Tinh cầu K-0218.
Một tiểu hành tinh xa xôi lạc hậu nằm về phía bắc của đế quốc thú nhân.
Nơi này khoa học kỹ thuật lạc hậu, thảm thực vật lại vô cùng sum xuê, dị thú lan tràn, cả một hành tinh nhỏ này đều ẩn giấu nguy cơ tứ phía. Đây là tinh cầu mà học viện quân sự Hoàng Gia Đế Quốc tiến hành các cuộc thực chiến khảo hạch hàng năm.
Rừng cây nguyên thuỷ rậm rạp cây cối to lớn, vô số loài thực vật dị thường sum xuê, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng dị thú rống lên một tràn, ánh mặt trời sáng sớm loang lổ qua mấy kẽ lá chiếu xuống bên dưới, tràn lên trên một thảm cỏ xanh.
Trên cỏ, bên cạnh đống đá vỡ, một thiếu nữ cả người chật vật, mặt đầy máu đen đang nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Đứng cách thiếu nữ đó chừng năm mét, có ba nam một nữ đang thu thập hành lý.
Những người này trên người đều mặc đồng phục tác chiến của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, bên hông trang bị súng ngắn cùng kiếm laser, cả người toát lên phong thái gọn gàng nhanh nhẹn của đội hình tác chiến. Sau khi thu thập hành lý đơn giản xong, nhét lều trại và những dụng cụ linh tinh vào trong không gian, bốn người liền muốn rời đi.
Lúc gần đi, một thiếu nữ nhỏ xinh đáng yêu tóc dài tựa hồ có chút chần chờ, cô nàng kéo kéo ống tay áo của thanh niên dẫn đầu, giọng nói mang theo áy náy, mềm mềm mại mại, “Phương đại ca, Diệp tiểu thư còn chưa tỉnh lại, chúng ta cứ bỏ đi như vậy, có phải không tốt lắm hay không?...... Trên đầu cô ta chảy nhiều máu như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Thiếu nữ nằm trên mặt đất kia, tình huống thực không tốt, máu tươi vẫn còn tiếp tục rỉ ra trên trán, môi tái nhợt, mái tóc dài đen nhánh bị máu đen dính bết lên má, máu tươi đỏ thắm theo miệng vết thương trượt xuống dưới, ba màu trắng, đỏ, đen trên mặt vô cùng rõ ràng, nhìn thấy ghê người.
“Uyển Thu, chuyện này em không cần phải xen vào, nếu như đã chết chỉ có thể trách mệnh cô ta không tốt.” Thanh niên dẫn đầu ngũ quan anh tuấn, mày nhíu lại, thần sắc lạnh nhạt giống như sương lạnh ngàn năm, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ nằm trên mặt đất càng sắc bén tựa đao.
“Nhưng mà, nhưng mà...... Vạn nhất Diệp tiểu thư thật sự xảy ra chuyện gì, Diệp gia khẳng định sẽ tính món nợ này lên trên đầu Phương đại ca, đến lúc đó...... Vậy phải làm sao bây giờ? Nói gì thì nói, cô ta hiện tại vẫn là vị hôn thê của Phương đại ca......” Thiếu nữ nhỏ xinh cắn cắn môi, đầy mặt lo lắng, “Nếu không phải tại em vừa mới rồi cầm lòng không đậu, cùng Phương đại ca ở bên nhau, Diệp tiểu thư cũng sẽ không bị thương......”
“A! Uyển Thu, em cũng quá thiện lương. Cô ta muốn chết mà, đó cũng là xứng đáng!”
Thanh niên dẫn đầu còn chưa nói lời nào, thanh niên tóc ngắn hớt cao đứng bên cạnh lập tức cười lạnh nói: “Toàn bộ Học Viện Quân Sự Hoàng Gia ai không biết lão đại của chúng ta chán ghét Diệp Văn Nhã? Sớm muốn từ hôn rồi, nhưng cô ta cố tình ỷ vào ân tình của cha mẹ mình đối với hầu tước mà không chịu buông tay, lì lợm la liếm. Mỗi lần thi khảo hạch hệ Dược đứng nhất từ dưới đếm lên còn chưa tính, lần này khi chọn tổ đội còn cố ý đẩy lão Triệu xuống, nhét mình vào cho được, thật là vừa ngu xuẩn lại ác độc!”
“Huống chi, cho dù cô ta chết thật...... Chờ đến nửa tháng sau cuộc khảo thí kết thúc, thi thể đã sớm bị dị thú ăn sạch...... Diệp gia muốn tìm chúng ta phiền toái cũng không có chứng cứ gì.”
“Nếu Diệp Văn Nhã có thể tỉnh lại, vậy càng tốt...... Tự cô ta dùng máy liên lạc báo cho giám thị, bỏ khảo thí, vậy chắc chắc có người đến đón rồi?”
“Uyển Thu, thôi nể mặt em...... Mấy con mồi đêm qua chúng ta bắt được, ăn còn dư lại này, coi như chúng ta đưa cho Diệp Văn Nhã làm lễ vật cuối cùng đi.” Thanh niên để tóc mái khảy khảy mấy cọng tóc trước trán, cười nhạo một tiếng, giơ chân đá đá nửa cái đầu con hươu sừng tấm đêm qua bọn họ săn được từ rừng rậm còn chưa ăn hết.
Loại dã thú bình thường này không chứa bất luận năng lượng gì, ở tinh cầu K-0218 nóng bức quanh năm, tốc độ sinh sôi nảy nở của muỗi và vi khuẩn phải nói là cực nhanh, chỉ mới qua một buổi tối liền bắt đầu ẩn ẩn có mùi thúi.
Thịt thối đem cho nữ nhân ghê tởm, không phải vừa vặn đẹp đôi sao?
Thanh niên để tóc mái ác ý tràn đầy cười lạnh một tiếng, theo bản năng nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh con nai sừng tấm giờ đã tơi tả như một miếng vải rách, có một con mèo đen nhỏ đang nằm vật ra trong góc. Đây là một con mèo đen thân bị trọng thương, da lông toàn thân đều bị bết chặt lại, vô cùng chật vật, cũng không thể nhúc nhích, bụng nhỏ của nó hơi phập phồng, biểu hiện nó còn có một đường sinh cơ.
“Mẹ nó! Thật là đen đủi!”
Thanh niên để tóc mái phỉ nhổ, một chân đá vào trên người con mèo đen!
“Phanh ——” một tiếng, thân thể con mèo đen như một miếng giẻ, cao cao bay lên, nặng nề đáp xuống bên cạnh Diệp Văn Nhã.
Tinh cầu K-0218 là một hành tinh nguy hiểm tứ phía, dã thú bình thường không có năng lực gì chỉ có thể dựa vào ưu thế sinh sản cường đại để tạo ra số lượng lớn mà sinh tồn trên tinh cầu này. Ngày hôm qua khi thuận tay nhặt được con mèo đen lạc loài đơn côi này, hắn còn tưởng con mèo đen này là ấu thú của một con dị thú cường đại nào đó, định ăn nó để bổ sung năng lượng, kết quả không nghĩ tới sau khi trở về lấy dụng cụ kiểm tra ra đo lường, thế nhưng nó lại là dã thú bình thường thấp kém nhất!
“Thật là lãng phí thời gian của lão tử!” Thanh niên để tóc mái phì một tiếng tức giận, lại hung tợn mắng một câu thô tục.
Khi thú nhân tu luyện đều cần bổ sung một lượng lớn năng lượng, dã thú bình thường không có năng lượng bao nhiêu, chỉ có thể đơn giản dùng lấp đầy bụng mà thôi.
Thanh niên dẫn đầu lạnh nhạt nhìn một người một mèo trên mặt đất kia, xoay người nhìn những người khác nói: “Đi thôi, thời gian không có nhiều...... Đừng lãng phí vào mấy chuyện việc nhỏ. Chúng ta tranh thủ trước khi khảo hạch kết thúc thì phải lấy được toàn 10 cho cả đội. Lần khảo hạch này là cho cả trường, năm nhất và các năm cao hơn đều có tham gia chung, nghe nói ngay cả người của bên Quân bộ cũng lặng lẽ đến đây theo dõi chọn người, cơ hội này nhất định phải cố gắng bắt lấy.”
“Đi đi đi, lão đại nói đúng!”
......
Tiếng nói chuyện ong ong ong không ngừng truyền vào trong tai Diệp Văn Nhã, ý thức vốn dĩ đang mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng lên.
Trên trán chợt nhói lên một cơn đau như lửa đốt, làm Diệp Văn Nhã chậm rãi mở hai mắt, trong tầm mắt mong lung là bóng dáng mơ hồ của bốn người tiêu sái rời đi.
Chờ đến khi Diệp Văn Nhã hoàn toàn thanh tỉnh, ôm đầu, thở hổn hển ngồi dậy, đã là giữa trưa rồi.
Ánh mặt trời nóng rực xuyên qua tàn rừng cây sum xuê xanh biếc, chiếu xạ trên mặt đất, hơi nóng bốc lên huân đến cả người mồ hôi ướt đẫm, một mùi hôi thối nồng nặc lan tràn trong không khí.
Diệp Văn Nhã liếc mắt một cái liền thấy được nửa cái đầu con hươu sừng tấm đang bắt đầu thối rữa kia, theo bản năng nhíu mày lại.
Rõ ràng một khắc trước, mình còn đang chiến đấu với kẻ thù khi đi thu thập ma thực (thực vật ma quái) cao giai trong rừng rậm đầy ma thú, cùng đường nên quyết định tự bạo mà chết. Ai mà ngờ hiện tại, không biết bằng cách nào lại tới cái thế giới nhỏ của thú nhân này, trở thành cháu gái của một vị bá tước tam đẳng.
Hoàn toàn tiếp nhận hết ký ức của nguyên chủ, Diệp Văn Nhã có thể rất rõ ràng biết được chỗ khác nhau và giống nhau giữa hai thế giới.
Nơi này không có ma pháp, không có ma thú, lại có thứ còn lợi hại hơn so với ma pháp: vũ khí công nghệ cao, à còn có dị thú Trùng tộc.
Nhưng mà ——
Hai thế giới lại có một điểm tương đồng, đó là thú nhân và hệ thống tinh thần lực. . Truyện Ngôn Tình
À trong cái giống đó, lại có một điểm khác. Ở thế giới ma pháp, thú nhân từ khi sinh ra đã chính là thú nhân, bọn họ hoàn toàn là một chủng tộc khác với con người.
Mà trong thế giới này, thú nhân mới sinh ra đều là hình dáng con người, sau khi lớn đến năm sáu tuổi, 40% người sẽ thức tỉnh, hóa thành hình thú, có được sức chiến đấu tuyệt cường vượt xa con người thông thường, bọn họ có thể tùy ý thay đổi giữa hình thái người và hình thái thú.
Còn 60% còn lại không thể thức tỉnh, chỉ có thể trở thành một người thường với sức chiến đấu thấp hèn.
Nguyên chủ Diệp Văn Nhã chính là một người thường không thể thức tỉnh như vậy đấy. Bản thân là cháu gái trưởng tôn của bá tước tam đẳng Đế Đô Diệp lão, khi 8 tuổi thì cha mẹ đều qua đời, để lại cho cô ấy một di sản lớn, cùng một hôn ước với con trai trưởng nhà hầu tước —— Phương Thiệu Nguyên.
Phương gia, là Ngân Lang tộc có thế lực ở Đế Đô, làm cháu trai trưởng của Phương gia, Phương Thiệu Nguyên 5 tuổi đã thức tỉnh hình thú, có được thể chất và tinh thần lực cấp A. Cho dù không cần biến thành hình thú, Phương Thiệu Nguyên cũng đủ đánh bại đa số thú nhân.
Đối phương diện mạo tuấn lãng, tuổi trẻ tài cao.
Nguyên chủ từ nhỏ liền vô cùng ái mộ vị hôn phu của mình, có thời gian liền dính lấy đối phương.
Đáng tiếc nguyên chủ tuy rằng lớn lên xinh đẹp, ngực to eo nhỏ, dáng người kiều mị, mặt như hoa đào nở, mỹ diễm động lòng người, nhưng ngày thường cô nàng cũng vô cùng ương ngạnh khiến người phiền chán, ỷ vào gia thế thường xuyên khi dễ người thường, từ trước đến nay chỉ thích ăn uống chơi bời, bản thân chính là một mỹ nhân bình hoa.
Nếu không phải Diệp phụ Diệp mẫu lúc trước liều mình cứu phụ thân Phương Thiệu Nguyên, dựa vào quan hệ với đối phương quan mà bắt được một danh ngạch nhập học vào Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc, lấy tinh thần lực cấp C, thể chất cấp D của nguyên chủ, cùng với thành tích văn hoá vừa mới đạt tiêu chuẩn kia, căn bản không vào nổi trường học cao cấp như Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc như vậy, càng miễn bàn đến chuyện được học hệ Dược nổi tiếng của trường.
Thành tích không tốt, còn không nỗ lực học tập, tất nhiên nhiều lần khảo hạch đều đứng hạng nhất từ dưới đếm lên.
Đối mặt với vị hôn thê như vậy, Phương Thiệu Nguyên từ trước đến nay đều nổi bật khắp chốn làm sao có thể có cảm tình?
Bởi vậy mỗi lần gặp mặt, Phương Thiệu Nguyên liền lạnh mặt. Lúc sau hắn lại đi thích một nữ sinh khác của hệ Dược, đối phương tên là Tô Uyển Thu, diện mạo thanh thuần khả ái, thành tích ưu tú, đặc biệt đối phương còn có được thể chất cấp C, tinh thần lực cấp A mà khó ai có được.
Lần này, nguyên chủ sáng sớm hôm nay liền thấy hai người Phương Thiệu Nguyên cùng Tô Uyển Thu cầm lòng không đậu hôn nhau, hoàn toàn bùng nổ, tranh chấp giữa ba người xảy ra, phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đầu bị đập thật mạnh vào tảng đá bên cạnh, đi đời nhà ma.
Sắc mặt Diệp Văn Nhã khó coi, mày liễu nhíu chặt.
Đối với loại người không có chút ý thức trách nhiệm nào, lại là một nam nhân máu lạnh như Phương Thiệu Nguyên, Diệp Văn Nhã từ trước đến nay không có chút hảo cảm.
Theo quan điểm của cô, nguyên chủ tuy rằng có sai, nhưng tội không đáng chết.
Nguyên chủ đường đường là một cháu gái trưởng tôn của bá tước, cho dù có từ hôn với Phương Thiệu Nguyên đi nữa, tương lai cũng có thể tìm được người trong sạch không tồi mà.
Nguyên chủ vốn có thể có tương lai tiêu sái, lại bị mất mạng.
Phương Thiệu Nguyên mấy năm nay rõ ràng chán ghét nguyên chủ, nhưng lại sợ uy áp của phụ thân, không dám đưa ra yêu cầu từ hôn, muốn làm cho nguyên chủ chủ động đưa ra lời giải trừ hôn ước trước, muốn cho nguyên chủ đeo trên lưng tội bất hiếu với trưởng bối, hứng lấy lửa giận của hai bên thay hắn.
“Thật là đã làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ!” Diệp Văn Nhã tiếp thu xong ký ức, lắc đầu cười nhạo.
Chuyện ba người xô đẩy nhau lúc trước tuy nói là chuyện ngoài ý muốn, nhưng đám người đó chỉ vì hai chữ ' chán ghét ', liền không màng sinh tử của nguyên chủ, trực tiếp vứt bỏ nguyên chủ với thương thế nghiêm trọng lại nơi đầy dị thú này. Trong rừng cây nguyên sinh rậm rạp, nguy hiểm ẩn nấp khắp nơi, vậy mà ngay cả phát tín hiệu xin cấp cứu và hỗ trợ cũng không thèm làm, thật sự là máu lạnh đến cực điểm.
Người thường cho dù chỉ ở trên đường gặp được một người xa lạ bị thương đi nữa, cũng sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát giùm, huống chi hai bên lúc phía trước vẫn là thân phận đồng đội.
Cảm thụ được sinh mệnh ở trong cơ thể chậm rãi trôi đi, bởi vì chảy máu quá nhiều, Diệp Văn Nhã thậm chí có thể cảm nhận được từng đợt choáng váng thỉnh thoảng truyền đến. Cô hít sâu một hơi, cố gắng chống tay muốn đứng dậy, nhưng bị thương nặng nề kéo xuống lại.
Là một đại sư Dược học hàng năm trà trộn trong rừng rậm ma thú, Diệp Văn Nhã có thể dễ dàng phân biệt được các loại dược liệu hay ma thực, chế tạo ra những liều thuốc cao cấp được vạn người săn lùng. Nhưng mà bây giờ đã lọt vào cái thế giới nhỏ này, không biết những tri thức của đời trước đó có còn hữu dụng hay không nữa.
Cũng may thân thể này của nguyên chủ cũng là một người học hệ Dược, cho dù thành tích kém chút, nhưng ký ức trong đầu vẫn có thể giúp cô phân biệt ra không ít dược liệu, hơn nữa linh hồn cô cũng mang đến một tinh thần lực cường hãn, muốn vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, hẳn là không khó.
Tinh thần lực cường hãn, nhưng mà cũng phải tìm kiếm dược liệu, điều phối liều thuốc để tự cứu mình.
Nhưng mà......
Diệp Văn Nhã mới vươn tay, ngón tay lại vô ý thức chạm vào một đồ vật lông xù xù ấm hô hô bên cạnh, còn có một chút cảm giác dính dính ấm áp.
Diệp Văn Nhã cúi đầu, theo ngón tay nhìn xuống phía dưới, một con mèo đen trên người dính máu, lông xù đã dơ đến mức dính bết lại, thân dài chừng một thước (0.5 mét), sinh tử không rõ đang nằm trên mặt đất.
Mà bàn tay cô vừa vặn đặt lên trên bụng của con mèo đen nhỏ đó, bụng nó vừa vặn thấm ra vết máu......