Hai con mắt Lặc Mẫn che kín
tơ máu lóe ra ánh sáng màu đỏ. Tơ máu là vì mấy ngày liền khổ cực mệt
mỏi, ánh sáng màu đỏ là vì cao hứng, hắn phảng phất thấy được trắng nõn
da thịt của mấy mỹ nữ miền nam đang khỏa thân, khóc lóc đau buồn, di
cuyển ở bên dưới háng mình.
Thế nhưng Lặc Mẫn cũng không thể cao hứng được lâu, cao hứng dần dần
biến thành tức giận, đập phá cửa từng nhà, lục soát từng nhà. Mười ngôi
nhà trong Tuyết Nguyên thành thì chín cái bị lục soát tới mức không còn hình dạng, thế nhưng người tìm ra phần lớn là lão nhân, tiền bạc tìm
được cũng cực kỳ có hạn. Về phần mỹ nữ miền nam . . . Hắn không gặp một
người nào, chỉ thấy mấy lão thái bà miền nam.
"Giết! Giết cho ta!" Lặc Mẫn tức giận gầm rú. Theo tiếng kêu thảm
thiết vang lên, trên mặt đất xuất hiện hơn mười thi thể bị tàn phá.
Loại chênh lệch lớn như này không phải có thể dễ dàng chấp nhận được.
Lặc Mẫn chẳng những muốn thỏa mãn dục vọng của chính bản thân mình mà
hắn còn muốn tìm chút lễ vật gửi cho từng thiên phu trưởng. Nhất định
phải có quan hệ tốt với các đồng liêu, nếu không thì không thể biết rõ
lúc nào bản thân mình sẽ bị người khác hãm hại! Hắn còn nhớ rõ lần trước đó tàn sát hàng loạt dân trong thành, Niêm Hãn đại nhân đã tặng cho
mình hai tiểu nha hoàn, tuy đại tiểu thư xinh đẹp bị chính Niêm Hãn
hưởng dụng, nhưng Lặc Mẫn cũng rất thỏa mãn. Hiện tại phải làm sao?
Chẳng lẽ đưa cho Niêm Hãn đại nhân mấy lão thái bà miền nam sao? Trời
ơi. . . . Tên kia nhất định sẽ xé xác mình thành mảnh nhỏ!
"Thất thần làm gì? Chia làm hai đội, đi tìm kiếm cho ta! Lục soát! Lục soát!" Lặc Mẫn liên tiếp quất roi vào tên thân binh đứng trước mặt
mình, điên cuồng kêu lên.
"Tuân mệnh, đại nhân!" Tên thân binh bị đánh vội vàng phân ra một đội nhân mã, đi về hướng tây lục lọi.
Không đúng! Buổi sáng chính mình đi kiểm tra tình hình ngoài cửa Nam,
người chạy trốn phần lớn là kỵ binh, dấu chân người không nhiều lắm,
nhiều nhất không thể vượt qua một nghìn người! Tuyết Nguyên thành tuy
không lớn, không đến mức chỉ có một nghìn người chứ? Bọn chúng nhất định đang ẩn nấp! Ừ. . . Có lẽ là bởi vì tin tức công chúa muốn bỏ thành
chạy truyền ra ngoài, cho nên những dân chúng đều trốn vào một nơi nào
đó.
Lặc Mẫn lại bắt đầu hưng phấn. Điều đáng tiếc là, khi hắn đang đắm
chìm trong dục vọng cá nhân, Lặc Mẫn hoàn toàn không ý thức được tin tức mà mình suy đoán trọng yếu đến cỡ nào! Số lượng bộ binh Cơ Chu quốc
vượt xa kỵ binh, nếu như chỉ có một nghìn bộ binh bỏ chạy, số bộ binh
còn lại đang ở nơi nào? Huống chi phán đoán của hắn đã sai, tất cả bộ
binh Tuyết Nguyên thành đều không rời khỏi thành. Dấu chân ngoài thành
là do Tiền Bất Ly phái người cố ý giẫm mà tạo thành, sau đó lại dùng xe
trượt tuyết chở từng nhóm quay về thành. Về phần dấu vết ở chỗ xa hơn,
đều các nhánh cây buộc sau đuôi ngựa quét rối loạn.
"Các tiểu tử, những tên đáng chết kia nhất định giấu ở địa phương nào
đó!" Lặc Mẫn kêu lên: "Tìm kiếm cho ta, cẩn thận lục soát! Tìm ra để thứ tốt Đại Hãn sẽ trọng thưởng!"
"Ừ. . . ." Các binh sĩ phát ra những âm thanh uể oải, ỉu xìu. Điều này cũng không thể trách bọn hắn, chạy thật nhanh một đoạn đường dài sau đó lại trinh sát cả đêm, ngay cả tướng quân Lặc Mẫn đầy vũ dũng cũng vô
cùng mệt mỏi, huống chi là bọn hắn? ! Thế nhưng vì khen thưởng, bọn hắn
vẫn có thể miễn cưỡng giữ vững tinh thần.
Tiền Bất Ly có ưu thế là tầm nhìn lâu dài. Từ trong những trận đánh
điển hình ở mấy ngàn năm qua, hắn đã thu được kinh nghiệm tràn đầy như biển. Hơn nữa Tiền Bất Ly còn hiểu rất rõ tính cách con người! Những
người có bản tính trời sinh là cướp đoạt, một khi không lục soát không
được những đồ vật có giá trị, bọn chúng sẽ nghi ngờ, cho là mình lục
soát quá qua loa, bỏ lỡ thứ tốt. Tốc độ tìm tòi của bọn chúng sẽ càng
ngày càng chậm, càng ngày càng cẩn thận. Chờ tới khi bọn chúng lục soát
đến bên thành bên kia, thời gian nhất định đã rất lâu, lâu đến mức cho
dù Trát Mộc Hợp chắp cánh cũng không thể bay trở lại!
Tiếng ồn ào dần dần tới gần. Thỉnh thoảng vang lên một chàng tiếng
cười cuồng bạo chói tai, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng thét chói tai của nữ nhân. Binh sĩ thủ hạ của Lặc Mẫn càng ngày càng
hưng phấn, bọn chúng phát hiện mỗi lần đập phá một ngôi nhà ở bên cạnh
thành, đều có thể chứng kiến mười mấy dân chúng, mang theo bao đồ vật
lớn nhỏ khỏa đứng túm tụm với nhau. Thiên phu trưởng đại nhân thật sự
sáng suốt! Rõ ràng có thể đoán được nơi bọn người kia ẩn núp.
Phịch một tiếng, căn phòng nơi Tiền Bất Ly đang ẩn núp cũng bị người
đá một cước văng ra, hai binh sĩ đi vào bên trong nhìn thoáng qua, chảy nước miếng, khóe miệng lắp bắp: "Người. . . người tới! Nơi này có thiệt nhiều đàn bà! Trời. . . đàn bà Xinh đẹp!"
Tuyết Nguyên thành nổi tiếng về mỏ vàng, mỏ vàng mang đến nghề phụ
chính là các cửa hàng đồ trang sức trong toàn thành, vậy đứng thứ hai là cái gì? Thanh lâu! !
Tiền Bất Ly tìm mười kỹ nữ dung mạo xuất chúng, cho các nàng ăn mặc
quần áo diễm lệ, đứng nép vào tại góc tường. Tình cảnh đối với Tiền Bất
Ly mà nói thì không có bất kỳ tác dụng nào, nhưng đối với đám 'Dã thú'
kia mà nói, hiệu quả không gì có thể so sánh được.
Mười mấy người lính lảo đảo xông vào, lách vào cửa ra vào, con mắt
trừng trừng, nhìn chằm chằm các kỹ nữ đang run rẩy. Bọn chúng không chú ý tới, nơi này vốn là một gian phòng lớn, bị hai hàng rèm vải màu đen
ngăn lại thành một căn phòng hẹp dài, hiện tượng khả nghi như này mà
cũng không chú ý. Điều này nói lên, binh lính thì chỉ có thể là binh
lính!
Cánh cửa không thể chịu được một lực lớn đè ép, ‘Ầm” một tiếng, cánh
cửa sụp xuống, âm thanh này đã khiến cho các binh sĩ tỉnh táo lại, bọn
chúng kêu lên những tiếng kì quái rồi vọt vào trong phòng, giang hai
tay. Thế nhưng nghênh đón bọn chúng cũng không phải là thân thể mềm mại
tuyết trắng, mà là một tiếng quát khẽ lạnh như băng: "giết!"
Mấy chục mũi thương nhọn từ bên trong rèm vải đâm ra như tia chớp,
mười mấy binh sĩ bộ lạc Phi Ưng căn bản không kịp phản ứng, đã bị đâm
thành cái sàng.
Hai binh sĩ bộ lạc Phi Ưng bởi vì cánh cửa sụp xuống nên té lăn trên
đất may mắn thoát khỏi vận mệnh, bọn chúng quá sợ hãi, vùng lên muốn
chạy đi ra ngoài, 'Phụt' 'Phụt' hai tiếng, hai chiếc Phi Đao chuẩn xác
đánh trúng vào cổ bọn chúng, ngay sau đó mấy binh sĩ cầm trong tay
trường kiếm từ phía sau rèm vải vọt ra, bổ đám binh sĩ bộ lạc Phi Ưng
ngã xuống đất.
"Các ngươi bảo vệ công chúa." Tiền Bất Ly đi ra ngoài từ sau rèm vải,
trong tay của hắn vuốt vuốt một cây tiểu đao. Kỳ thật nghiêm khắc mà
nói, cây đao của Tiền Bất Ly cũng không phải Phi Đao, mà là dao ăn. Ở
các nước như Anh Quốc, La Tư Đế Quốc, Châu Mỹ hợp chủng quốc đều phổ
biến lưu hành dao ăn, Cơ Chu quốc cũng có không ít quý tộc ưa thích đồ
chơi này, thế nhưng dao ăn ở trong tay Tiền Bất Ly lại đã thành Phi Đao
trí mạng.
Đây là phương pháp xử lý không có cách nào khác, cũng cần phải có vũ
khí chứ? Tuy Tiền Bất Ly bắn tên, nỏ quân dụng cũng chơi rất khá, nhưng đối mặt với điều kiện đơn sơ như này, thậm chí hy vọng có trường cung
cũng không thành, trong lòng Tiền Bất Ly đều không có một điểm manh mối
nào, vũ khí trong tay dùng để bảo vệ tánh mạng, không thể qua loa được!
Dùng trường kiếm? Thật sự là ý kiến hay! Tiền Bất Ly đã từng học Thái
Cực Kiếm Pháp từ ông nội của mình. Đáng tiếc, ngoại trừ Trương Tam Phong trong truyền thuyết, có mấy người có thể sử dụng Thái Cực Kiếm Pháp
giết người?
Dùng thương nhọn? Nên cho Tiền Bất Ly một thanh xà beng sắt thì hơn. . . . . Như vậy hắn cố gắng thì cũng có thể nện chết một hai người.
Tính đi tính lại, Phi Đao là lựa chọn duy nhất của Tiền Bất Ly!