Sa Nặc Nhân đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh, chớp mắt nhìn nam nhân, hắn không biết nam nhân này là ai, thậm chí còn không biết tên của nam nhân, tại địa phương nguy hiểm kia được anh ta ba lần trợ giúp, Pidgey đã giúp y trả lại một lần, nhưng lần ở trên phi thuyền anh lại muốn giết mình, Sa Nặc Nhân biết rằng, chỉ còn một lần nữa, là hắn sẽ trả hết nợ.
“Tôi không có thứ anh muốn, nếu quả thật ở chỗ của tôi, tôi chắc chắn sẽ đưa cho anh.” Hắn đã biết, đồ vật anh ta muốn cùng Cổ Danh Dương giống nhau, chính là đĩa cứng lưu bản thiết kế cơ giáp kiểu mới của Cổ Đằng Nhất, bọn họ đều cho là hắn đang cầm.
“Tại sao?” Nam nhân không hiểu ý hắn, hắn hẳn là nên đưa cho con trai Cổ đại sư ¾¾ Cổ Danh Dương, dù sao bọn họ cũng là bạn bè.
Sa Nặc Nhân khẽ mím đôi môi mỏng nhạt màu, “Tạ lễ. Anh đã cứu tôi ba lần, tôi đã trả anh hai lần, chỉ còn thiếu một lần nữa.”
“Cậu xác định là hai lần?” Nam nhân thanh âm luôn lạnh lẽo cứng rắn, hiếm khi có điểm biến hóa.
Sa Nặc Nhân không tỏ ý kiến, “Ở chỗ tôi đã tính là hai lần.” Còn quản anh tính mấy lần sao.
Xích Linh hiếm khi cảm thấy thú vị, chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, đưa tay ra, “Phượng Ảnh.”
Nơi như vậy tuyệt đối có quản chế, nam nhân không tiện nói ra tên họ của mình, chỉ có thể dùng danh tự này.
Sa Nặc Nhân có chút bất ngờ, bất quá vẫn đưa tay ra, “Anh đã biết tên tôi.”
“Tình thế trước mắt cạu hiểu được bao nhiêu?” Băng lãnh nam nhân khó có khi chủ động mở miệng.
Sa Nặc Nhân chính mình tìm ghế ngồi xuống, tư thế nhàn nhã, “Các loại chứng cứ đều nói rõ, tôi chính là cái tội phạm giết người, vì một bản thiết kế không biết rõ, tôi đã giết một cao cấp Arthur, cho nên tòa án đế quốc phán tôi tử hình hoặc giam cầm chung thân.”
“Cậu không sợ?” Nam nhân nhìn cậu thiếu niên trước mắt lòng sinh ra hiếu kỳ, không có ai trước tình thế này còn có thể thoải mái như vậy.
“Sợ, sao có thể không sợ, không có ai không sợ chết, nhưng so với cái chết, tôi càng sợ không có tự do.” Sa Nặc Nhân nhìn thẳng vào hai mắt người đối diện, hắn không có bất kỳ một tia chột dạ nào, bởi vì hắn chưa từng làm qua chuyện kia. Hắn cũng không thể tự tử, thù lớn còn chưa trả, còn có nhiều việc chưa làm được, làm sao có thể để mình chết ở chỗ này!
Nam nhân như là bị ánh mắt sạch sẽ kia hấp dẫn, chỉ nhìn qua mấy giây, anh đã đưa ra quyết định.
“Ta có một phương pháp để cứu cậu, nhưng còn phải xem cậu có nguyện ý hay không?” Xích Linh hỏi.
Sa Nặc Nhân nhíu mày, “Anh không phải là muốn giúp tôi thiêu hủy chứng cứ gì đó chứ? Cho dù là như vậy, tôi cũng không thể nói cho anh biết, muốn giết tôi, không dễ dàng như vậy đâu.”
Nam nhân không có nói điều gì.
“Nói nghe một chút.” Hắn tựa lưng vào ghế ngồi.
“Cùng ta kết hôn.” Nam nhân ngữ khí lạnh nhạt, giống như đang nói chuyện phiếm.
“Ha, anh là đang nói giỡn sao? Đơn kiện là gia tộc anh đưa lên, người trong nhà sẽ không hại người trong nhà đi?” Sa Nặc Nhân cảm thấy người kia đang nói đùa.
Không nghĩ tới nam nhân sẽ nói, “Không sai, cùng ta kết hôn, cậu có quyền như vậy.”
Sa Nặc Nhân: “...”
Luật pháp đế quốc, tại thời điểm không có chứng cứ đầy đủ, bất cứ ai cũng không có quyền giam cầm hoàng tộc.
Sa Nặc Nhân không tìm được trên mặt nam nhân một chút ý cười, “Tôi muốn suy nghĩ một chút.”
Xích Linh cho cậu thời gian cân nhắc.
Sa Nặc Nhân thế nào cũng không nghĩ tới, cách giải quyết nam nhân mang đến không phải muốn giết hắn, nhưng Sa Nặc Nhân biết, kết hôn lần này không quan hệ gì với tình cảm, rất có thể là ở một phương diện khác của hắn làm nam nhân chú ý, khiến anh cảm thấy thú vị, không thể hiểu được, cũng cảm thấy hiếu kỳ, cho nên muốn tới gần, mà giải thích hợp lý nhất chính là ¾¾ bị năng lực của Pidgey hấp dẫn. Lần ở trên phi thuyền kia nam nhân cũng có nói tới “Năng lực đặc thù”, hiện tại càng làm cho Sa Nặc Nhân tin tưởng suy đoán của mình.
Biết được nguyên nhân, Sa Nặc Nhân trái lại yên tâm, đáng sợ nhất không phải địch nhân, mà là không biết.
Nhưng mà, buổi tối hôm đó, khi Sa Nặc Nhân nhìn thấy món ăn cảnh viên đưa tới, hắn tin chắc rằng chính mình là bị hãm hại, hơn nữa bên trong cái hội “Arthur bảo đảm quyền lợi” cũng có thế lực của tên kia. Bởi vì bên trong đồ ăn được đưa tới, hắn có thể thấy được những điểm màu đen, đó là đồ ăn bị người hạ độc.
Ban ngày hắn cùng Xích Linh nói chuyện bị người quản chế, vì phòng ngừa hắn có cơ hội trở mình, nên đã ra tay hạ độc ngay tối hôm nay. Chỉ cần hắn vừa chết, hết thảy tội danh đều đẩy đến trên người hắn, nhưng mọi chuyện sao có thể giống như mong muốn của tên kia, hắn “không cẩn thận” làm đổ đồ ăn, đêm nay chịu đói bụng, không có ăn.
Sa Nặc Nhân có thể không chú ý tới đồ ăn bị hạ độc, này là uổng phí công Pidgey chỉ hắn cách rèn luyện ý thức lực. Hắn tự có cách rèn luyện tinh thần lực của riêng mình, có chỗ tương đồng, Sa Nặc Nhân thử áp dụng phương pháp rèn luyện tinh thần lực để nâng cao ý thức lực, tuy rằng hiệu qua rất nhỏ, nhưng cũng có hiệu quả. Hiện tại không có điều kiện lựa chọn mục tiêu rèn luyện ý thức lực, chuyện hắn yêu thích chính là dùng ý thức lực để xem xét tình huống bên ngoài, kiểm tra từng người qua hàng rào kim loại ngoài ngục giam, kiểm tra thành phần bên trong thức ăn, nhìn thấy được vi khuẩn trong nước, cũng xem qua hình dáng tế bào của lá cây bên ngoài. Thông qua ý thức lực tới nhìn thế giới, rất dễ dàng liền thấy được bản chất của sự vật, so với lúc trước hắn dùng tinh thần lực đến nhìn còn muốn rõ ràng hơn, đồng thời cũng nhận ra được, quả thật loại năng lực này so với tinh thần lực mạnh hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, Sa Nặc Nhân nhờ cảnh viên chuyển lời, hắn muốn gặp “Phượng Ảnh“.