Sau khi ăn cơm trưa, Tiền
Bất Ly hạ lệnh đẩy nhanh hơn tốc độ hành quân , rốt cục trước khi màn
đêm buông xuống đại quân cũng tiến tới thị trấn huyện Lư Lăng.
Nếu như so sánh đồ vật trên thế giới này, so sánh với thị trấn Nghi châu, huyện Lư Lăng trông có vẻ như vô cùng nghèo khó.
Tường thành huyện Lư Lăng chỉ cao khoảng hai trượng, cũ nát không chịu nổi, trên tường thành toàn là các loại cỏ dại cùng cây cỏ, rào rào kêu
vang trong gió thổi; nước sơn trên cửa thành gần như đã hoàn toàn phai
nhạt, để lộ ra tấm ván gỗ gồ ghề, giống như hai cái bình rách nát; Điều
kỳ quái nhất chính là trước tường thành rõ ràng không có sông đào bảo vệ thành. Nếu như vạn nhất xảy ra chiến sự, chỉ dựa vào tường thành như
này chỉ sợ trong khoảng thời gian một nén hương, thành sẽ sụp xuống.
Người đi đường ra vào cửa thành vẻ mặt xanh xao, thế nhưng thủ thành
binh sĩ ngược lại có da mặt bóng loáng, đang cao giọng quát nạt người đi đường, bỗng nhiên nghe được trong gió truyền đến tiếng vó ngựa vang
dội, tiếp theo chứng kiến Kim Long kỳ tượng trưng cho vương thất Cơ Chu
quốc từ xa xa, mấy binh sĩ thủ thành đại biến sắc mặt, có hai binh sĩ
vội vàng chạy đi báo tin cho huyện chủ, số binh lính còn lại cùng quỳ
trên mặt đất.
Tiền Bất Ly cùng Đỗ Binh mang theo một trung đội kỵ binh, bảo vệ xe
ngựa của Cơ Thắng Tình cùng Giả Thiên Tường đi tới trước cửa thành.
Trước tiên Tiền Bất Ly đánh giá đôi chút tường thành cùng cửa thành,
hắn âm thầm lắc đầu, bất chợt hắn nhìn về phía mấy binh sĩ thủ thành lên tiếng hỏi: "Ai là đầu lĩnh của các ngươi ở đây?"
Một người có dáng người mập mạp, quần áo hoa lệ lại không có mặc khôi
giáp tiến về phía trước một bước trả lời: "Đại nhân, ta là vệ quan cửa
thành này."
"Ngươi cũng là làm lính?"
“Đúng vậy, đại nhân."
"Không giống ...." Tiền Bất Ly liếc nhìn bụng đối phương nói: "Ta xem ngươi ngược lại giống như một Tể tướng."
Người khác nghe không hiểu, Đỗ Binh sớm đã quen thuộc phong cách nói
chuyện của Tiền Bất Ly phá lên cười ha ha, Cơ Thắng Tình, vén màn cửa
lên, nhìn lén tình cảnh bên ngoài cũng phát ra tiếng cười như chuông
bạc, sau đó thấp giọng giảng giải cho Kha Lam cùng Kha Lệ điển cố bụng
Tể tướng có thể chống thuyền.
"Đại nhân, tiểu nhân nào có phúc khí đó." Tên vệ quan cũng cười nói: "Xin hỏi đại nhân, ngài là. . . . ."
"Ta là ai không trọng yếu, ngươi chỉ cần biết rằng công chúa điện hạ
đã đến huyện Lư Lăng là tốt rồi." Tiền Bất Ly nhìn qua cửa thành, quan
sát đường đi bên trong, hỏi: "Huyện chủ của các ngươi đâu?"
"Đã phái người đi thông báo rồi." lúc này tên béo vệ quan lại thấp
giọng nói: "Đại nhân, ngài chờ một chốc, lập tức, lập tức. . . ."
"Ngươi uống nhiều rượu quá phải không? Sao lại để điện hạ phải đợi một huyện chủ nho nhỏ?" Tiền Bất Ly lạnh lùng cắt đứt lời của tên vệ quan béo, roi ngựa trong tay chỉ về phía trước, hắn ra lệnh: "Chúng ta đi."
Gần ba trăm lính kỵ binh vây quanh xe ngựa của Cơ Thắng Tình đi vào
trong thị trấn huyện Lư Lăng, Tiền Bất Ly cùng Đỗ Binh đều đi ở phía
trước đội ngũ, mà tên vệ quan béo kia thì giống như một viên thịt, không sợ khổ cực, chạy ở phía trước ngựa của Tiền Bất Ly, thi thoảng gã còn
nở nụ cười bồi.
Phía trước mặt có hai binh sĩ lảo đảo chạy tới, tên vệ quan béo trấn
tĩnh tinh thần, lớn tiếng quát lớn: "Huyện chủ đại nhân đâu? Sao còn
chưa tới nghênh đón điện hạ? !"
Hai binh sĩ nghe thấy hai từ 'Điện hạ' tức thì quỳ rạp xuống đất nói: "Điện hạ, huyện chủ đại nhân. . . . Huyện chủ đại nhân. . . . ."
"Đừng có dông dài, nói mau!" Tên vệ quan béo đi lên cho một người bọn hắn một cước.
"Huyện chủ đại nhân. . . . Ngủ rồi, chúng ta gọi nhưng không tỉnh...!" Hai binh sĩ buồn rười rượi nói.
"Gọi mà không tỉnh? Đại nhân của các ngươi thật có phúc khí...." Tiền
Bất Ly ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Hiện tại hình như còn chưa tới thời
gian tiệc tối? Chẳng lẽ đại nhân của các ngươi bắt đầu ngủ từ giữa
trưa?"
Tên vệ quan béo cùng hai binh sĩ lúng túng không dám nói tiếp. Đúng
lúc này, phía trước lại truyền tới tiếng ồn ào, một đám người chen chúc
nhau chạy tới chỗ Tiền Bất Ly, chờ khi đám người đó chạy tới gần, mọi
người mới nhìn rõ, thì ra là mấy người có dáng dấp gia đinh mang theo
một cái giường lớn, một người nằm trên giường, không ngừng phát ra tiếng ngáy hanh phúc.
Phía đằng sau đám gia đinh là mấy nữ tử trang phục như phu nhân, vẻ
mặt các nàng hoảng loạn. Luật pháp Cơ Chu quốc có quy định, Thượng Quan
đi tuần sát, nếu như không phải đêm khuya, thành thủ phải ra khỏi thành
nghênh đón, nếu không đây có thể làm một tội danh không lớn cũng không
nhỏ, tất cả đều xem tâm tình của Thượng Quan mà quyết định. Cho nên
những quý phụ nhân này, dưới tình thế cấp bách rơi vào đường cùng, đã
cho mang theo cả chiếc giường.
Bọn gia đinh chạy đến gần, đặt chiếc giường xuống đất, đồng loạt quỳ
xuống, mà mấy nữ nhân trang phục như phu nhân lại chỉ khom người thi lễ, sau đó đứng ở nơi đó dùng ánh mắt sợ hãi đánh giá đám người Tiền Bất
Ly, chứng kiến người cầm đầu, Tiền Bất Ly, trước ngực rỗng tuếch, không
đeo huân chương tượng trưng cho thân phận quý tộc, không khỏi kinh ngạc
'Ồ' một tiếng.
Cơ Thắng Tình đi ra ngoài từ trong xe ngựa có treo tán hoa vàng tượng
trưng cho thân phận vương thất của mình, tục ngữ nói nữ làm vui cho kẻ
tri kỷ của mình, Tiền Bất Ly ngày thường rất phản cảm với những kẻ mặc
quần áo đẹp đẽ quý giá, quần áo mặc chỉ cần thoải mái dễ chịu là tốt
rồi, cho nên cách ăn mặc của Cơ Thắng Tình cũng càng ngày càng có xu
hướng mộc mạc. Thế nhưng có vài nữ nhân tuy mặc quần áo mộc mạc, cũng
không thể che lấp được khí chất xuất chúng của mình, Cơ Thắng Tình không thể nghi ngờ là một người trong đó, vẻ đẹp của nàng sớm đã được bốn
phương sợ hãi thán phục, hơn nữa ngày sau dưỡng thành vương thất uy
nghi, đôi mắt đẹp quét mắt một vòng, mấy quý phụ nhân đối diện liền tự
ti mặc cảm cúi đầu.
"Các ngươi tất cả đứng lên, không cần đa lễ." giọng nói ôn nhu của Cơ
Thắng Tình làm tan chảy con tim của mỗi người: "Thống lĩnh của ta, ta
nghĩ tới chúng ta không nên tiếp tục ở đây làm nhiễu dân chúng trong
thành."
"Điện hạ, đầu tiên. . . . Ta trước tiên phải đánh thức huyện chủ đại
nhân ...." Tiền Bất Ly liếc nhìn Đỗ Binh, ra hiệu cho hắn.
Đỗ Binh thúc dục chiến mã tới trước giường, thử thăm dò đá vào hai
chân, huyện chủ đại nhân trên giường vẫn phát ra tiếng ngáy hạnh phúc
như trước, Đỗ Binh xoay tay lại móc túi nước ra, đổ hết nước bên trong
xuống mặt huyện chủ.
Tiếng ngáy của huyện chủ thoáng cái bị cắt đứt, thế nhưng ánh mắt của
gã vẫn không mở ra, hai bàn tay nung núc bỗng nhúc nhích, giống như xua
đuổi con ruồi chán ghét.
Đỗ Binh xoay người, lắc đầu nói với Tiền Bất Ly: "Đại nhân. . . ."
"Tiểu mỹ nhân. . . ." Từ sau lưng Đỗ Binh truyền tới một giọng nói
chán ghét, đã cắt ngang lời nói của Đỗ Binh, Đỗ Binh bỗng nhiên quay
người, chứng kiến con mắt của huyện chủ mở ra một đường nhỏ, ngón tay
nung núc thẳng tắp chỉ hướng về phía Cơ Thắng Tình, khuôn mặt tươi cười.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, không chỉ những gia đinh kia cùng quý
phụ nhân đều sợ ngây người, mà ngay cả Tiền Bất Ly cũng ngây người ngay
tại chỗ. Hắn đã từng chứng kiến người không sợ chết đấy, thế nhưng chưa
từng thấy người nào tự tìm cái chết!
"Tiểu mỹ nhân, tới đây nha. . . Tới đây. . . ." huyện chủ ngẹo đầu,
ngã xuống giường, lại phát ra tiếng ngáy hạnh phúc, hơn nữa miệng của gã còn đang không ngừng vang lên tiếng xoàn xoạt, hiển nhiên gã đang ở
trong mộng hôn hít 'Tiểu mỹ nhân' nào đó.