Tinh cầu Tây Thần, học viện Tây Á, ký túc xá nam sinh phòng 502.
Ba người thanh niên chỉnh chỉnh tề tề ngồi trong phòng ký túc xá, trên đầu ba người đều mang mũ thực tế ảo đổ bộ vào trong thế giới giả lập trên internet, trực tiếp dựa theo chỉ dẫn của Tiền Đại Hải đi tới một tiệm tạm hoá xám xịt, không chút nào thu hút.
Thanh niên một thân cà lơ phất phơ, tóc vuốt ngược theo kiểu hip-hop đầy mặt ghét bỏ nhìn tiệm tạm hoá trang hoàng thô sơ ngay trước mắt, ác sinh ác khí nhìn chằm chằm Tiền Đại Hải.
“Tao nói nè Tiền béo, bình thuốc hồi nãy mày thật sự là mua ở chỗ này sao? Mày đừng có lừa tao nga...... Nếu mày dám gạt tao, quay về tao đánh cho mày một trận thành cái đầu heo luôn!”
“Mày cứ yên tâm đi! Lúc trước tao mua thuốc ngay chỗ này mà...... Thấy cửa hàng này không có gì trang hoàng, thuốc bên trong cũng không nhiều loại như vậy, nhưng bình thuốc chữa thương lúc trước tao mua cũng xài rồi, hiệu quả không phải cũng rất tốt sao.”
Tiền Đại Hải không chút để bụng thanh niên tóc vuốt ngược đang trừng mắt như hung thần ác sát, ngược lại cười tủm tỉm nhìn về phía thanh niên cường tráng đứng bên cạnh nói: “Lão Cường, nếu bây giờ mày còn tiền tiết kiệm thì mua hai bình đi, để dành đi nào mày đi vào rừng dị thú rèn luyện, nói không chừng còn có thể dùng tới.”
“Dùng tới cái gì mà dùng tới chứ?! Tiền Đại Hải, cái thằng mập chết tiệt này...... Đang yên đang lành, mày đừng ở chỗ này nguyền rủa lão Cường!” Thanh niên tóc vuốt ngược hiển nhiên là một người tính tình thô bạo, mới nói hai ba câu liền hung hăng trừng về hướng Tiền Đại Hải.
“Ha hả a, tao nói sai rồi, là tao nói chuyện tào lao rồi.” Tiền Đại Hải gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Hơi hưng phấn nên chưa nghĩ tới chuyện này, còn may mà mày nhắc nhở tao...... Về sau tao không bao giờ nói như vậy nữa đâu.”
Tính tình của đối phương mềm yếu, thật sự làm thanh niên tóc vuốt ngược có chút không nổi sóng lên được, cũng không thể tận hứng cãi nhau đều ồn ào, nên hắn chỉ có thể gãi gãi đầu trừng một đôi mắt cá chết, một chân bước vào tiệm tạp hoá nhỏ không chút nào thu hút này, tên là —— Minh châu Lazefasia.
Cả cửa hàng trang hoàng quả thực còn đơn sơ hơn cả trong trí tưởng tượng của thanh niên tóc vuốt ngược, không có ghế dựa, không có kệ để hàng đầy ắp, toàn bộ trong phòng chỉ có một cái kệ gỗ đơn sơ.
Bên trong vách ngăn thuỷ tinh trong suốt có bày ba cái bệ bằng trúc nhỏ đơn giản, trong mỗi cái bệ là một loại thuốc, phía sau tên của mỗi loại thuốc đều có dấu! cảnh báo màu đỏ thật nổi bật.
Thuốc trị thương cấp D ( giá bán: 2800 Tinh Tế Tệ) (!) —— chữa khỏi bất luận chấn thương hay gãy xương gì cho thú nhân khi chiến đấu với dị thú, bao gồm cả những loại ngoại thương nghiêm trọng. Truyện Võng Du
( chú ý: Nếu vết thương của người bệnh là do Trùng tộc công kích, như vậy xin mời mua thuốc tinh lọc cấp D kế bên phối hợp sử dụng kèm, thế mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất! Thân, sau khi sử dụng sản phẩm, xin cho bổn tiệm một like ủng hộ nga, thân ~!)
Thuốc tinh lọc cấp D ( giá bán: 2800 Tinh Tế Tệ) (!) —— sử dụng để thanh trừ độc tố còn sót lại trong vết thương sau khi bị Trùng tộc cắn. Có thể phối hợp dùng chung với thuốc chữa thương cấp D để đạt được hiệu quả chữa khỏi càng tốt hơn.
Thuốc gây mê cấp A ( giá bán: 80000 Tinh Tế Tệ) (!) —— sử dụng để gây mê một con dị thú cấp 6 trong nháy mắt. Thời gian hôn mê của dị thú sẽ tùy vào cấp bậc của nó, nhưng thời gian tối thiểu từ 2 tiếng đến tối đa là hơn 24 tiếng.
“Thuốc tinh lọc là cái thuốc gì nhỉ? Sao trước giờ tao chưa từng nghe qua có cái loại thuốc nào tên thế này?” Thanh niên tóc vuốt ngược cau mày, lấy một lọ thuốc tinh lọc từ trên kê xuống, cẩn thận xem xét.
“Không biết...... trên mạng Tinh Võng đích xác là không có loại thuốc nào tên là tinh lọc nhỉ, hay đây là một loại thuốc mới phát minh ra? Bằng không sao có thể xuất hiện trong tiệm tạp hóa nhỏ này được?” Thanh niên cường tráng nhìn thoáng qua hàng giải thích bên dưới lọ thuốc, nghĩ nghĩ nói.
Nhưng ngay sau đó, thanh niên cường tráng lại nhướng nhướng mày tỏ vẻ nghi hoặc nói: “Nhưng mà sao thuốc chữa thương ở đây lại phân biệt là bị thương do dị thú hay Trùng Tộc nhỉ? Bị thương vì con nào mà chả là bị thương?”
Bọn họ trước đây khi mua sắm các loại thuốc, chưa bao giờ nghe nói đến chuyện phân biệt như thế này.
“Mày đâu có học hệ Dược, mày làm sao biết khi chữa bệnh người ta có phân biệt hay không chứ?...... Huống chi mày cũng nói rồi, đây chắc là loại thuốc mà người ta mới vừa phát minh ra...... Đâu có ai nói thuốc mới phát minh ra thì không được phép phân loại chữa trị chứ? À mà tao nhớ nha, đám Trùng tộc thích dùng miệng để tấn công nhất, cho nên có khi là trong miệng tụi nó không sạch sẽ, chứa đầy độc tố, cho nên vết thương do Trùng tộc gây ra sẽ khác với vết thương do dị thú gây ra. Vậy nên thêm một công đoạn rửa sạch tinh lọc vết thương nữa cũng là chuyện bình thường.” Thanh niên tóc vuốt ngược hai mắt tỏa sáng, nhìn cái màu xanh quen thuộc của thuốc chữa thương trên kệ hàng, trực tiếp lấy ra 3 bình thuốc trị thương cấp D, một bình thuốc tinh lọc rồi thẳng một đường đi đến chỗ máy trả tiền tự động.
Đừng thấy hắn bình thường bộ dáng cà lơ phất phơ, không mấy đàng hoàng, nhưng trên thực tế cha mẹ hắn mỗi tháng cho tiền tiêu vặt, hắn đều thành thành thật thật tiết kiệm trong thẻ ngân hàng, hiện tại lấy ra mua sắm mấy bình thuốc vẫn là dư dả......
Quan trọng nhất chính là, mấy cái bình thuốc này rẻ như vậy, không tranh thủ mua nhiều một chút, sau này chẳng phải không còn để mua sao?
Vốn dĩ hắn còn muốn dùng tiền trong tay tích cóp thêm để mua thuốc trị thương cấp B cho lão Cường, kết quả hắn còn chưa gom đủ tiền thì bệnh tình của lão Cường đã hoàn toàn bình phục, không cần hắn tiếp viện nữa, cho nên hắn có thể đem số tiền này mua hết mấy thứ thuốc để dành sau này sử dụng cho mình.
Nhìn mấy lọ thuốc trong tay, khóe miệng thanh niên tóc vuốt ngược suýt chút nữa thì toét ra tận mang tai.
Mấy lọ thuốc giả lập trong thế giới ảo trên mạng này cũng chỉ giống như mô hình xem chơi, không giữ được lâu, nhưng cầm trong trong thưởng thức một chút cũng không tồi. Giờ phút này, thuốc còn chưa được chuyển phát nhanh giao đến mà thanh niên tóc vuốt ngược cũng đã bắt đầu chờ mong rồi.
Mà lão Cường thì không thể nào có nhiều tiền như thằng bạn cùng phòng của mình, phí sinh hoạt hàng ngày hắn cũng phải làm công mới có được, sao có thể t iết kiệm được bao nhiêu tiền chứ?
Bởi vậy nghĩ nghĩ, thanh niên cường tráng chỉ lấy một lọ thuốc trị thương cấp D trên kệ rồi đi tính tiền chứ không lấy nhiều hơn.
Hai người trả tiền xong, Tiền Đại Hải lập tức đi theo sau hai người rời khỏi tiệm tạp hóa.
Giờ phút này.
Đang ở trong phòng bếp nấu cơm, Diệp Văn Nhã đột nhiên nghe được ba tiếng ' keng keng keng ——' truyền đến từ trong thiết bị thông minh của mình.
Âm thanh này chính là âm thanh của tiền va vào nhau nha, Diệp Văn Nhã trong nháy mắt liền hai mắt sáng ngời, mở mạng Tinh Võng ra, phấn khởi xem tình huống cửa hàng của mình. Nhìn thấy cửa hàng của mình trong nháy mắt liền tiêu thụ được 5 bình thuốc, nụ cười trên mặt Diệp Văn Nhã thiếu chút nữa toét ra tận mang tai.
Co biết mà, cô biết ngay mà! Cô biết mấy loại thuốc của mình bào chế ra thế nào cũng gặp được người biết nhìn hàng nha!
Xem đi xem đi! Mới có mấy ngày đã bán ra 6 bình thuốc rồi này, mấy bình còn lại chẳng mấy chốc sẽ bán ra được hết mà thôi.
Con mèo đen vẫn luôn lẽo đẽo theo bên cạnh duỗi cái đầu nhỏ ra, theo bản năng nhìn về phía màn hình ảo trước mặt Diệp Văn Nhã, trên bảng thống kê hiện lên mấy con số hồng hồng, ghi rõ ràng trong tài khoản có viết 16800 Tinh Tế Tệ.
Không nghĩ tới ngắn ngủn mấy ngày thôi, thuốc của cô ấy lại thực sự bán được ra ngoài rồi. Nhưng mà ngẫm đi ngẫm lại, thuốc có công hiệu tốt như vậy, Tiêu Thần cảm thấy tình huống trước mắt cũng coi như bình thường, thuốc tốt như vậy cơ mà, hiện tại còn không có mấy Dược Sư đạt tới trình độ như vậy đâu.
Chỉ cần có một người biết hàng, mà trong tay người này lại có chút tiền nhàn rỗi, trực tiếp mua một đống thuốc hiệu quả cực kỳ lại giá rẻ hơn thị trường rất nhiều đó về nhà, tuyệt đối không lỗ xu nào.
Mèo đen lắc lắc cái đuôi, đôi mắt mèo xanh thẳm phá lệ có thần nhìn chằm chằm thịt bò xào đang bốc mùi thơm lừng trong nồi.
Mèo đen nhìn nhìn số tiền hiển thị trên màn hình, lại nhìn nhìn thịt bò, nó cảm thấy hôm nay rốt cuộc hẳn là không cần ăn thức ăn mèo nữa rồi. Mèo đen có chút vui vẻ, hì hì, cuối cùng cả ngày hôm nay cũng được một chuyện tốt.
Chẳng qua chờ đến lúc ăn cơm......
Mèo đen nhìn chằm chằm bát nước sôi để nguội và chén thức ăn mèo bày trước mặt mình.
Mèo đen: “............”
Con gái quả thật là một sinh vật lừa đảo bậc thầy! Rõ ràng có tiền, thế nhưng còn bắt hắn đường đường là nguyên soái đế quốc ăn thức ăn cho mèo?! Cô gái này, chẳng lẽ lương tâm cô không cắn rứt sao?
“Ngao ô! Ngao ô ngao ô ngao ô!......”
Mèo đen đứng trên bàn cơm, ngẩng cao đầu, vươn móng vuốt nhỏ trực tiếp đẩy bát thức ăn mèo qua một bên.
Diệp Văn Nhã giơ tay che chén cơm chan nước thịt bò thơm phức trước mặt mình, không hề có bất luận vẻ tình cảm sủng ái nào, ngược lại lời lẽ chính đáng nói: “Hôm nay không được, chúng ta ai ăn phần người nấy, Tiểu Hắc, em ăn thức ăn mèo đi. Hiện giờ còn chưa gửi hàng cho người ta, tiền đó bây giờ còn chưa phải là của chị đâu. Chị vẫn còn là một đứa nghèo sạch túi a.”
“Ngao ô ngao ô ngao ô!......” Cái kẻ lừa đảo này, đừng cho là nó không biết tốc độ chuyển phát nhanh của cái đế quốc này thế nào, chuyển tới chỗ của vị khách kia cao lắm cũng mất chưa tới một tuần. Thịt bò trong tủ lạnh đủ cho hai ta ăn đến nửa tháng kia mà!
Mèo đen lòng đầy căm phẫn, tru lên ngao ô, cái đuôi càng đập bạch bạch lên trên mặt bàn, vô cùng tức giận.
Nhưng Diệp Văn Nhã ỷ vào mình nghe không hiểu tiếng mèo, trực tiếp làm lơ con mèo đen đang ỉ ôi, còn ngồi trước mặt nó kiên quyết ăn một chén cơm thịt bò xào lớn.
Mèo đen: “.........”
Nó không bao giờ tin tưởng người phụ nữ này nữa. Miệng của con gái, nói thì ngọt ngào lắm, chỉ có gạt người thôi!
Diệp Văn Nhã mới ăn hai ngụm cơm, ngoài cửa sổ liền vang lên tiếng gõ cửa đô đô đô, robot bay chuyển phát nhanh đã xuất hiện ở cửa sổ, Diệp Văn Nhã vội vàng đứng dậy, đem mấy bình thuốc mình chuẩn bị sẵn ra đưa cho đối phương, điền xong địa chỉ, chờ đến khi cô quay đầu trở lại, liền thấy....
Chén cơm đầy vun thịt bò cô mới vừa ăn có hai ngụm, thế mà bây giờ chỉ còn lại có hơn phân nửa.
Một cái đầu tròn vo đen tuyền đang cắm cúi vùi đầu vào chén cơm của cô ăn vui vẻ vô cùng, ngay cả râu mèo cũng dính mấy hạt cơm.
Thấy cô nhìn lại, mèo đen vô tội chớp chớp mắt, ngọt ngào miêu lên một một tiếng.
Diệp Văn Nhã:......