Tiền Bất Ly ra lệnh một
tiếng, đại quân ba nghìn xuất phát tiến về huyện Lư Lăng. Tuy biết rõ
con đường phía trước không có nguy hiểm gì, Tiền Bất Ly vẫn phái ra một
số lượng lớn lính trinh sát, hắn cố gắng cẩn thận bồi luyện thành thói
quen cho quân đội của mình, giống như đêm qua, lúc hạ trại Tiền Bất Ly
hạ mệnh lệnh cho binh sĩ xây dựng phòng ngự giống như thiết kế đã đề
ra, thói quen không phải một sớm một chiều mà có thể bồi dưỡng ra được.
Vì có Tiền Bất Ly làm phiền, trước khi bắt đầu khởi hành một thời gian ngắn Cơ Thắng Tình mới trở lại xe ngựa của mình, mà cái gọi là mất trộm cứ như vậy bị phát hiện.
Quân đội bắt đầu chỉnh đốn ngay tại chỗ, sau khi nghe nói Đỗ Binh chạy tới suy tư một hồi, báo cáo với Tiền Bất Ly là lúc sáng sớm hắn phát
hiện mấy lính biên phòng có cử động vô cùng quỷ dị, Tiền Bất Ly lập tức
mệnh lệnh Đỗ Binh dẫn đội trở về điều tra.
Đỗ Binh mang theo một đội kỵ binh lòng đầy căm phẫn quay về nơi trú
quân trước đó, trên thế giới có rất nhiều chuyện đều do thái độ bản thân quyết định, khi mấy lính biên phòng quỳ gối trước mặt Tiền Bất Ly nói
hai từ "Không biết.", vận mệnh của bọn hắn cũng đã được quyết định, do
chính bọn hắn quyết định.
Đêm qua Tiền Bất Ly ngủ không được ngon giấc, ngồi ngủ ở trên ghế còn
có thể thoải mái sao? Tiền Bất Ly quyết định bổ sung một giấc, cái này
chính là chỗ tốt của thượng vị giả, kẻ làm tướng nhất định phải đồng
cam cộng khổ cùng binh sĩ là điều không sai, nhưng không cần phải từng
giây từng phút đều phải đồng cam cộng khổ. Một tác phẩm chỉ cần viết ra
một điểm sáng là được, cũng tương tự như vậy, một ngày hoặc là trong
vòng vài ngày làm một sự việc nào đó khiến cho binh sĩ cảm động là
được.
Tiền Bất Ly leo lên xe ngựa của mình, cái xe ngựa này mặc dù đặc biệt
chuẩn bị riêng cho Tiền Bất Ly nhưng trên thực tế Tiền Bất Ly không ngồi được mấy lần, đại đa số thời gian, Tiền Bất Ly đều ngồi ở trong xe ngựa của Cơ Thắng Tình, trò chuyện cùng Cơ Thắng Tình, xe ngựa của hắn sớm
liền biến thành phòng nghỉ của thân vệ mình.
Tiền Bất Ly ngáp một cái, tháo thanh trường kiếm xuống, đặt vào trong
tay Trình Đạt đang ngồi xếp bằng trong xe, sau đó hắn lấy từ trong ngăn
kéo ra một cái gối đầu, nằm xuống, nhắm mắt lại.
"Đại. . . . Đại nhân."
"Ừ?" Tiền Bất Ly mở to mắt, chứng kiến Trình Đạt lộ ra dáng vẻ sợ hãi và xấu hổ: "Có chuyện gì?"
"Đại nhân. . . . Ngài ở chỗ này có chút không an toàn, hay là ngài đi tới chỗ đó điện hạ." Trình Đạt do do dự dự nói.
Đôi mắt Tiền Bất Ly chớp chớp, hắn hiểu nỗi khổ tâm của Trình Đạt: "Ha ha, thế nào? Muốn đuổi ta đi?" Đêm qua hắn vừa mới bị chính thân vệ của mình 'hành thích " nếu như lại xảy ra chuyện gì đó, Trình Đạt đã có thể không chịu nổi nữa.
"Đại nhân, tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!" Trình Đạt sợ tới mức thu hai chân lại, biến thành tư thế quỳ: "Đại nhân, tiểu nhân lo
lắng một lần nữa phát sinh chuyện ngoài ý muốn."
"Ta còn không lo lắng, ngươi lo lắng cái gì?" Tiền Bất Ly miễn cưỡng
phất phất tay nói: "Các ngươi đều là huynh đệ của ta, không tin tưởng
các ngươi ta tin tưởng ai? !" Nói xong Tiền Bất Ly lập tức nhắm mắt lại, thời gian không dài, tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên.
Trình Đạt nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào Tiền Bất Ly
đang ngủ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một câu nói kia 'Các
ngươi đều là huynh đệ của ta, không tin tưởng các ngươi ta tin tưởng ai? !' thật sự đã sâu sắc đả động hắn! Trình Đạt vén bức màn lên, giơ tay
ra hiệu đối với thân vệ bên cạnh xe ngựa.
"Thống lĩnh đại nhân đang ngủ." Tin tức này được thân vệ của Tiền Bất
Ly truyền xuống dưới, đám lính bộ binh trước xe ngựa bước nhanh hơn, kéo dãn khoảng cách cùng xe ngựa, mà bộ binh ở phía sau xe ngựa sau tức thì bước chân chậm lại, người chung quanh xe ngựa đều cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, sợ phát ra tiếng động đánh thức Tiền Bất Ly.
Tiền Bất Ly đang say sưa trong giấc ngủ thì xuất hiện một giấc mộng
quái dị, trong mộng hắn đi tới một khối quái thạch đá lởm chởm trên đỉnh núi, bầu trời màu đỏ như máu làm cho người ta nhút nhát, một tia chớp
màu tím không ngừng nghỉ bổ vào trên đỉnh núi, có giao thoa, chói mắt,
tràn ngập lực lượng hủy diệt ở bên trong tia chớp, một thân ảnh cơ khổ
không có trợ giúp đang cố hết sức trốn tránh.
"Ngươi là ai?" Tiền Bất Ly không tự chủ được hỏi một câu, hắn có cảm
giác nữ nhân kia vô cùng quen thuộc cùng hắn, thật giống như nàng đã
vượt qua trăm ngàn năm cùng với mình.
Cùng với giọng nói của Tiền Bất Ly, tia chớp màu tím thoáng cái biến
mất, nhưng ở chính giữa bầu trời lại xuất hiện một vòng xoáy thật lớn,
ngay khi Tiền Bất Ly còn đang giật mình nhìn xem vòng xoáy, một tia chớp thiêu đốt rộng chừng mấy Km từ không trung chảy xuống, uy thế của nói
dường như có thể biết tất cả mọi vật trên thế giới hóa thành bột mịn, áp bách khiến cho Tiền Bất Ly không thở nổi.
Nữ nhân trên đỉnh núi kia từ bỏ trốn tránh, nàng xoay người nhìn chằm
chằm vào Tiền Bất Ly, mái tóc dài của nàng, dưới uy áp của tia chớp,
không gió mà bay, làm cho dáng vẻ nàng càng thêm phiêu dật; nàng có hai
hàng lông mi cong dài nhỏ xinh đẹp, tinh khiết giống như được vẽ ra,
dưới lông mi là một đôi mắt thật to, nước mắt từ trong mắt của nàng chảy ra, chảy xuống gương mặt trứng ngỗng thuỳ mị khó có thể miêu tả của
nàng, rơi trên mặt đất; ánh mắt của nàng rất phức tạp, có tưởng niệm, có bi ai, có bất đắc dĩ, không hề cam lòng, còn có. . . Yêu, mà những thứ
này vào lúc này đều hóa thành hai chữ: tuyệt biệt!
Tia chớp trong chớp mắt cắn nuốt nữ nhân trước mặt Tiền Bất Ly, Tiền
Bất Ly đột nhiên cảm giác như tim mình bị hái mất, đau nhức kịch liệt
không chịu nổi: “ĐM ngươi! ! !" Tiền Bất Ly điên cuồng hét lên móc súng
lục từ hông ra, điên cuồng bóp cò súng vào tia chớp: "Đưa ta. . . . Trả
lại cho ta! !"
"Đại nhân, đại nhân! !" Bên tai hắn truyền đến một thanh âm kinh hoảng.
Tiền Bất Ly trở mình ngồi dậy, mới phát hiện tình cảnh thiếu chút nữa
làm cho mình tan vỡ cũng chỉ là một giấc mộng, thế nhưng cơn đau nhức
kịch liệt trong mộng vẫn còn đó, Tiền Bất Ly kiên cường tự ổn định tinh thần: "Chuyện gì?"
"Đại nhân, Đỗ tướng quân đã trở về."
"Để cho hắn đi lên." Tiền Bất Ly vừa nói vừa xoa xoa mồ hôi lạnh trên
đầu, thừa dịp Trình Đạt không chú ý, Tiền Bất Ly lau nước mắt ở khóe
mắt, Đclmm! Đây là quái mộng gì? ! Rõ ràng khiến Lão Tử sợ quá khóc. . . Tiền Bất Ly cố sức lắc đầu, hắn muốn quên đi giấc mộng, sự sợ hãi vẫn
hiện hữu thật sự khiến cho hắn không cách nào thừa nhận nổi.
Màn cửa bị vén lên, Đỗ Binh chui vào thùng xe: "Đại nhân, ta đã mang
đồ trang sức của điện hạ quay trở về." Đỗ Binh vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trình Đạt.
Trình Đạt biết ý thối lui ra ngoài thùng xe.
"Làm không sai." Tiền Bất Ly nhẹ gật đầu: "Xảy ra chuyện gì ngoài ý
muốn rồi hả?" Nhìn dáng vẻ của Đỗ Binh, hắn biết có lẽ có chuyện cơ mật
nào đó cần bẩm báo.
"Đại nhân, chúng ta đã đi tới sơn cốc." Đỗ Binh ghé lại gần nói: "Thủ
cấp của tước sĩ kia cùng tùy tùng của hắn đều bị mất, hẳn là bị mấy
người Thổ tộc chém đứt rồi."
"Thi thể xử lý sao?"
"Đều chôn, đại nhân yên tâm, ta mang theo mấy huynh đệ tin được đi chôn."