Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 19: Chương 19




Hoàn cảnh ở hành tinh K-0218 cực kỳ nguyên thủy, sản phẩm công nghệ cao cơ hồ rất khó nhìn thấy, càng miễn bàn mấy thứ khác như cao ốc, building hay xe bay như các tinh cầu khác, nhưng mặt khác, hoàn cảnh thiên nhiên ở đây thì thật sự rất tốt.

Rừng nguyên sinh rậm rạp che trời, dòng suối nhỏ sạch sẽ trong vắt đến thấy đáy, mấy chục con cá linh hoạt đang bơi tới bơi lui ở đáy nước.

Bạch Hạ vừa thấy dòng suối nhỏ lập tức cao hứng hoan hô, ném ba lô xuống, cả người hướng quăng vào trong nước, bộ dáng gấp gáp như thế, không còn chút nào tư thái ôn hoà văn nhã của ngày thường.

Dòng suối mát lạnh cọ rửa thân thể, mang theo từng cơn mỏi mệt đau nhức, Bạch Hạ thích chí híp híp đôi mắt lại, hận không thể cả ngày đều ngâm mình dưới dòng nước suối!

“Ôi ~!!! Cuối cùng thì ta cũng sống lại rồi!” Còn nguyên quần trên người nhưng vẫn lăn vào trong nước, Bạch Hạ nằm dưới suối, không tính đứng dậy.

Khoé miệng Phan Mục run rẩy, có chút ghét bỏ vội vàng chạy lên hứng lấy cái tay nải Bạch Hạ vứt ra, yên lặng đổ mồ hôi lạnh cho thằng em họ nhà mình một phen.

Cái thằng khỉ này chẳng lẽ không nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của bạn học Diệp ở bên cạnh sao?

Dám đem cái tay nải chứa đầy dược liệu quý giá mà Dược Sư cực cực khổ khổ ngắt lấy từng cọng một quăng vèo xuống đất, lỡ như làm gãy hay làm dập cây nào, còn không bị người lột da rút gân?

Nhìn thấy tay nải chứa đầy ma thực được người an toàn chụp được, Diệp Văn Nhã chậm rãi thu hồi ánh mắt nguy hiểm của mình. Nếu như đống ma thực đó bị rớt bẹp xuống đất hỏng mất, dược tính của dược vật bị trộn lẫn vào nhau, cô cảm thấy mình có lẽ sẽ làm ra chuyện trở mặt ngay tại chỗ quá.

Phan Mục lau lau mồ hôi trên trán, “Mấy cái này để tôi tìm chỗ đặt xuống cho bạn học Diệp nha...... Bạn học Diệp, cô muốn tôi đặt dược liệu ở chỗ nào?”

“Vậy giúp tôi đặt ở bên kia đi......”

Diệp Văn Nhã nhìn nhìn bốn phía, chỉ vào khoảnh đất trống bên cạnh nói: “Chỗ đó càng tiện, thích hợp để tôi luyện chế thuốc.”

“Không thành vấn đề.” Phan Mục gật gật đầu, cầm theo hai tay nải chứa đầy ma thực đi đến chỗ đất trống rồi nhẹ nhàng buông xuống, thấy không còn chuyện gì khác, cũng liền xuống nước theo Bạch Hạ thả lỏng tâm tình.

Con mèo đen một đường gian nan ngồi xổm trên vai Phan Mục, giờ phút này hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn Diệp Văn Nhã đang đi đến từ phía trước, ngược lại bởi vì đối phương đang tới gần, cả người con mèo liền vô cùng cứng đờ, ngay cả cái đuôi cũng căng chặt, một bộ có tật giật mình.

Cũng may bị ma thực hấp dẫn toàn bộ tâm thần, Diệp Văn Nhã cũng không chú ý đến động tác chột dạ của con mèo đen.

Nhưng mà khi tới gần bờ sông, Bạch Hạ phát hiện động tác kỳ lạ của mèo đen, hắn gãi gãi đầu, đầy mặt nghi hoặc nói: “Cái con mèo này sao lại thế này? Ta cứ thấy nó suốt dọc đường đi đều thẹn thùng như có tật giật mình ấy, giống như con mèo trắng nhà ta, khi nó nhìn trúng con mèo cái nhà người khác, lén trộm một miếng cá nướng định đem cho con mèo cái kia liền bị mẹ ta phát hiện ra.”

“Đây bất quá chỉ là một con mèo đen bình thường mà thôi, làm gì tới mức khoa trương như vậy.” Phan Mục đơ đơ khóe miệng, “Huống chi cậu là thú nhân họ chuột, chứ có phải thú nhân họ mèo đâu, làm sao hiểu được mấy con mèo suy nghĩ cái gì? Nhưng thật ra ta cảm thấy...... Cái con mèo này có thể là mùi thúi trên người của ngươi lúc nãy huân cho ong cả đầu, nên bọ dáng nó mới héo rũ như vậy.”

“Chuyện này không có khả năng! Mèo nhà ta thích ta nhất đó! Lại còn đặc biệt thích chơi với ta nữa nha, mấy con mèo khác khẳng định cũng giống vậy thôi!” Đôi mắt Bạch Hạ trừng ro, phồng quai hàm lên vẻ mặt như thề son sắt, nói xong tựa hồ cảm thấy muốn thuyết phục Phan Mục còn thiếu cái gì đó.

' xôn xao ——' một tiếng.

Một con hamster màu trắng lớn cỡ nửa lòng bàn tay, từ trong đống quần áo nhảy ra tới.

Nếu không phải Phan Mục tay mắt lanh lẹ, bộ đồ tác chiến trên người Bạch Hạ thế nào cũng bị cuốn theo dòng nước, một đường trôi đi mất rồi.

Con hamster nhỏ lông xù xù, hiện tại toàn thân ướt nhẹp, lông trên người nhu thuận phiêu theo dòng chảy của nước suối, nó ngúng nguẩy bơi bơi về hướng phía sau, đôi mắt hiện lên càng lớn, càng tròn lại càng đặc biệt sáng ngời.

“Chi chi chi chi! Chi chi chi!” Hamster nhỏ hưng phấn hướng về phía mèo đen kêu chi chi, một bộ như đang dỗ con mèo đen “ngươi mau tới đây đi, ngươi mau tới đây”, thậm chí còn ngoáy ngoáy cái đuôi vừa ngắn ngủn vừa mập như hạt đậu nành với đối phương.

Mèo đen: “............”

Phan Mục: “............”

Biểu tình Phan Mục có chút một lời khó nói hết, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hạ không kềm được sửng sốt như nhìn một thằng ngốc. Cái này gọi là thích chơi với ngươi sao? Đây căn bản chính là con mèo của ngươi muốn vồ mồi, đuổi theo chơi ngươi mới đúng chứ!

Miễn bàn hai người Phan Mục cùng Tiêu Thần ở bên này có bao nhiêu một lời khó nói hết, Diệp Văn Nhã sau khi chọn được chỗ, liền lấy mấy cây ma thực mà lúc nãy mình đã hái được cẩn thận đặt ra bên ngoài, vui vẻ phấn chấn xử lý.

Từ chỗ xuất phát đến vị trí bây giờ, ba người Diệp Văn Nhã trước sau tổng cộng gặp mười mấy con dị thú, mà phần lớn mấy con dị thú đó đều là loại trung cấp, thuộc cấp hai hoặc cấp ba gì đó, sau khi cô giết chết hai con, liền để tất cả con dị thú hôn mê còn lại cho hai người Bạch Hạ cùng Phan Mục bổ đao cuối cùng, còn mình thì tiếp tục ngồi xổm một bên mê muội đào ma thực.

Bởi vậy cho tới bây giờ, điểm khảo thí của Diệp Văn Nhã vẫn như cũ chỉ có 345 điểm. Nhưng điểm của Bạch Hạ cùng Phan Mục thì mỗi người đã thêm được ước chừng 200 điểm.

Chuyện này trực tiếp làm cho thành tích tiểu đội ba người bọn họ chen vào bảng xếp hạng một trăm đội đứng đầu, nói cho cùng thì dị thú cấp bốn đối với thú nhân thể chất loại B có vẻ khó đối phó, chứ nếu là thú nhân thể chất loại A thì đúng là đưa điểm vào trong túi. Một thú nhân có thể chất cấp A có thể đơn độc săn giết chúng nó, kiếm 80 điểm.

Nếu trong cùng một đội mà có đến bốn thú nhân có thể chất cấp A, vậy thì cho dù là dị thú cấp năm đi chăng nữa cũng chính là mang điểm cho bọn họ, càng miễn bàn đối với học sinh của khoá trên, có mấy thú nhân đạt đến thể chất cấp S, nhưng đó đều là những tinh anh được bồi dưỡng kỹ càng trong học viện những năm gần đây.

Mấy con dị thú nãy giờ đã tiêu hao phần lớn Cốt Bách phấn trong tay cô, nên giờ cũng là thời điểm cần bổ sung dược vật trong tay một lần nữa.

Lấy ra, rửa sạch, hong khô, điều chế,...

Một loạt động tác trên tay Diệp Văn Nhã như nước chảy mây trôi, người xem không kịp nhìn. Mồ hôi trong suốt tươm ra trên thái dương theo khuôn mặt trắng nõn của cô gái chảy xuống, cô cũng không thèm để ý, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm động tác trên tay.

Điều chế thuốc cần phải tuyệt đối chuyên chú, đặc biệt là rất nhiều loại thuốc, một khi không canh đúng tỉ lệ, hoặc là chỉ sai lầm thứ tự trước sau của dược liệu nào đó, hay thời gian luyện chế sớm một giây hay trễ một giây, cả mẻ thuốc đó liền sẽ là “kiếm củi ba năm thiêu một giờ“.

Đây cũng là lý do tại sao Dược Sư cao giai đều có tinh thần lực cực kỳ cường đại.

Tinh thần lực cường đại có thể giúp cho người sở hữu có được khả năng đã gặp qua là không quên được, bất luận sự tình gì đều quan sát tinh tế tỉ mỉ, mỗi một điểm biến hoá của thuốc đều nằm trong lòng bàn tay bọn họ.

Cho nên nguyên chủ với tinh thần lực chỉ mới cấp C, thành tích không tốt, phối dược cũng không ra được, điều này Diệp Văn Nhã cũng là có thể hiểu.

Từng bình thuốc bắt đầu được điều chế xong, xoay xoay trên những ngón tay trắng nõn của Diệp Văn Nhã, hoàn thành công việc.

Nếu không phải trong ba lô của những thí sinh hệ Dược đều đặc biệt có sẵn rất nhiều bình chứa thuốc và công cụ điều chế đơn giản, Diệp Văn Nhã thật không dám một lần điều chế ra nhiều thuốc như vậy.

Bạch Hạ ở một bên xử lý mớ trái cây dại hái được và thịt thú hoang săn được trong rừng rậm, thỉnh thoảng liếc mắt về phía Diệp Văn Nhã, trong miệng tấm tắc cảm thán: “Bạn học Diệp, cô cũng quá lợi hại đi...... Chúng ta lúc nãy giờ mới bao lâu đâu, mới vừa bắt được con mồi, nhặt củi nhóm lửa, thịt còn chưa kịp bắt đầu nướng nữa...... bạn học Diệp bên kia đã luyện chế ra bảy tám bình thuốc rồi...... Lúc trước tôi ở trong trường, thấy mấy anh chị lớp trên thi đấu, cũng không lợi hại như vậy nha...... Những người đó thông thường phải một hai tiếng mới có thể luyện chế được một loại thuốc đó.”

Phan Mục nhìn thoáng qua, cũng thập phần cảm thán, chỉ là hắn nghĩ nghĩ nói: “Có thể thuốc mà bạn học Diệp luyện chế cấp bậc không tính cao đi...... Dược Sư cao giai luyện chế thuốc cấp thấp, tốc độ khẳng định không giống nhau......”

Ví dụ như mấy phép tính cộng trừ nhân chia đối với học sinh tiểu học thì rất khó, nhưng đối với thầy cô giáo mà nói, chỉ là chuyện thậm chí không cần động não là có thể trực tiếp trả lời, tốc độ tất nhiên cũng nhanh hơn.

Cũng bởi vì như vậy, Phan Mục mới cảm thấy cô gái đối diện càng thêm cao thâm khó đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.