bất Ly đành phải kiên trì kéo dài.
Thế nhưng sau đó, Cơ Thắng Tình phái người đưa tới ba chiếc huân chương, hóa giải sự khẩn trương của Tiền Bất Ly. Hành động đưa than sưởi ấm
trong ngày tuyết rơi làm Tiền Bất Ly rất có hảo cảm.
Có phải ta đang dùng lòng tiểu nhân đo bụng quân tử hay không? Ngày đó khi hắn chuẩn bị nghênh đón Vương Thụy, trước đó hắn không lộ ra bất kỳ một tin đồn nào, sau đó đột nhiên hạ lệnh toàn quân ra khỏi thành, mục
đích chính là vì triệt để bài trừ Cơ Thắng Tình ra bên ngoài! Không ngờ
Cơ Thắng Tình chẳng những không gây chuyện, ngược lại còn cho đưa tới
cho hắn mấy huân chương. Bản thân nàng lại không đến. Cần phải biết
rằng, tứ phong tướng lãnh có công cũng là biện pháp lôi kéo lòng người
rất tốt.
Kỳ thật. . . . Nàng là một cô gái tốt! Tiền Bất Ly đã nghĩ như thế,
vậy phòng bị nàng có phải là một việc không nên hay không? Có biện pháp
gì mà có thể làm cho nàng trở thành hậu thuẫn kiên cường vĩnh viễn của
mình hay không? Câu dẫn nàng? ? Đúng rồi, câu dẫn nàng! ! Trong khoảng
thời gian này Tiền Bất Ly đã có hiểu biết nhảy vọt đối với tình hình
hiện nay ở Cơ Chu quốc. Người Cơ Chu quốc vẫn rất truyền thống, hơn nữa
thoạt nhìn Cơ Thắng Tình còn là một xử nữ, nếu như có thể cua được nàng
vào trong tay, ừ. . . .
Tiền Bất Ly vẫn có chút tin tưởng đối với tướng mạo, khí chất, phong
độ của mình, hắn càng có lòng tin với thủ đoạn của mình, nói làm là làm! !
Một người nam nhân, một nữ nhân, nữ nhân muốn dùng tình để kiềm chế
nam nhân, nam nhân muốn dùng tình để phục tùng nữ nhân, ai thua ai thắng đây? Kỳ thật trời cao an bài một nam nhân đấu võ với một nữ nhân chính
là một việc không công bình. Khi nam nhân chiếm lĩnh một trận địa nào
đó, thường thì nữ nhân đều mất đi chỗ tốt của mình.
"Đến đây đi, giao cho ta, thân thể của ngươi suy yếu như vậy, làm cho
suy sụp là điều không hay." Đỗ Binh vẫn còn 'Dây dưa' không tha.
"Tốt rồi, các ngươi buông tha hắn." Tiền Bất Ly nhẹ nhẹ vỗ xuống bàn, nói: "Thân thể của hắn còn không khôi phục lại"
Đỗ Binh tiếc hận thả Vương Thụy, sự chú ý của hắn lại chuyển tới trên
người Tiền Bất Ly. Hắn nói: "Đại nhân, người xem. . . . Ta hiện tại cũng là Đãng Khấu tướng quân rồi, cũng nên tăng thêm chút binh mã cho ta?"
Đãng Khấu tướng quân là cấp bậc cao nhất của tướng lãnh cấp thấp. Dựa
theo quy định hắn có quyền trưng binh, tạo thành một đại đội kỵ binh độc lập. Mặc dù nhân số cũng không nhiều hơn bao nhiêu so với đại đội kỵ
binh bình thường, đó là đội kỵ binh của riêng mình. Có được hệ thống của riêng mình, từ phụ tá bày mưu tính kế, đến tiếp tế quân bị vật tư, mọi
thứ đều có. Ứng với câu nói: chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ.