Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 199: Chương 199: Chân tướng bị ẩn giấu




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Hai người lên lầu, trên lầu chỉ có ba gian phòng, Xích Linh tùy ý chọn một gian đi qua gõ cửa, trong đó lập tức truyền tới âm thành cảnh giác, “Ai?”

Xích Linh nói: “Ta.”

Người bên trong nghe thấy giọng nói, lập tức ra mở cửa, thấy ngoài cửa có hai người dung mạo xa lạ đang đứng, liền biết bọn họ là dịch dung, Hồng Bội đã trở về, nói cho mọi người hắn đã thấy đế quân cùng đế phi. Xích Linh cất bước đi vào, Sa Nặc Nhân liền đi theo, cửa phòng lần nữa đóng lại, bên trong gian phòng có 7, 8 người đang ngốc ở đó, mỗi người đều hành lễ với Xích Linh và Sa Nặc Nhân.

Xích Linh chọn đầu lĩnh Saul hỏi: “Chuyện gi xảy ra? Các ngươi đang chấp hành nhiệm vụ gì?”

Saul đi tới, cung kính nói: “Quân thượng, vương thượng bí mật phái chúng ta tới Lai Sách đế quốc đưa một người trở lại.”

Xích Linh chắp tay đúng trong phòng, “Ai?”

Saul lặng lẽ trao đổi ánh mắt với mấy người khác một chút, sau đó mới nói: “Vương thượng phái chúng ta tới tiếp Lam điện hạ quay về.”

Trong lòng Xích Linh giật mình, vội hỏi: “Ngươi nói tiếp ai?”

Lam điện hạ, danh xưng này, nhiều năm qua vẫn luôn chỉ có một!

Saul cung cung kính kính thi lễ một cái, “Quân thượng, vương thượng phái chúng ta đi tiếp Lam điện hạ về nhà!”

Xích Linh đột nhiên mở to hai mắt, nội tâm chấn động nhớ tới y thân thể lung lay một chút, “Ngươi... Ngươi nói cái gì? Anh của ta...”

Xích Linh khiếp sợ nhìn tất cả mọi người ở trong mắt, Saul ban đầu cũng do dự có nên nói hay không, nhìn bộ dáng của đế quân không giống người biết được nội tình, nhưng nếu như không nói, nhiệm vụ này khẳng định không có cách nào hoàn thành, huống hồ, hiện tại bọn họ rất cần sự giúp đỡ.

Saul nói: “Lam điện hạ cũng chưa chết, mà là để Tứ hoàng tử của Lai Sách đế quốc lúc đó đi ngang qua đưa tới nơi này, vương thượng chỉ muốn mượn kỹ thuật tiên tiến của Lai Sách đế quốc để bảo vệ mệnh của Lam điện hạ. Thay thế Lam điện hạ chôn cất chính là một vị binh lính, sau khi vương thượng xác nhận thân thể quân thượng đã khôi phục, liền phái ngừi tới đây muốn đưa Lam điện hạ trở lại, thế nhưng Tứ hoàng tử không thả người. Vương thượng chờ sốt ruột, liền phái chúng ta tới đây, ra lệnh cho chúng ta, dù như thế nào, cũng phải đem Lam điện hạ an toàn trở lại. Chúng ta tra xét đã lâu mới biết Lam điện hạ được dưỡng ở bên trong hành cung, vẫn luôn tìm cách cứu người ra, lại nhìn thấy một người tướng mạo bình thường... Đế phi dịch dung tiến vào hành cung, vốn định bắt cóc hắn tới đây, hỏi tình huống bên trong một chút, không nghĩ tới người kia lại là đế phi.”

Saul đơn giản đem mọi chuyển nói một lần, Xích Linh im lặng không lên tiếng đứng hồi lâu, mới để các loại cảm xúc hỗn loạn của mình bỉnh tĩnh lại, “Tứ hoàng tử vì sao lại đồng ý cứu ca ta? Phụ thân cùng Tứ hoàng tử có giao dịch gì?”

“Này...” Saul chần chờ không dám nói thật.

“Nói!” Xích Linh trách mắng, anh vẫn cho rằng anh của anh vởi vì cứu mình mà chết, không nghĩ tới... Không nghĩ tới...

“Thuộc hạ cũng chỉ là nghe nói, nói Tứ hoàng tử Lai Sách đế quốc từng gặp qua Lam điện hạ một lần, với Lam điện hạ vừa gặp đã thương, cho nên mới nguyện ý cứu viện.” Saul cẩn thận từng li từng tí một trả lời.

Tư duy Xích Linh chuyển động rất nhanh, cơ hồ đã có thể xác nhận, ngày hôm đó Nặc Nặc tới hành cung xem bệnh nhân, khẳng định chính là anh của mình Xích Lam, chẳng trách so với anh còn bị thương nặng hơn, lúc đó Xích Linh đã thấy kỳ quái, tại sao người yêu của Hall Griffith lại bị nhiễm cao duy phóng xạ, hóa ra, hóa ra người kia là anh của anh!

“Nặc Nặc, ngày hôm đó em vào xem qua, anh của ta, tình huống của y thế nào?” Xích Linh đột nhiên hỏi.

“A?” Sa Nặc Nhân còn đang ngây người, đối với tin tức này có chút không tiêu hóa được, người ngày hôm qua cậu nhìn thấy, lại là... Lại là đại ca của Xích Linh?! Không biết... Không phải trùng hợp như thế đi? Bọn họ không có một chút nào giống... Ách, kỳ thực bệnh nhân đã không nhìn ra được hình dáng cụ thể ra sao nữa.

Sa Nặc Nhân có chút bận tâm, vạn nhất Xích Linh nhìn thấy thảm trạng của Xích Lam, khẳng định sẽ chịu không nổi, vội nói: “Y... Không quá tốt.”

Vốn là rất tồi tệ a! Rất tồi tệ! Có thể cứu sống y hay không đều không dám hứa chắc.

Saul cũng bước tới hỏi: “Bản đồ hành cung ngài có nhớ không? Có bao nhiêu hộ vệ? Phòng thủ chỗ nào yếu hơn...”

“Không được!” Sa Nặc Nhân ngắt lời hắn, nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không được, nếu như các muốn đem Lam điện hạ... Đại ca trắng trợn cướp đoạt ra, tuyệt đối sẽ lấy mạng y, biện pháp này không thể thực hiện được, cũng không thể làm tiếp, thên thể y hiện tại vô cùng vô cùng suy yếu, thời điểm ta tới, cả phòng đặt đầy máy móc, vào cửa đều phải tiêu độc, chỉ cần dừng một cái cũng có thể chết, các ngươi đoạt được người cũng vô dụng.”

Xích Linh đương nhiên biết ca anh bị thương nghiêm trọng đến mức nào, lúc Sa Nặc Nhân nói với anh, anh cũng chỉ là nghe một chút, hiện tại vừa nghĩ tới người nằm ở chỗ đó chịu khổ gần mười năm, chính là đại ca của anh, anh liền...

“Đều đợi ở chỗ này, không được đi nữa, có việc ta sẽ liên lạc với các ngươi.” Nói xong câu đó, quay người liền đi ra ngoài, bước rất nhanh.

Sa Nặc Nhân ở phía sau anh, Xích Linh đi thẳng tới một tàng cây không có người mới dừng lại. Anh không quay người, Sa Nặc Nhân chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng quật cường của anh, không lâu sau, cậu liền phát hiện vai Xích Linh đang run rẩy. Sa Nặc Nhân có thể hiểu được thống khổ trong lòng Xích Linh, đau đớn Xích Lam đang chịu đựng, vốn nên là của anh, nhưng lại bị đổi lại, để Xích Lam phải thừa nhận tất cả những thứ ấy. Diễm Vương cũng không đem chuyện trước đó nói cho Xích Linh, phỏng chừng là sợ anh uổng công vui vẻ một hồi, thương nặng như vậy, không có người nào có thể bảo đảm y có thể sống sót, chẳng bằng trực tiếp để Xích Linh đau một lần rồi để nó thành quá khứ. Chỉ là hiện tại...

Sa Nặc Nhân đi tới, nhẹ giọng nói: “Đừng khổ sở, em sẽ trị cho đại ca.”

Xích Linh quay người, ôm lấy cậu, vùi đầu sâu vào bên cổ Sa Nặc Nhân, cậu có thể cảm nhận được những giọt nước ấm áp ẩm ướt, cùng run rẩy.

Qua hồi lâu, Xích Linh mới bình tĩnh lại, đôi mắt vẫn còn hồng hồng.

Bọn họ để Phượng Hoàng đưa về, một đường không nói lời nào, bầu không khí bên trong xe rất nặng nề, thời điểm tới khách sạn, Sa Nặc Nhân nói: “Anh đi về trước, em tới chỗ Tứ hoàng tử một chút.”

Thanh âm Xích Linh trầm thấp, “Tôi đi cùng với em.”

Sa Nặc Nhân vội nói: “Anh đừng đi, em đi là được rồi.”

Xích Linh cười khổ một cái, “Tôi đã rất lâu chưa thấy đại ca, rất nhớ y.”

Sa Nặc Nhân cẩn thận từng li từng tí một nhìn anh, “Anh... Anh vẫn là qua một thời gian ngắn mới tới nhìn anh ấy đi, em sợ... Anh thấy bộ dáng của ảnh, sẽ chịu không nổi.”

Xích Linh lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, chỉ cần người vẫn còn, không có gì là không chịu được.”

Sa Nặc Nhân không lay chuyển được anh, chỉ có thể thay đổi phương hướng, hai người cùng nhau bay về phía hành cung. Đến cửa, không chờ Sa Nặc Nhân nói chuyện, hộ vệ đầu linh đã mở miệng trước, “Hai vị mới đi theo ta, Tứ điện hạ đã chờ các ngươi rất lâu.”

Sa Nặc Nhân có chút bất ngờ, Tứ hoàng tử cư nhiên biết bọn họ muốn tới?

Tứ hoàng tử thông minh như vậy, sao lại không biết đây? Anh và Sa Nặc Nhân ở trong phòng làm mấy chuyện kia, phỏng chừng Tứ hoàng tử cũng biết rồi, hai người hộ vệ kia mang nhiệm vụ bẩm báo kia cũng không trở lại, Tứ hoàng tử khẳng định đã biết anh ở chỗ này, đồng thời cũng đoán được, anh sau đó không lâu sẽ biết chuyện Xích Lam còn sống, cho nên thẳng thắn cái gì cũng không làm, ở tại hành cung chờ bọn họ tới cửa.

Sự thực quả thật cũng giống như Xích Linh suy nghĩ, Hall Griffith từ lâu đã ở trong đại điện chờ, thấy bọn họ tiến vào, đứng lên nói: “Các ngươi tới muộn hơn so với ta dự tính.”

Sa Nặc Nhân có chút lúng túng, “Xin lỗi, bây giờ mới tới.”

Xích Linh lại không nói lời nào, thẳng nhìn chằm chằm Hall Griffith, anh hoàn toàn không cảm nhận được đấu khí của Hall Griffith, nếu như không phải dùng dược tề che giấu, vậy thì chính là sức chiến đấu ở trên anh.

Xích Linh lạnh lùng nói: “Ta muốn gặp anh ta.”

Hall Griffith nói: “E là không được, tâm tình của y không thể biến động quá lớn, tuy rằng không thể đi vào xem, nhưng có thể để ngươi nhìn tình huống của y một chút.”

Nói xong, cầm lấy một cái nút lệnh to bằng ngón cái trên bàn, ấn xuống một cái, một hình ảnh bỗng dưng xuất hiện, hình ảnh kia chính là tình cảnh bên trong phòng Xích Lam. Hall Griffith điều khiển nút lệnh chuyển động, ống kính chậm rãi chuyển về phía giường bệnh, người nằm trên giường, dần dần xuất hiện trong ống kính.

Xích Linh chăm chú nhìn hình ảnh, hai tay để bên người, dùng sức đến nổi lên gân xanh, trên mặt lại không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ là lạnh đến đáng sợ.

Chỉ có Sa Nặc Nhân biết được, nội tâm Xích Linh giờ khắc này có bao nhiêu thống khổ, e rằng đã đạt tới điên phong.

Hall Griffith đóng lại hình ảnh, mời hai người bọn họ ngồi xuống, thị giả tới đây dâng trà.

Ba người đều trầm mặc không nói, sau một hồi lâu Hall Griffith mới mở miệng, “Ta biết, mấy người ngày hôm nay chính là người của Tinh Diệu đế quốc, các ngươi cũng thấy, tình huống của Lam, nơi nào cũng không thể đi.”

Xích Linh lạnh nhạt nói: “Nếu như đại ca hồi phục thì sao?”

Hall Griffith hờ hững nói: “Chờ bình phục lại nói.”

Xích Linh cười khẩy nói: “Sợ rằng tới lúc đó ngươi cũng chưa chắc sẽ thả người đi?”

Hall Griffith vẫn cứ vũng như núi Thái Sơn, “Không hẳn, này phải xem ý tứ của Lam.”

Bây giờ nói mấy thứ này với cái kia thời gian vẫn còn sớm, hiện tại cần thiết nhất chính là trị hết bệnh cho Xích Lam, cái khác nói sau.

Hall Griffith đứng lên, nói với Sa Nặc Nhân: “Ta mang ngươi đi vào.”

Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn Xích Linh một cái, thấy anh ngồi trên ghế salon không nhúc nhích, hẳn là tiếp nhận lý do của Hall Griffith, Xích Lam hư nhược quá rồi, căn bản không thể chịu đựng thêm bấy cứ một kích thích nào, cho nên Xích Linh không dự định đi vào.

Xích Lam vẫn còn ngủ say, không có tỉnh. Lần này Sa Nặc Nhân cũng không có hàm hồ giống hôm qua, bắt đầu nghiêm túc tiến hành kiểm tra, lợi dụng tinh thần lực quan sát toàn cảnh bên trong thân thể Xích Lam, chỉ liếc mắt nhìn, Sa Nặc Nhân liền muốn thở dài. Có thể nói, thân thể này cơ hồ đã vô dụng, cùng những dụng cụ bên ngoài này, đã hợp thành một môi trường níu giữ sinh mệnh, trạng thái hiện tại của Xích Lam, ngoại trừ thân thể chỉ còn lại một đại não không sai biệt lắm, y có thể sống sót, không phải dựa vào cung dưỡng thân thể, mà là dựa vào những dụng cụ bên ngoài này. Cũng may là nhờ Lai Sách đế quốc, đổi quốc gia khác cũng không có biện pháp làm được tới mức độ như thế, cuối cùng còn phải quy công cho người trước mắt này, đã giúp cho Xích Lam có thể sống tới bây giờ.

“Thế nào?” Thấy Sa Nặc Nhân nhìn sang, Hall Griffith vội vàng hỏi.

Sa Nặc Nhân thở dài, “Đại ca đến cùng ra sao, ngươi hẳn là càng rõ ràng hơn so với người khác.”

Hall Griffith kiên định nói: “Ngươi nhất định có biện pháp cứu y.”

Sa Nặc Nhân nhìn hắn, “Ta đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực, có thể thành công hay không còn chưa chắc chắn, chẳng qua, nếu muốn đại ca khôi phục lại giống một người bình thường, phỏng chừng là không thể nào.”

Hall Griffith chỉ có chuyện liên quan tới Xích Lam, tâm tình mới có chuyển biến, “Ta không cần y giống như người bình thường, ta chỉ cần y có thể khôi phục tri giác, có thể ăn đồ ăn, có thể nói chuyện, có thể làm hành động đơn giản là được, yêu cầu của ta không cao.”

Sa Nặc Nhân không nói, này còn không cao? Yêu cầu này cùng với bắt cậu cải tử hồi sinh có gì khác nhau?

“Ngươi tiếp tục cho y dùng Thâm Hải U Lam, còn có cái này, cũng là mỗi lần một giọt, một ngày ba lần, ta phải suy nghĩ thật kỹ, lập ra một phương án trị liệu hoàn chỉnh mới được.” Sa Nặc Nhân đem một bình Ngọc Phượng Tiên pha loãng đưa cho Hall Griffith, bình Ngọc Phượng Tiên này đã biến thành màu đỏ.

Hall Griffith nhận lấy, nhìn một chốc, cảm thấy màu sắc rất kỳ quái, liền hỏi: “Đây là dược tề gì?”

Sa Nặc Nhân cũng lười giải thích, “Dược tề này nơi khác không có bán, thử trước một chút đi, cụ thể ra sao, còn phải vừa quan sát vừa trị liệu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.