Người quần áo tả tơi cố nén cười nói: "Ta là Lộ Kiến Bình, thống lĩnh đại nhân có nói rõ phải làm gì không?"
Mặt Thiếu Sơn đỏ bừng, hắn đang cố gắng thu thập miệng vết thương của
mình, lắp bắp đáp: "Ta là Thiếu Sơn, thống lĩnh đại nhân để cho ta nghe
theo hiệu lệnh Tôn đại nhân mà làm việc."
Lộ Kiến Bình nghe thấy Thiếu Sơn nói ra ba từ 'Tôn đại nhân', một chút cảnh giác cuối cùng cũng tiêu trừ: "Được rồi, ngươi đi theo ta, Tôn đại nhân đang chờ ta bẩm báo." Nói xong, Lộ Kiến Bình đi đến chỗ gốc cây,
quan sát xung quanh một hồi, tiếp theo hắn cạy một miếng vỏ cây, lấy ra
một viên giấy từ bên trong khe hở.
Đúng lúc này Tiền Bất Ly, đang cưỡi ngựa phi nhanh, đột nhiên ghìm
chặt chiến mã, quay đầu nhìn lại, trong mắt hắn mang theo vài phần hi
vọng còn có mấy phần lo lắng, mấy ám hiệu này vượt xa khỏi phạm trù giải thích của thế giới này đương nhiên xuất phát từ chính tay Tiền Bất Ly.
Điều khiến Tiền Bất Ly lo lắng chính là tài năng của Tôn Trọng Đức.
Đến cùng Tôn Trọng Đức có thể gánh vác trách nhiệm xảy ra hay không? Tuy nói nhất định phải có thất bại trong lúc phát triển thế lưng, nhưng bất lợi này là vô cùng trọng đại, tất nhiên sẽ dính dấp đến toàn bộ kế
hoạch của Tiền Bất Ly! Đáng tiếc cuối cùng Tiền Bất Ly vẫn không thể
không dùng Tôn Trọng Đức. Hắn không thể thả Đỗ Binh, Vương Thụy cùng
Nhiệm Soái đi ra ngoài, ba người này chính là nhân tố bảo đảm Tiền Bất
Ly có thể an tọa bên trong trung quân mà bày mưu nghĩ kế, hắn hoàn toàn
không thể để bất kỳ người nào rời đi.
Tôn Trọng Đức nhận viên giấy Lộ Kiến Bình đưa tới, nhẹ nhàng mở ra,
trên giấy không có chữ, chỉ vẽ hình hai thanh kiếm giao nhau cùng một
chỗ. Tôn Trọng Đức thở dài, vò nát mảnh giấy: "Thống lĩnh đại nhân ra
lệnh cho chúng ta bắt đầu hành động."
Vây quanh bên người Tôn Trọng Đức là ba người quần áo tả tơi giống như Lộ Kiến Bình, bọn họ đều là thân vệ cũ của Tiền Bất Ly, nghe thấy câu
nói của Tôn Trọng Đức, bọn hắn cùng trao đổi ánh mắt, trong mắt mang
theo vẻ do dự.
"Các ngươi đã quên lời đại nhân dặn dò các ngươi sao?" Tôn Trọng Đức
lên giọng: "Ta nói một câu thật lòng, ta cũng không hiểu vì sao đại nhân để cho chúng ta đi làm loại sự việc này, nhưng ta nhớ đại nhân đã nói,
ngài giao phó tương lai của điện hạ vào trong tay chúng ta! Trên vai của chúng ta thậm chí còn mang theo hi vọng của toàn quân! ! Các ngươi ai
muốn đào binh? Ai dám?"
Thần sắc mấy thân vệ dần dần trở nên kiên định. Sở dĩ quân nhân có thể đẫm máu chiến đấu hăng hái, không phải là vì trách nhiệm của mình sao?
"Ta biết rõ Tôn Trọng Đức ta không lâu sau sẽ bị bêu danh, cũng giống
như các ngươi, đại nhân để cho ta chọn lựa các ngươi, là bởi vì chúng ta đều không có vợ con, không có liên lụy! Thế nhưng đại nhân đã từng cam
đoan với ta, sau này đại nhân nhất định sẽ cho chúng ta một quyết định
trong sạch! Xem dáng vẻ do dự không quyết của các ngươi, chẳng lẽ các
ngươi đang hoài nghi lời hứa của thống lĩnh đại nhân sao?"
"Chúng ta không có!" Mấy thân vệ không hẹn mà cùng lớn tiếng kêu lên.
"Tốt lắm, kẻ nào hoài nghi thống lĩnh đại nhân, muốn đi nơi nào thì
hãy đi nơi đó, người có chí riêng, ta không bắt buộc. Kẻ nào tin tưởng
đại nhân hãy đi theo ta!" Nói xong, Tôn Trọng Đức đi nhanh thẳng về phía trước.
Mấy thân vệ không ai do dự, đều đi theo đằng sau Tôn Trọng Đức, Thiếu Sơn vội vàng tiến tới, đi theo ở sau cùng đội ngũ.
Rời đi một hồi, Thiếu Sơn thật sự không nhịn nổi, nhẹ nhàng lôi kéo
góc áo Lộ Kiến Bình, hỏi: "Đại. . . Đại ca, chúng ta muốn đi đâu vậy?"
Trong số năm người ở nơi này, hắn chỉ quen biết Lộ Kiến Bình, cũng chỉ
có thể nói chuyện với Lộ Kiến Bình.
Tôn Trọng Đức đi tuốt ở đàng trước đã nghe được câu hỏi của Thiếu Sơn, hắn lạnh lùng thốt ra ba chữ: "Đi giết người."
"Giết. . . . Giết người?" Thiếu Sơn không tự chủ được rụt cổ lại.
Lộ Kiến Bình quay đầu lại cười cười nói: "Không sai, ngươi có sợ không?"
"Không sợ!" Thiếu Sơn không muốn bị người khác coi thường, vội vàng
ưỡn bộ ngực của mình lên, lớn tiếng nói: "Thống lĩnh đại nhân đã nói,
cái thế. . . . Cả vùng đất những người cần phải giết có rất nhiều rất
nhiều!"
Tôn Trọng Đức quay đầu lại nhìn Thiếu Sơn, gật đầu nói: "Nói hay lắm! Có đảm lượng! Là huynh đệ của chúng ta."
Thiếu Sơn ngẩn ngơ: "Thế nhưng. . . . Đối với ngươi, người Thổ tộc là. . . ."
"Đối với quân nhân mà nói, trên chiến trường không phải là huynh đệ,
thì là địch nhân." Tôn Trọng Đức nở nụ cười nói: "Ta không quan trọng
người thuộc tộc nhân nào, là huynh đệ là tốt rồi!"
Ngoại trừ mấy đồng bạn từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ, Thiếu Sơn chưa
từng có tiếp xúc thân thiết với người nào khác. Loại cảm giác này nói
không nên lời, vành mắt của hắn không khỏi ướt át, trong lòng tràn đầy
cảm kích.
Tức thì Lộ Kiến Bình ở một bên chớp chớp mắt nói: "Tiểu tử, được kêu
là thế giới! Còn lớn hơn mà đâu. . . . . Ngươi không từng đọc sách sao?"
Tâm tình tốt đẹp lúc này của Thiếu Sơn đã bị làm rối loạn, hắn bất mãn trả lời: "Ta là người Thổ tộc, nào có thể có cơ hội đi học giống như
các ngươi! Ta có thể rõ ràng ý tứ của thống lĩnh đại nhân là được rồi,
ngươi nói xấu loạn cái gì vậy?!"
"Ơ ha ha, còn là đau đầu sao?" Lộ Kiến Bình cười ha hả: "Ta nói đau
đầu..., hôm nay lúc nào rảnh ta giáo giáo ngươi kiếm pháp, tư thế cầm
kiếm của ngươi thật sự quá buồn cười, giống như cầm cây gậy vậy, ngươi
cho rằng ngươi đang trêu chọc con chó sao? Đó là kiếm, là dùng để giết
người đấy!"
"Ngươi mới trêu chọc con chó!" Thiếu Sơn đỏ mặt tía tai cãi: "Ta là Thiếu Sơn, ta không gọi đau đầu!"
Trên thế giới tuyệt đối không có chuyện lão Binh không trêu chọc tân
binh, Thiếu Sơn biểu hiện càng tức giận, Lộ Kiến Bình càng cao hứng: "Ha ha. . . Đau đầu tức giận."
"Ta là Thiếu Sơn! !"
Mấy thân vệ phía trước vẫn đang cố nín cười nghe Lộ Kiến Bình đấu võ
mồm cùng Thiếu Sơn, một thân vệ trong đó tên gọi Lưu Chấn Cường chứng
kiến Thiếu Sơn tức giận đến mức không nói được, vội vàng nói: "Bỏ đi,
ngươi đừng khi dễ tiểu hài tử." Lưu Chấn Cường đã hơn ba mươi tuổi, mà
Thiếu Sơn thoạt nhìn vừa khoảng tuổi hai mươi, kêu một tiếng tiểu hài tử cũng không tính vô lễ.
"Chậc chậc, Chấn Cường đại ca của chúng ta cái gì không thích chứ rất
ưa thích thương hương tiếc ngọc, thế nhưng. . . . Đại ca ngài vẫn hơi
già chút. Thế nhưng Thiếu Sơn là của bọn ta!" Lộ Kiến Bình lập tức chĩa
mũi nhọn về phía Lưu Chấn Cường: "Bằng không. . . . Ngài có ngột ngạt
không?"
Câu nói của Lộ Kiến Bình khiến hai thân vệ còn lại cùng phá lên cười, ngay cả Tôn Trọng Đức phía trước cũng nở nụ cười.
"**!" Lão Binh chính là lão Binh, lời nói bất phàm: "Tiểu tử ngươi có
gan đừng chạy, để cho ta tới thương tiếc ngươi một chút!"
"Không chạy mới là kẻ đần!" Lộ Kiến Bình nhanh chóng chạy trốn, thế nhưng hắn vẫn có thời gian cãi lại.
"Được rồi, tiết kiệm sức lực một chút." Tôn Trọng Đức gọi Lưu Chấn Cường lại: "Con đường chúng ta phải đi còn dài mà!"
"Đầu lĩnh, chúng ta muốn đi đâu?" Một khác thân vệ tên là Dương Phi
Tuấn hỏi. Trải qua một hồi ồn ào vừa rồi, cảm giác nặng nề trong lòng
mọi người đã tiêu tán không ít, mọi người dần dần trở nên dễ dàng hơn.
"Đi tới nơi nào cần đi." Tôn Trọng Đức thốt ra một câu 'Danh ngôn' .