Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 53: Chương 53




Trên màn hình thông cáo cực lớn, ngoại trừ nữ MC nữ đầy mặt nghiêm túc bi thống, màn hình phía sau còn truyền phát lên ảnh chụp của một người đàn ông.

Trong ảnh chụp, người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn, một thân quân trang màu trắng thẳng thóm, trước ngực treo đầy huy chương bạc hoa lệ, máu tóc đen ngắn hớt cao gọn gàng xứng với đôi mắt sâu xanh thẳm, ánh mắt lãnh lệ nhiếp nhân tâm, chỉ là một tấm ảnh chụp cũng làm người cảm thấy uy áp lạnh lẽo của đối phương, khí thế bức người.

Hơn nữa, ngũ quan tuấn lãng sâu sắc như điêu khắc ra cùng với tư thế nghiêm trang trong bộ quần áo cài đến cúc áo trên cùng làm người nhìn liền cảm thấy một hơi thở cấm dục lạnh băng ập vào trong mặt.

Diệp Văn Nhã đứng tại chỗ không khỏi nhìn người đàn ông trẻ tuổi trong ảnh chụp thêm một chút.

Nếu nói Hoàng Thái Tử Lôi Trạch cho người ta cảm giác ôn hòa giống như ánh sáng mặt trời ban mai, vậy thì vị nguyên soái đế quốc trước mắt này lại càng giống một mũi kiếm nhọn sắc tuốt ra khỏi vỏ.

Khó trách người này cũng giống như Hoàng Thái Tử Lôi Trạch, được vô số fans hâm mộ của cả đế quốc bình chọn là hai người đứng đầu trong số những người đàn ông độc thân hoàng kim của cả nước.

Chỉ bằng diện mạo của đối phương, năng lực cùng gia thế, đặt được cái danh hiệu này thật một chút cũng không ngoài ý muốn.

Nhìn lại hình ảnh hành tinh sống xanh mướt trong bản tin đang truyền phát, nghĩ lại bản thân mình chỉ còn lại 100 Tinh Tế Tệ, hai hàng chân mày lá liễu xinh đẹp của cô gái liền nhíu lại thật sâu.

Cô......

Thật muốn anti đám nhà giàu quá.

“Meo ô ~!......”

Con mèo đen đang ngoan ngoãn ghé vào lòng ngực của Diệp Văn Nhã bỗng nhiên đứng hai chân trước dậy, vỗ vỗ vào vai Diệp Văn Nhã, kéo lực chú ý của cô lại.

Tưởng Tiểu Hắc nhà mình đi lòng vòng một ngày có chút đói bụng, Diệp Văn Nhã duỗi tay cười tủm tỉm gãi gãi cằm nó, “Tiểu Hắc, em đói bụng sao?...... Chị đưa em về trường học rồi chuẩn bị đồ ăn cho em nha.”

Nhưng đôi mắt vẫn luôn dính trên màn hình tin tức của con mèo đen lại hơi hơi loé lên.

Không biết vì sao, rõ ràng thấy trên tin tức rằng người nhà mình đang tìm kiếm mình, đáng lẽ ra bản thân mình phải nên rất vui vẻ, thậm chí nghĩ cách lập tức trở lại Tiêu gia để được chữa trị chứ....

Nhưng khi hắn thấy trên màn hình, tin tức gióng trống khua chiêng trực tiếp dùng một hành tinh sống để đổi lấy tin tức về bản thân mình, cứ cảm thấy hình như có chỗ nào đó kỳ quái.

Nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nguyên nhân gì.

Mèo đen run run mấy cọng râu, đuôi cũng quơ quơ theo bản năng.

Vốn định chờ đến tối nay, khi đêm khuya tĩnh lặng, trực tiếp len lén tìm cơ hội trốn đi, nhưng bây giờ mèo đen lại quyết định lại chờ hai ngày nhìn xem tình huống thế nào......

Trực giác nói cho hắn, hiện tại không phải là lúc thích hợp đi thẳng về nhà.

“Đi! Chúng ta ngồi xe taxi bay về trường học!” Diệp Văn Nhã một tay ôm lấy con mèo, một tay cầm bọc thức ăn mèo, ngồi lên xe taxi bay trực tiếp chọn vị trí đích đến là trường học.

......

Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc là một tòa học viện quân sự có đến mấy ngàn năm lịch sử, toàn bộ học viện chiếm một diện tích cực kỳ rộng lớn, vẻn vẹn chỉ là một cái trường học, nhưng còn rộng lớn hơn cả diện tích lâu đài hoàng gia ở bất cứ quốc gia nào mà Diệp Văn Nhã từng gặp trước kia.

Đem hơn một trăm Tinh Tế Tệ cuối cùng trả cho xe taxi bay xong, Diệp Văn Nhã hiện giờ cả người từ trong ra ngoài chỉ còn vỏn vẹn 8 Tinh Tế Tệ, cô đau khổ nhìn tài khoản lẻ loi cùng cái túi tiền trống trơn bẹp dí.

Diệp Văn Nhã thật sự cảm thấy cái chuyện mở cửa hàng bán thuốc linh tinh trên mạng trong kế hoạch của cô nhất định phải bắt đầu làm ngay hôm nay thôi!

Vì Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc chiếm diện tích rộng lớn, hơn nữa trong xã hội ở thế giới này, tính riêng tư của mỗi người đều rất được tôn trọng, cho nên cho dù là có bạn cùng phòng đi nữa, ai cũng có cho riêng mình một cái phòng ngủ.

Chỉ là mọi người sử dụng chung một phòng bếp, ban công và phòng khách mà thôi.

Giống như kiểu bạn bè họp lại với nhau, share cùng một căn nhà vậy.

Diệp Văn Nhã ở lầu 3 ký túc xá nữ, trong phòng ký túc xá tổng cộng có ba phòng ngủ, toàn bộ người ở trong ký túc xá này đều là học sinh hệ Dược, hơn nữa hai người bạn cùng phòng với cô còn học cùng một ban với cô luôn.

Trong học viện, ngoại trừ quy định học sinh cùng một hệ cần phải ở cùng một khu vực để tiện việc quản lý lịch ra vào ký túc xá, cũng không quy định là toàn bộ ký túc xá phải là bạn cùng lớp, nhưng sẽ dựa theo thời gian bọn họ báo danh vào trường mà sắp xếp phòng ở,m.

Có thể ở cùng hai người bạn chung một ban một lớp trong cùng một phòng ký túc xá, thực sự cũng coi như rất trùng hợp rồi.

......

“Tích tích tích! ——”

Diệp Văn Nhã quẹt vân tay lên cửa ký túc xá, cánh cửa phòng đang đóng chặt lập tức tự động mở ra. Nhưng cửa phòng vừa mới mở ra, trong phòng khách nháy mắt truyền đến từng đợt âm nhạc gầm gừ, giọng hát chói tai xông ra làm người đầu vựng mắt hoa.

Hai cô gái mặc áo ngủ, đầu tóc lộn xộn như cái ổ gà ngồi trong phòng khách, vừa uống rượu lại vừa hát, vừa nhảy, mùi rượu gay mũi cùng mùi đồ ăn để qua đêm ập vào trong mặt, toàn bộ phòng khách thật sự không nhìn ra giống cái gì.

Quần áo vất lung tung rối loạn, đồ trang điểm, vỏ đồ ăn vặt, hộp thức ăn nhanh, vứt khắp nơi tràn ngập cả căn nhà, nhìn qua thật rất giống một cái đống rác.

Diệp Văn Nhã: “......”

Diệp Văn Nhã bị kinh ngạc, theo bản năng lùi lại hai bước, ngẩng đầu coi lại số phòng ký túc xá lần nữa, nhìn thấy thật sự là số 3-201 như trong trí nhớ, mình thật sự không đi nhầm, cô không tự chủ được mà trầm mặc vài giây.

Rõ ràng trong trí nhớ của nguyên chủ, hai người bạn cùng phòng này tuy rằng thành tích không tốt lắm, nhưng lại vô cùng hào phóng hoạt bát, vô cùng yêu thích sạch sẽ, yêu thích xinh đẹp, hơn nữa còn hay trang điểm làm đẹp, khi đi đến trường học, ba người các cô mỗi người đều là một hot girl vô cùng lượng lệ! Đặc biệt là hai người bạn cùng phòng này có tính tình rất hợp với nguyên chủ, cả ba ở chung rất hoà hợp, thậm chí có nhiều lúc cả ba còn đi đến nhà ăn chung để ăn cơm.

Nếu không, chỉ bằng tính tình khó chịu của nguyên chủ, thật không có khả năng sống chung hoà bình với hai người bạn cùng phòng trong suốt thời gian hai năm.

Nhưng mà hiện tại......

Chỉ cần nhìn hai cô gái sắc mặt ửng hồng, toàn thân lôi thôi lếch thếch, người thì dơ hề hề ôm bình rượu, lại nhảy nhót hát xướng như con điên trong phòng khách, thỉnh thoảng lại giơ rượu lên uống mấy ngụm. Diệp Văn Nhã cứ cảm thấy ký ức này của nguyên chủ hình như có chút không quá đáng tin tưởng.

Con mèo đen đang tĩnh ghé vào lòng ngực Diệp Văn Nhã theo bản năng kinh ngạc đến đồng tử mở to, lỗ tai cũng run run theo, cả khuôn mặt mèo mặt tràn ngập hai chữ khiếp sợ.

Là một con mèo xưa nay cuồng sạch sẽ, mèo đen từ nhỏ có thói quen ở sạch vô cùng triệt để.

Nhìn cái phòng ký túc xá so với ổ chó còn muốn dơ hơn này, mèo đen có chút bực bội giật giật chi trước.

“Nha! Diệp Văn Nhã cưng đã trở lại rồi à?! Mau tới mau tới mau tới! Mau tới đây mình cùng nhau ca hát nha!”

Thanh âm mở cửa kinh động hai người vừa mới còn đang ca hát, một nữ sinh tóc ngắn màu hạt dẻ nhưng bù xù như tổ quạ, đầy mặt say rượu đến ửng hồng, kích động hướng về phía Diệp Văn Nhã hô: “Đừng có đứng ngốc ra vậy chứ, trường học mấy ngày nay được nghỉ, thật vất vả mới cơ hội để chúng ta chơi vui vẻ trong ký túc xá, cưng đừng chậm trễ thời gian nữa!”

“Đúng vậy đúng vậy! Ta nói cưng từ cảng về thôi mà sao lại về trễ như vậy chứ?” Bên cạnh, nữ sinh tóc dài đen tóc tiếp tục nói.

“Cứ như ta, không cần thành thành thật thật xếp hàng trong đội ngũ mấy người bình thường nhập cảnh đó, cứ đi thẳng đến lối đi đặc thù dành cho học sinh bị thương có phải hơn không? Lối đó tốc độ hơn rất nhiều! Cưng nhìn xem, chúng ta chưa đến một tiếng chỉ đã trở về ký túc xá rồi, hơn nữa còn đi xe bay riêng của trường học hoành tráng vô cùng đưa về nha.” Nữ sinh tóc dài đen vừa vẫy vẫy tay về hướng Diệp Văn Nhã nhiệt tình rủ, vừa cười tủm tỉm nói chuyện lúc còn ở cảng.

Hai người này hoàn toàn không chút nào có vẻ chịu cảm xúc khủng hoảng khi Trùng tộc tấn công mấy ngày trước, ngược lại còn hưng phấn nhìn Diệp Văn Nhã, còn thẳng thắn rên rỉ bảo Diệp Văn Nhã lần này giẫm phải vận cứt chó gì trong cuộc khảo hạch thực chiến lần này, vậy mà bước lên hạng 7 bảng xếp hạng toàn trường mới đau chứ!

“Đức Chúa chứng giám, lúc ta nhìn vào bảng xếp hạng tiểu đội toàn trường, nhìn thấy tên của cưng treo trên bảng, lòng ta kích động biết chừng nào! Lúc ấy làm ta sơ ý không cẩn thận, suýt nữa bị một con Trùng tộc ở đâu ra vù qua bên cạnh cắn một ngụm luôn rồi, cũng may đồng đội ta lúc ấy cảnh giác, trực tiếp kéo ta chạy thoát.” Nữ sinh tóc ngắn màu hạt dẻ kích động, mặt ửng đỏ, rõ ràng còn hưng phấn hơn cả người chính chủ là Diệp Văn Nhã.

“Cưng nói xem, rốt cuộc cưng làm như thế nào mà được vậy?! Quả thực là lấy lại uy phong cho lớp chúng ta nha!”

“Ta rõ ràng nhớ được là trước giờ cũng chưa hề nghe thấy hai cái tên Phan Mục cùng Bạch Hạ, vậy chứng minh là hai người bọn họ khẳng định không phải học sinh nổi tiếng gì trong hệ cơ giáp, thực lực khẳng định cũng thường thường thôi...... Bất quá lần này bọn họ đi theo cưng khẳng định nổi danh, nhìn xem nha, đám người ban A kia có còn dám nói cái gì không? Xì, dám khinh thường ban F chúng ta!” Nữ sinh tóc ngắn màu hạt dẻ cười đến sắp không khép miệng được, ngay cả bình rượu trên tay cũng đặt lên trên bàn trà.

“Lại đây, lại đây mau! Chỗ chúng ta còn không ít rượu ngon, đêm nay tất cả chị em chúng ta có thể làm một trận, không say không về!”

Hai nữ sinh ngươi một câu ta một câu, căn bản không cần Diệp Văn Nhã trả lời, liền có thể nói đến đầy mặt hưng phấn kích động, nhìn thấy hai người trong phòng khách vừa nói chuyện vừa đứng lên, còn muốn lôi kéo mình cùng đi uống rượu.

Diệp Văn Nhã vội mở miệng cự tuyệt nói: “Hoắc Tâm Duyệt, Giản Giai Vi, ta không thích uống rượu, rượu này ta không uống được đâu...... Uống rượu nhiều sẽ ảnh hưởng việc sử dụng tinh thần lực, làm cho độ nhạy phản ứng của tinh thần lực giảm xuống, về sau hai người cũng nên uống ít mới đúng.”

Dược Sư không giống như những ngành nghề khác, muốn trở thành một Dược Sư ưu tú, đầu tiên phải bảo trì được độ nhanh nhạy trong phản ứng của tinh thần lực cùng lực khống chế, như vậy thì khi luyện chế thuốc mới có thể chuẩn xác nắm chắc được mỗi thời mỗi khắc thuốc biến hóa.

Dược Sư cấp bậc càng cao, tinh thần lực đối với bọn họ mà nói, liền càng quan trọng, khi bào chế thuốc, chỉ cần xảy ra diễn biến nào đó rất nhỏ thôi cũng sẽ làm mẻ thuốc bị luyện chế thất bại.

“Cưng không thích uống rượu?”

Hoắc Tâm Duyệt gãi gãi mái tóc hạt dẻ ngắn ngủn của mình, kinh ngạc đến cằm đều muốn rớt ra, cô nhớ rõ ràng trước kia cái con nhóc này uống còn kinh hơn mình cơ mà!

“Cưng à, không phải lúc ở trong chiến trường cưng bị ngã đến hư đầu óc rồi chứ? Hai là lúc còn trong trận khảo hạch thực chiến, thằng khốn Phương Thiệu Nguyên kia lại nói gì với cưng rồi? Ta nói cho cưng nghe, cái đám ban A đó chả có đứa nào là người tốt cả! Dù cho là hệ Dược hay hệ Cơ Giáp đi nữa, cả đám chỉ toàn là một đám nguỵ quân tử lỗ mũi hướng lên trời thôi!”

Giản Giai Vi ngồi một bên nấc cục ách một cái, oán giận nói: “Cái thằng khốn họ Phương kia, rõ ràng đã đính hôn với cưng rồi, vậy mà lúc ở trước cảng ta còn nhì thấy hắn anh anh em em với Tô Uyển Thu ban A, quả thực quá ghê tởm!”

“Một thằng khốn bắt cá hai tay, một con tiểu tam không biết xấu hổ, cũng không bất ngờ bọn họ dám làm ra chuyện như vậy ngay trong trường học nga!”

Đôi mắt đen xinh đẹp của cô gái trẻ vì tức giận mà trừng đến tròn xoe, mày càng bị bản thân nhíu lại thành chữ xuyên 川.

Nhìn thấy hai người bạn cùng phòng kích động bênh vực mình, bộ dáng đầy mặt căm giận, Diệp Văn Nhã bỗng nhiên cảm thấy có hai người bạn như vậy làm bạn cùng phòng cũng rất không tồi, ít nhất còn hơn đám người suốt ngày thích bu lấy cô phiền nhiễu không thể hiểu được.

Diệp Văn Nhã ôm mèo đen, đi vào phòng ký túc xá, cười cười, vừa mới chuẩn bị kể chuyện cô và Phương Thiệu Nguyên đã từ hôn cho hai người bạn cùng phòng này nghe, bỗng nhiên cánh cửa một phòng ký túc xá khác đột nhiên bị người đẩy mạnh ra, một bóng người nổi giận đùng đùng phẫn nộ quát lên với ba người Diệp Văn Nhã: “Ba cái đứa phế vật ban F này nói cái gì vậy?! Rõ ràng đám bùn nhão trét không nên hồ chính là chúng bây, vậy mà còn dám nói ban A chúng ta không có một ai tốt?!”

“Đặc biệt là mày đó! Họ Diệp! Rõ ràng Phương tiểu hầu tước đã từ hôn với mày rồi, mày lấy tư cách gì mắng anh ấy với Uyển Thu?!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.