So sánh với Tiền Bất Ly,
hoàn cảnh của Trát Mộc Hợp xem như thê thảm tới cực điểm, chuyện thống
khổ nhất trên thế giới chính là không ai chịu đựng được cảnh tượng trơ
mắt nhìn các hài tử của mình từng người một liên tiếp ngã xuống, mà Trát Mộc Hợp đang trải qua tình cảnh thống khổ này.
Y thật sự không nghĩ ra, vì sao ngày xưa bọn nhỏ sinh khí dồi dào bỗng nhiên trở nên suy yếu, người này còn yếu ớt hơn người kia, để cho bọn
hắn giết ngựa đỡ đói, vậy mà sau khi uống hết chén đầy máu ngựa nóng,
cũng không cách nào để cho bọn nhỏ khôi phục khí lực.
Sinh trưởng dưới bầu trời xanh, tung hoành trên thảo nguyên, so về tâm kế, Trát Mộc Hợp quả thực kém một bậc so với đám quyền thần Cơ Chu
quốc. Sau khi y quay trở lại thảo nguyên, cũng không thể nghĩ ra vấn đề
mấu chốt trong đó, chỉ nghĩ rằng đám hài tử suy yếu dẫn đến bệnh là do
không quen thuộc khí hậu, cho đến tận mấy năm sau Tiền Bất Ly trông mèo
vẽ hổ, cũng dùng chiêu thức ấy, y mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thế nhưng cũng không phải dễ dàng chế biến độc dược mạn tính, coi như
là ở xã hội hiện đại, dùng y học hiện đại chế biến ra độc dược mạn tính, sau khi người bệnh đình chỉ uống thuốc độc sẽ mất đi lực sát thương,
nhiều nhất chỉ có thể làm cho người bệnh suy yếu một thời gian ngắn mà
thôi. Dị giới mà Tiền Bất Ly đến, đương nhiên y thuật không cách nào so
sánh với y học hiện đại, uy lực của độc dược mạn tính vô cùng có hạn.
Trát Mộc Hợp, Niêm Hãn, Sát Cáp Nhĩ cùng một số tướng lĩnh cùng các
binh sĩ có thân thể vô cùng cường tráng tướng lãnh đều vượt qua được.
Khi đến Tuyết Nguyên thành, khinh kỵ cận vệ của Trát Mộc Hợp chỉ còn
lại chưa đủ hai trăm người. Khí chất của hai trăm người so sánh với khi
bọn hắn mới tới Tuyết Nguyên thành, đã thay đổi rất nhiều. Vốn trước đây trong ánh mắt của bọn hắn chỉ thấy hung quang khinh miệt, hết thảy tàn
nhẫn, mà hiện tại biến thành một loại lạnh lùng, dù núi thái sơn sụp đổ
trước mặt cũng không biến sắc, chết thì chết thôi, không cần phải kinh
hoảng, sợ hãi.
Cửa thành Tuyết Nguyên thành mở rộng, bên trong là một tòa thành trống không, cả đám yên lặng đi vào từ cửa Nam, ra ngoài từ cửa Bắc, lòng
tham lam của bọn hắn đã bị thực tiễn tàn khốc đã trải qua làm hao mòn
hết, không có ai muốn đi tìm kiếm tài vật. Điều mà bọn hắn muốn, chính
là cưỡi ngựa theo sát Trát Mộc Hợp.
"Đại ca, chúng ta bỏ đi sao?" Niêm Hãn nhẹ giọng hỏi, viên tướng xông
xáo lỗ mãng này sau khi Tam Khôi chết dường như cũng đã thay đổi, trên
mặt xuất hiện thêm vài phần trầm ổn, gã đã học được cách dằn tất cả cừu
hận xuống đáy lòng.
"Nếu như ta không đoán sai, truy binh phía sau chúng ta rất nhanh sẽ
đến." Trát Mộc Hợp trầm ngâm một chút rồi nói: "Chúng ta từ xả thân nhai đi."
"Xá Thân nhai?" Niêm Hãn nhịn không được hít một hơi lạnh.
"Nơi gần đây có thể đi được chỉ có mỏ vàng Tuyết Nguyên, người Tuyết
Nguyên thành nhất định đã ẩn trốn tới nơi đó, thế nhưng nếu như chúng ta đi tới mỏ vàng, dùng máu những dân đen kia tế điện các tướng sĩ đã chết của chúng ta, ít nhất phải mất hơn hai ngày thời gian, chúng ta không
thể mạo hiểm nữa rồi." Trát Mộc Hợp chậm rãi nói: "Hiện tại nghĩ lại,
bọn hắn mời chúng ta hợp tác, căn bản chính là một đại âm mưu, đáng
tiếc... Chúng ta quá tham lam!"
"Đại ca, người nói là người cửa ải Liên Thành..."
Trát Mộc Hợp gật gật đầu: "Tham lam, chính là sơ hở lớn nhất của chúng ta! Nếu như chúng ta còn muốn đi tìm Tiền Bất Ly kia báo thù, chúng ta
cần phải cải biến tập tính tham lam của chúng ta, bằng không, chúng ta
vẫn sẽ rơi vào bẫy của hắn! Người kia... Thật sự, thật đáng sợ!"
"Ta hiểu rõ, đại ca." trong mắt Niêm Hãn lập tức lóe lên ngọn lửa thù hận.
Trát Mộc Hợp quay đầu lại nhìn nhìn Tuyết Nguyên thành, đây là một tòa mang lại cho y nỗi sỉ nhục lớn lao, thế nhưng Trát Mộc Hợp khác với
Niêm Hãn, trong mắt của y không có cừu hận, chỉ có chờ mong, té ngã từ
nơi nào thì phải đứng lên từ nơi đó, đây là niềm tin của Trát Mộc Hợp!
"Thất bại cũng mang lại cho ta rất nhiều dẫn dắt... Tiền Bất Ly!" Trát Mộc Hợp cuối cùng nhìn thoáng qua Tuyết Nguyên thành, giục chiến mã:
"Đi Xá Thân nhai!"
Ngay trong lúc Trát Mộc Hợp đang cảm khái, Tiền Bất Ly cũng đang tràn
ngập cảm xúc đối với đội ngũ của mình. Đối với một quân đội mà nói,
thống soái là đại não của quân đội, trinh sát là con mắt của quân đội,
tướng lãnh tức thì là tay chân cùng vũ khí của quân đội, mà lão Binh lại là xương cốt quân đội!
Lão Binh là một từ rất tàn khốc, mỗi một lão Binh đều là người may mắn sống sót trải qua gió tanh mưa máu, nhưng không ai dám cam đoan tiếp
theo mình sẽ vẫn may mắn.
Lão Binh chính xác mà nói thì đã dùng vô số máu tươi của đồng bạn để
đổi lấy, lần lượt đồng bạn chết thảm, từng người, từng người một dẫn
đường cho lão Binh, khiến cho bọn họ càng thêm giảo hoạt, càng thêm
thiện chiến!
Khi chính mình mang theo đội quân này quét ngang Cơ Chu quốc, ba nghìn người này còn có thể còn lại bao nhiêu người? Ba trăm người? Tiền Bất
Ly thở dài thật sâu, các binh sĩ sùng kính chính mình, mà chính mình lại muốn đưa bọn họ tới không nơi nào khác ngoài tử địa, Tiền Bất Ly không
khỏi cảm thấy từng cơn đau đớn, thế nhưng chiến tranh lại không có lựa
chọn!
Trí tuệ có thể làm cho người hiểu rõ, trí tuệ lại có thể khiến cho
người chứng kiến tiềm ẩn mâu thuẫn cùng bất đắc dĩ, đây là trò đùa của
cuộc sống đối với cuộc đời, Tiền Bất Ly lại nghĩ tới một câu: người ngốc có phúc của người ngốc! Đồ vặt trí giả đeo trên lưng thật sự vô cùng
trầm trọng.
Tiền Bất Ly lắc lắc đầu, loại người ôm ấp tình cảm trách trời thương
dân không thể xuất hiện trong chiến tranh! Hắn nhớ rõ gia gia đã từng
nói rất nhiều lần: Hiền lành không thể cầm quân! Ở trong chiến tranh
giải phóng, đã từng có vô số chiến dịch tàn khốc, một sư đoàn đánh hết
thì lại tăng thêm một sư nữa, một cánh quân đánh hết thì lại thêm một
cánh quân, tánh mạng con người đối với mấy thống soái ngồi ở bộ tư lệnh
điều khiển toàn cục mà nói, chẳng qua chỉ là một con số, bọn hắn đều
đang liều mạng dùng con số của mình đổi lấy một con số còn nhiều hơn của kẻ thù, tất cả cũng là vì thắng lợi! Bởi vì chỉ có người thắng mới có
thể cải biến lịch sử!
"Bất Ly, ngươi đang nhìn cái gì?" tiếng nói của Cơ Thắng Tình nhẹ
nhàng truyền đến từ phía sau, đã cắt đứt suy nghĩ của Tiền Bất Ly.
Tiền Bất Ly thở dài, lùi vào trong xe, thò tay kéo bàn tay nhỏ bé của
Cơ Thắng Tình, sắc mặt Cơ Thắng Tình không thay đổi, chẳng qua nàng chỉ
chuyển ánh mắt sang một bên. Mỗi ngày nàng đều bị Tiền Bất Ly chiếm mấy
lần tiện nghi, nàng đã thích ứng, sẽ không còn cảm thấy xấu hổ tim
đập, e lệ không chịu nổi như trước kia.
Tiền Bất Ly vừa vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của Cơ Thắng Tình vừa suy tư. Những chuyện mà hắn cần phải suy tính thật sự quá nhiều, nhàn nhã đối
với hắn mà nói đã trở thành một sự việc vô cùng xa xỉ.
Hắn đã để cho Giả Thiên Tường phái ra mấy thân tín của mình, cầm thư
của Giả Thiên Tường đi liên lạc với Trịnh Sóc, yêu cầu Trịnh Sóc phái
binh tiếp nhận phòng ngự Tuyết Nguyên thành, mà mấy thân tín này sẽ tiếp quản mỏ vàng Tuyết Nguyên. Giả Thiên Tường sinh sống ở Tuyết Nguyên
thành hai mươi năm, trong lòng hiểu rõ sản lượng mỏ vàng Tuyết Nguyên,
không sợ thân tín của hắn thấy hơi tiền nổi máu tham, lén cất giấu vàng
làm của riêng.
Về phần Hạ Quýnh Danh thì không cần phải hắn phải lo lắng, lão hồ ly
này biết rõ cần phải làm như thế nào để tự bảo vệ mình, chuyện còn lại
chính là Phúc Châu cằn cỗi trong truyền thuyết, nó có thể mang đến cho
mình kinh hỉ hay không? Suy nghĩ của Tiền Bất Ly bay đến Phúc Châu xa
xôi.