Nhìn bé mèo nhà mình ủy ủy khuất khuất ăn thức ăn cho mèo, ăn hai ngụm lại ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, vô cùng đáng thương, Diệp Văn Nhã trong nháy mắt có cảm giác lương tâm bất an, rốt cuộc bé mèo đen nhà mình đang là bệnh nhân mắc chứng tinh thần lực rối loạn mức độ nặng mà.
Theo lý mà nói, dưới tình huống như thế, nếu nó muốn ăn cái gì thì người chủ nhân như mình phải cho nó ăn cái đó, phải đem đồ ăn ngon đến đút cho nó, đặc biệt là lúc trước từ khi còn ở trong trường rừng rậm, Tiểu Hắc vẫn luôn biểu hiện nó thích thịt dị thú, nên mình hẳn là càng phải chuẩn bị thịt nhiều hơn.
Nhưng mà, cô không có tiền......
Một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán mà.
Trong lúc còn chưa biết rõ ràng quy tắc bán buôn trên mạng, cũng hoàn toàn không biết thuốc mình luyện chế có thể bán ra trong một thời gian ngắn hay không, Diệp Văn Nhã tuy có hơi chột dạ nhưng cũng quyết định, đồ ăn trong ký túc xá có thể tiết kiệm bao nhiêu liền tiết kiệm bấy nhiêu.
Chờ sau khi cô kiếm được tiền, lại bồi thường Tiểu Hắc vậy.
Diệp Văn Nhã duỗi tay, áy náy sờ sờ cái đầu lông xù xù của Tiểu Hắc. Con mèo đang bẹp mặt từng chút từng chút gặm thức ăn cho mèo khô khốc không mùi vị liền lãnh khốc xoay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt hoàn toàn không muốn phản ứng cô
Cô gái này nha, đừng tưởng rằng nó không nhìn thấy trong tủ lạnh đang để tràn đầy đồ ăn, rõ ràng cũng đủ cho hai người bọn họ ăn cả non nửa tháng!
Tránh đi đôi mắt nhỏ vô cùng ủy khuất của bé mèo đen, Diệp Văn Nhã ho khan hai tiếng, chờ Tiểu Hắc ăn xong thức ăn cho mèo, thu dọn đơn giản một chút, liền trở phòng ngủ của mình, nằm trên giường, bắt đầu lên mạng.
Muốn mở một cửa hàng trên mạng là một chuyện nói khó cũng không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản.
Nếu muốn sử dụng chữ “thuốc” cho sản phẩm chính của cửa hàng, hay hoặc là muốn xếp cửa hàng vào một tiệm thuốc đàng hoàng trên mạng Tinh Võng, tất nhiên cần phải nộp giấy phép Dược Sư.
Nhưng nếu chỉ muốn mở một cửa hàng tạp hoá đơn giản, bên trong có để mấy loại thuốc linh tinh, vậy thì không cần dùng đến giấy phép Dược Sư.
Chẳng qua ngay chỗ thuyết minh cho sản phẩm thuốc của tiệm tạp hoá, mạng Tinh Võng sẽ đặc biệt đánh một dấu “!” màu đỏ rực cực kỳ mang tính cảnh báo, nhắc nhở tất cả người mua rằng thuốc do cửa hàng này bán không phải được một vị Dược Sư chính thức luyện chế.
Mấy loại thuốc không phải do các Dược Sư chính thức luyện chế ra như thế này, hễ mua nó thì phải rất cẩn thận!
Rốt cuộc ai cũng không biết nếu dùng một loại thuốc không rõ nguồn gốc như vậy, lỡ như xuất hiện cái tác dụng phụ gì, xúi quẩy thì một người đang bình thường biến thành một thằng ngốc, vậy phải làm sao bây giờ?
Rất nhiều năm trước, trên mạng liền phát sinh một vài vụ án nghiêm trọng như vậy, thậm chí có mấy đương sự vẫn là trẻ vị thành niên.
Sau khi mấy vụ án kiểu này xảy ra, trên mạng lập tức điều chỉnh lại.
Tách những loại thuốc do Dược Sư có giấy phép luyện chế và những loại thuốc không biết ai luyện chế kia ra.
Đương nhiên, có những vụ án nghiêm trọng như vậy, thì tất nhiên cũng có truyền thuyết chỉ dùng ít tiền mà mua được thuốc cực phẩm rồi giàu to.
Nếu không, mấy loại thuốc kiểu này chắc cũng không ai dám mua.
Lấy ra 8 bình thuốc trị thương hệ Ánh Sáng cấp thấp, 5 bình thuốc tinh lọc hệ Ánh Sáng cấp thấp từ trong ba lô, Diệp Văn Nhã nhìn nhìn cái đống bình thuốc này một chút, rồi tiếp tục lục trong ba lô, móc ra thêm một bình trong số ít ỏi bình thuốc Cốt Bách phấn, Diệp Văn Nhã thật luyến tiếc lấy ra bán cái loại thuốc cao giai này, cùng với một số dược liệu cao giai khác.
Mấy loại thuốc cùng dược liệu cao giai này, trước khi có thể xác định được nó có tồn tại ở tinh cầu khác nhiều như trên hành tinh K0218 không, Diệp Văn Nhã không muốn bán ra.
Dùng vòng tay AI quét qua 14 bình thuốc này một lần.
Trên mạng Tinh Võng, một tiệm tạp hoá tên là —— “Minh châu Lazefasia” chính thức khai trương.
Không có tiền trang hoàng tiệm tạp hoá trên mạng, nên toàn bộ cửa hàng nhìn qua rất thô sơ, từ trong ra ngoài đều chỉ là mấy vách tường màu xám đơn giản, một chút hoa văn cũng không có, thậm chí không mở mấy chức năng phức tạp như hiển thị 4D gì gì, ngay cả chức năng phục vụ thuyết minh sản phẩm bình thường nhất, tốn 100 Tinh Tế Tệ một ngày, cũng thuê không nổi.
Chỉ có bảng niên yết giá đơn giản cùng với ghi chú tên hàng hoá và cách sử dụng, khách hàng tự mình mua sắm.
Ở trên mạng, những ai mở cửa hàng buôn bán muốn cho khách hàng ngửi được, nghe được, nếm được một chút hương vị trong sản phẩm của bọn họ, vậy phải nộp cho mạng Tinh Võng một khoản phí nhất định, mở ra quyền hạn, nếu không cho dù đồ ăn trong tiệm nhìn có thơm ngon đến mấy đi nữa, thì khách đi ngang qua cũng không nghe được chút mùi nào.
Cho nên, mấy thương nhân chỉ có thể cắn răng mở quyền hạn, đặc biệt là những cửa hàng bán vật phẩm vốn phải dựa vào màu sắc hương vị hấp dẫn khách hàng thì càng phải như thế.
Theo lý mà nói, cửa hàng thuốc cũng nên mở cái quyền hạn này, chỉ tiếc Diệp Văn Nhã không có tiền, tài khoản tiết kiệm còn trắng hơn cả mặt, chỉ có thể mở được một cửa hàng đơn sơ hiu quạnh như vậy thôi.
Cũng may là trong không gian ảo này, các tiệm tạp hóa đều được xếp nằm sát bên nhau, mấy loại cửa hàng bán trang phục cũng được phân vào cùng một quảng trường này, cho nên cửa hàng của Diệp Văn Nhã cũng không đến nỗi hiu quạnh lắm.
Nếu như xui rủi bị phân vào khu vực của mấy nhà hàng, tiệm ăn, cứ tưởng tượng một tiệm tạp hoá bé xíu như cái kẹo lại nằm chen chúc bên một đống nhà hàng sang trọng cao mấy chục tầng lầu, vậy thật là một lời khó nói hết.
Lấy mũ trò chơi thực tế ảo ở đầu giường đăng nhập vào mạng Tinh Võng, Diệp Văn Nhã thấy mình đang đứng trên đường cái, nhìn quét một lần các cửa hàng trái phải hai bên đường phố, thấy khu quảng trường này cũng ít có mấy cửa hàng vượt quá 10 tầng lầu, đại đa số đều là các cửa hàng tầm ba bốn tầng, cũng có không ít những cửa hàng một căn cấp 4 đơn sơ như cửa hàng của cô, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.
Mà ba loại thuốc của cô được sửa tên lại thành: 'thuốc chữa thương cấp D ', 'thuốc tinh lọc cấp D ', 'thuốc gây tê cấp A ' được bày vừa vặn ở giữa kệ gỗ trong cửa hàng, dễ dàng cho khách hàng chọn lựa.
Các cửa hàng được mở trong không gian thực tế ảo này, cho dù bên trong không có nhân viên phục vụ hay nhân viên bán hành gì, thì đồ vật bên trong cửa hàng cũng không sợ bị người cướp mất. Rốt cuộc, người tiến vào trong không gian ảo đã là một nhân vật ảo, mà đồ trong cửa hàng lại không hề có tác dụng gì với mấy nhân vật ảo này, cho dù bọn họ có mang hàng cướp được đi bán vào một cửa hàng thực tế ảo khác, thì những mặt hàng chưa được giao dịch cũng sẽ tự động khôi phục lại trên kệ theo vị trí đã đăng ký. . Xin ủng hộ chúng tôi tại { tr ùmtruyện. C OM }
Mà quan trọng nhất chính là, người cầm hàng hoá của cửa hàng nếu không có tiền trả, sẽ không có cách nào rời khỏi cửa hàng, thậm chí còn sẽ bị hệ thống quản lý mạng Tinh Võng giật điện cảnh cáo.
Còn mấy cái nhà hàng thực tế ảo, đương nhiên việc quản lý càng thêm nghiêm khắc, ngàn vạn lần đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ăn uống xong không trả tiền, sảng sảng mà đi, nếu như có người nào dám vi phạm, tuyệt đối sẽ bị mạng Tinh Võng cấm xuất hiện mười năm, làm cho hắn không có biện pháp đăng nhập vào không gian ảo của internet nữa!
Chuyện này đối với những cư dân đế quốc mỗi ngày đều giao tiếp với mạng Tinh Võng mà nói, quả thực giống như ngồi tù!
“Điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là toàn bộ con đường tiệm tạp hoá này cũng không có bao nhiêu khách hàng. Cứ liếc mắt một cái xem qua, còn chưa đến 20 người, khách hàng cũng hơi ít chút...... Không biết đồ trong tiệm khi nào mới có thể bán được nữa.”
Diệp Văn Nhã rất tiếc nuối nhớ tới mấy phố ẩm thực tấp nập người đi kẻ lại trong trí nhớ nguyên chủ, hoặc là phố cửa hàng thuốc khách ra vào như nước chảy, nếu như trên phố này có được một nửa số người như vậy thôi, cô cảm thấy nói không chừng hôm nay cô có thể bán ra hai bình thuốc rồi.
Diệp Văn Nhã bi thương thở dài, không nghĩ tới cô đường đường là một đại tông sư Y Dược lại có một ngày lưu lạc đến nông nỗi cả thuốc cũng bán không ra.
Tự mình ôm bi thương, Diệp Văn Nhã rời khỏi Tinh Võng.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lại mệt mỏi cả ngày, cô cũng nên nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn có cả đống chuyện quan trọng chờ cô kìa.
Cô cũng phải nhanh chóng tìm mấy nguyên liệu để luyện chế thuốc khai thông tinh thần lực cho Tiểu Hắc nữa chứ.
Dựa theo kế hoạch của Diệp Văn Nhã, chỉ cần có thể bán đồ trên mạng Tinh Võng kiếm được đủ tiền kêu taxi thôi, cô sẽ lập tức đi đến công viên rừng rậm của hành tinh Đế Đô nhìn xem trong công viên có mọc đầy ma dược như trên tinh cầu k0218 không.
Hay hoặc là trực tiếp lên mạng Tinh Võng, dựa theo đặc điểm của thực vật mà cô biết, tìm kiếm xem có loại nào tương tự như vậy trong tự điển bách khoa thực vật của mạng Tinh Võng không, lại dựa theo chỉ dẫn trong sách mà tìm chỗ mua sắm, cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhưng bất luận là lựa chọn nào, đầu tiên cũng phải cần có tiền đã......
Diệp Văn Nhã nằm trên giường nhắm mắt lại, đáy lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Nhìn thấy đèn trong phòng chậm rãi tắt, mèo đen hai ba bước nhảy tới bên cạnh gối đầu của Diệp Văn Nhã, cuộn người lại thành một quả cầu lông xù, cũng nhắm hai mắt lại......
......
Cùng lúc đó.
Phía tây Đế quốc, hành tinh Tây Thần, học viện Tây Á.
Trong toàn bộ mấy trăm hành tinh thuộc Đế quốc, Tâu Thần sớm là một tiểu hành tinh cực kỳ không bắt mắt, diện tích của cả tinh cầu cũng không bằng 1/10 hành tinh Đế Đô, bởi vậy cho dù học viện Tây Á là trường học tốt nhất trong cả hành tinh Tây Thần, nhưng nó vẫn không có biện pháp chen chân vào một trăm trường học chất lượng cao nhất của Đế Đô, thậm chí cả top 200 nó cũng chưa nhón chân vào được.
Nhưng chính là như vậy, cho nên tất cả học sinh cả trường đều mỗi ngày cố công học tập, nỗ lực huấn luyện thể năng của mình, hy vọng có một ngày có thể đột phá cấp bậc thể chất, làm mình tiến thêm một bậc.
Tiền Đại Hải chính là một trong những học sinh hết sức bình thường của học viện Tây Á.
Làm một học sinh bình thường mang thể chất cấp E, tinh thần lực cấp D, Tiền Đại Hải dựa vào nỗ lực cần cù của mình, theo học ngành tài chính chính quy của học viện Tây Á. Theo lý mà nói, hệ tài chính vốn dĩ là một ngành nghề làm việc dựa vào não, nhưng trong xã hội hiện tại, công ty lớn nhận người cũng có yêu cầu nhất định đối với thể chất của nhân viên.
Tiền Đại Hải năm nay năm 4, mục tiêu của hắn là một trong 10 công ty đầu tư hàng đầu ở hành tinh Tây Thần, nhưng cái chính là khi đăng bản tuyển dụng, công ty đó ngay từ dòng đầu tiên đã yêu cầu thể chất ứng viên ít nhất phải đạt tới cấp D, tinh thần lực cũng phải tới cấp D.
Vì thế Tiền Đại Hải chỉ có thể liều mạng rèn luyện, nhưng mà liên tục rèn luyện ba năm, thể chất của Tiền Đại Hải vẫn không có chút tiến triển, mắt thấy sắp đến kỳ thi tốt nghiệp, trong lòng Tiền Đại Hải sốt ruột, bèn đi theo một người bạn tốt hệ Cơ Giáp vào rừng rậm săn dị thú, muốn dựa vào dị thú trong rừng rậm để bức chính mình đột phá cấp bậc thể chất.
Kết quả......
Thể chất của mình vẫn không đột phá, vẫn là phế sài cấp E, nhưng bạn tốt lại vì hắn mà bị trọng thương, hai chân dập nát đến xương, mấy ngày nay miệng vết thương vẫn luôn loét đi loét lại, không có cách nào khép miệng.
Mắt thấy trường học sắp tiến vào giai đoạn được các công ty lớn phát thông báo tuyển dụng, nhưng mà hai chân của người bạn tốt còn gãy xương, lòng Tiền Đại Hải phảng phất như bị ngâm trong cái chậu ớt ngâm giấm vừa chua vừa cay, vừa đau xót lại khổ sở.
Hắn lén đến bệnh viện dò hỏi, tình trạng chân bị gãy xương đến dập nát giống như vậy, muốn khôi phục, ít nhất phải mua được thuốc chữa thương cấp B, nếu không thì chỉ còn cách bó thạch cao như vậy để nó từ từ tự mình khôi phục, thế thì phải tốn ít nhất cả năm! Một năm dài phải sống trong cảnh què chân, đến đi lại được thì cũng chưa chắc có thể đi đứng như bình thường!
Càng đừng nói đến chuyện tham gia vào đội Cơ Giáp ra chiến trường chiến đấu!
Có thể tham gia vào đội Cơ Giáp bảo vệ đế quốc, đó chính là ước mơ cả đời của người bạn tốt đó.
Nhưng mà hắn cùng người bạn này đều là cô nhi, ngày thường đi học cũng bằng tiền hỗ trợ đế quốc, dù tiền học là hoàn toàn miễn phí, nhưng ngày thường cũng phải ăn cơm, mua sắm đồ dùng sinh hoạt, cho nên căn bản tích cóp không được bao nhiêu tiền. Hiện tại cả người hắn cũng mới để dành được 3000 Tinh Tế Tệ, đây vẫn là do hắn cần cù tiết kiệm một thời gian dài mới có được, ngày chỉ ăn một bữa cơm, tích cóp mỗi ngày một ít mà nên. Nhưng cái khoảng tiền này còn cách một bình thuốc trị thương cấp B trị giá 2 vạn Tinh Tế Tệ kia còn quá xa xôi rồi!
Nhưng bảo làm hắn từ bỏ, Tiền Đại Hải lại có chút không cam lòng.
Vì thế hắn liền đi tới khu phố tạp hoá này, muốn thử thời vận.