Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 201: Chương 201: Hoàn thành chữa trị




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Chú thích từ tác giả: Trong chương này (trùng triệu) – 虫兆 trên thực tế là một chữ, đọc yao (tiếng thứ hai), bởi vì ký tự của unicode, chữ đặc thù, nên không có cách nào viết bình thường, cho nên chương này sẽ viết tách ra.

Hall Griffith nhìn thấy trong phòng bỗng dưng xuất hiện một khoang cấp cứu màu vàng, bên trong còn chứa một nửa chất lỏng không rõ là gì, có chút không hiểu dụng ý của Sa Nặc Nhân.

Sa Nặc Nhân nói: “Đây là phương pháp duy nhất có thể khôi phục thân thể cho đại ca, có thể thành hay không, chỉ có thể thử một lần.”

Hall Griffith trầm giọng: “Thử thế nào?”

Sa Nặc Nhân nói: “Đem đại ca đặt vào.”

Hall Griffith lại cẩn thận, làm Sa Nặc Nhân rất mệt mỏi, “Đây là (trùng triệu) khoang, tác dụng cụ thể, thử qua liền biết.”

Hall Griffith còn đang do dự, cuối cùng như là quyết định muốn thử một lần, đi về phía giường.

“Xích Linh, tới giúp đỡ.” Sa Nặc Nhân nói.

Xích Linh đứng đằng xa nhanh chân bước lại, Hall Griffith đem hai tay cẩn thận từng li từng tí một luồn xuống dưới thân Xích Lam, sau lại nhẹ nhàng nâng người lên, tận lực không đụng tới mấy ống nhuyễn quản. Giường dưới thân Xích Lam là di động, Xích Linh đồng thời cẩn thận lôi giường ra ngoài, đặt sang bên cạnh, lại đem “(trùng triệu) khoang” lôi lại, đặt vào vị trí giường trước đó, để Xích Lam nằm vào trong.

Xích Lam lúc này gầy đến mức chỉ còn lại xương cốt, nâng trong tay một chút trọng lượng cũng không có, Hall Griffith tỉ mỉ đem người thả xuống nhẹ nhàng, trước hết để hai chân Xích Lam vào “(trùng triệu) khoang”, sau đó là thân thể, cuối cùng là đầu. Xích Lam nằm phái trên “chất lỏng” màu xanh, cũng không có chìm xuống.

Sa Nặc Nhân nói: “Đem mũ cùng quần áo của đại ca đều cởi ra, trần truồng mà vào.”

Hall Griffith làm theo, Sa Nặc Nhân ra hiệu bọn họ đứng ra phía sau, hít sâu một hơi, bắt đầu thả ra căn nguyên ý thức lực quan sát phản ứng của (trùng triệu). Xích Lam phiêu phù ở phía trên, nói rõ (trùng triệu) cũng không có thu được tín hiệu “không cân bằng”, dưới sự quan sát của Sa Nặc Nhân, đám (trùng triệu) này quả thực là bất động, một chút chuyển động cũng không có.

Sa Nặc Nhân ngồi xổm xuống bên cạnh khoang (trùng triệu), sau khi trầm tư, dùng ý thức lực cắt ra một vết thương trên đùi Xích Lam, bên trong vết thương cũng không có chảy máu.

Hall Griffith thấy Sa Nặc Nhân thương tổn thân thể Xích Lam, không nhịn được cau mày, lại nhịn xuống không nhúc nhích.

Sau khi vết thương xuất hiện, đám (trùng triệu) kia rốt cuộc cũng động, ban đầu chỉ có số ít xung quanh miệng vết thương, dần dần, (trùng triệu) trong khoang đều cử động, giống như mèo ngửi thấy mùi tanh, chen chúc mà tới. Nguyên bản Xích Lam còn phiêu phù ở phía trên, chậm rãi chìm xuống, kể cả nhuyễn quản trên người, ngoại trừ mặt, những bộ vị khác cơ hồ đều không thấy, đều bị (trùng triệu) màu xanh lam vùi lấp. Xích Lam rất yên tĩnh, nằm ở bên trong không nhúc nhích.

Rốt cục Sa Nặc Nhân thở phảo nhẹ nhõm, đứng lên, quay người nhìn về phía Xích Linh đang căng thẳng, lộ ra nụ cười.

Tâm trạng Xích Linh mừng như điên, vội vàng nói: “Có thể sao?”

Sa Nặc Nhân gật đầu, “Có thể, nếu như (trùng triệu) cự tuyệt, đại ca chỉ có thể trôi nổi ở phía trên, nếu tiếp nhận, sẽ chìm xuống.”

Hall Griffith cũng bước tới dò hỏi, “Đây là ý gì?”

Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn khoang (trùng triệu), “Cơ thể sống màu xanh lam bên trong chính là đang chữa trị thân thể cho đại ca, nhìn tốc độ này, đoán chừng phải chờ thêm hai ngày nữa, trong quá trình chữa trị tuyệt đối không thể chạm y, vạn nhất xương cốt hoặc da dẻ, cơ thịt sai vị trí, sẽ phải làm lại từ đầu. Nếu như nhuyễn quản tróc ra cũng đừng quản nó, đó là hiện tượng bình thường, nói rõ bộ phận kia đã được chữa trị xong, không cần tới đồ vật ngoại lai phá hoại.”

Hall Griffith cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, phương pháp như vậy quả thực chưa bao giờ nghe thấy, chưa từng nhìn thấy!

“Ngươi trước tiên đừng vội phán đoán tin hoặc không tin, chờ thêm hai ngày nữa tự nhiên sẽ biết, chỉ là trong quá trình này, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào.” Sa Nặc Nhân bàn giao nói.

Hall Griffith một mặt trầm tư, gật đầu đáp lại.

Vì phòng ngừa tình huống đột xuất, Hall Griffith canh giữ trong phòng bệnh không hề rời đi, Xích Linh không động đậy, đôi mắt chăm chú nhìn đại ca trong khoang (trùng triệu).

Nhìn dáng vẻ, hai người kia trước khi Xích Lam hoàn thành chữa trị, sẽ không rời đi. Sa Nặc Nhân cũng không có chuyện làm, đi tới bên tường, dựa vào tường ngồi xuống, bối tiếp bọn họ các loại. Chỉ là, cậu đợi không bao lâu liền ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại phát hiện mình ngủ ở bên giường Xích Lam, bên ngoài trời đã tối rồi.

Cậu mơ mơ màng màng bò lên, nhìn hai người kia, một cái đứng, một cái ngồi, đều đang trầm mặc.

Sa Nặc Nhân xuống giường, đi qua nhìn một chút, nhuyễn quản đã tróc ra một cái, nhìn bọ dáng này, so với cậu dự đoán còn nhanh hơn, nói không chừng ngày mai là có thể hoàn thành chữa trị.

“Các ngươi đều không ăn cơm sao? Vẫn luôn thủ ở chỗ này?” Sa Nặc Nhân đối với bọn họ quả thực phục sát đất.

“Ăn dinh dưỡng tề, em đói không?” Xích Linh hỏi.

Lại là dinh dưỡng tề, thứ đó rất khó ăn, chỗ tốt duy nhất chính là dễ mang theo, bảo đảm chất lượng dài hạn, có thể cung cấp dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.

Hall Griffith nói: “Thị giả đã chuẩn bị xong đồ ăn, ngươi đi ăn trước.”

Sa Nặc Nhân gật đầu, trước tiên đi ăn cơm, sau đó hai người bọn họ cũng trước sau đi ăn cơm tối, trở về tiếp tục trông coi. Sa Nặc Nhân không chịu đựng được, liền đi qua giường Xích Lam ngủ, ngủ thắng tới ngày thứ hai, đột nhiên bị người lay tỉnh, nói là khuôn mặt Xích Lam cũng chìm xuống dưới rồi.

Sa Nặc Nhân nhảy bật lên, đi qua xem, khuôn mặt cũng không có hoàn toàn chìm xuống, ít nhất mũi vẫn lộ ở bên ngoài, nhuyễn quản vốn còn ở trên người đã tróc ra toàn bộ, Hall Griffith đã đem chúng nó lấy ra, “Không có chuyện gì, khả năng sẽ kết thúc nhanh hơn.”

Sa Nặc Nhân không có ngủ tiếp, ba người mong đợi chờ bên cạnh khoang (trùng triệu), hai người bọn họ một đêm không ngủ, cứ trông coi khoang (trùng triệu) như vậy, chỉ lo xảy ra sự cố.

Sau khi khuôn mặt Xích Lam chìm xuống hai giờ, dần dần, (trùng triệu) liền khôi phục yên lặng, một thân thể trắng mịn bóng loáng, chậm rãi nổi lên từ bên trong chất lỏng xanh lam.

Ba người hít vào một ngụm khí lạnh, đều đồng thời mở to hai mắt!

Sa Nặc Nhân hưng phấn thiếu chút nữa hét ầm lên, đây là lần đầu tiên cậu thử nghiệm dùng (trùng triệu) trị liệu, hiệu quả cư nhiên tốt như vậy! Thân thể Xích Lam bây giờ tuy rằng vẫn còn là thiến niên, thế nhưng màu da trắng nõn, thân thể thon dài mượt mà, vừa nhìn liền biết vô cùng khỏe mạnh!

Hall Griffith kích động đến hai tay đều phát run, khom lưng muốn chạm vào người đang ngủ say bên trong một chút...

Tốc độ của Xích Linh càng nhanh, kéo tấm drap trải giường che lại, thuận thế đem đại ca từ trong khoang (trùng triệu) ôm ra, căn bản không để Hall Griffith đụng vào. Khoang (trùng triệu) sau khi Xích Lam rời đi, mảnh vỡ màu vàng bên trong liền biến mất, nhưng lúc này không có ai quan tâm tới khoang (trùng triệu), hết thảy lực chú ý đều đặt trên người Xích Lam.

Đến giờ Sa Nặc Nhân mới nhìn thấy dung mạo thật của Xích Lam, y và Xích Linh lớn lên không giống nhau, Xích Linh giống Diễm Vương nhiều hơn một chút, anh tuấn cương nghị, Xích Lam lại thiên giống Diễm Vương phi, Diễm Vương phi cho người khác cảm giác là thanh lãnh tuấn dật, mà Xích Lam, khiến người liếc mắt nhìn sang một cái liền bị sự tinh xảo của y hấp dẫn, tóc ngắn đen bóng nhu thuận, khiến dung mạo của y càng tuấn nhã.

Đây chính là Xích Lam thời điểm bị thương đi? Chẳng trách Hall Griffith sẽ si tình đối với y như vậy, quả thực chính là cái thiên nhiên đại mỹ nhân.

Xích Linh đem người nhẹ nhàng đặt lên trên giường, nhìn đại ca còn ngủ say, tâm tình Xích Linh đã không còn cách nào hình dung, đối với Hall Griffith theo tới nói: “Quần áo đâu? Ngươi muốn anh ta thân thể trần truồng sao?”

Hall Griffith đã sướng tới phát điên rồi, một khắc cũng không muốn rời khỏi người Xích Lam, lưu luyến nhìn mấy lần, mới lui tới bên tường, ấn xuống một cái nút, dặn dò thị giả đem quần áo của Lam tới. Không tới một lát, thị giả đã cẩn thận nâng một bộ quần áo mới tới, Hall Griffith trước đó đã mua rất nhiều quần áo cho Xích Lam, còn chưa kịp mặc, sau này cũng trực tiếp không cần mặc nữa.

“Liền mặc bộ này trước, rảnh rỗi ta liền mua thêm cho y.” Hall Griffith cầm quần áo bước nhanh tới đây, Xích Linh thân thủ muốn nhận, Hall Griffith lại không đưa, hắn muốn tự mình mặc quần áo cho Xích Lam.

Sa Nặc Nhân nhìn hai người kia, yên lặng đỡ trán, nhẹ nhàng kéo Xích Linh một chút.

Hall Griffith cũng không dễ dàng, giữ Xích Lam nhiều năm như vậy, liền để cho hắn làm đi. Xích Linh không thể làm gì khác, không nhìn chằm chằm hắn nữa, trừng cũng vô dụng, Hall Griffith sẽ không đem quyền lợi mặc quần áo nhường lại cho anh.

Hall Griffith thận trọng vì Xích Lam mặc quần áo, động tác rất cẩn thận, chỉ lo dùng sức một chút liền đụng hỏng, dáng dấp kia, quả thực làm Sa Nặc Nhân cảm động.

Những dụng cụ trong phòng này rốt cuộc cũng có thể mang đi, mùi nước thuốc cũng có thể tán đi.

“Y tạm thời vẫn chưa thể lộn xộn, thể năng huyết dịch đã đọng lại, sơ sẩy một cái sẽ bẻ gãy kinh mạch của y.” Sa Nặc Nhân lại lấy ra hai hộp dược tề, một hộp là Thâm Hải U Lam ba lần tử khỏa, hộp còn lại là Ngọc Phượng Tiên đã pha loãng, mỗi hộp 10 bình, một hộp màu trắng ngà, một hộp màu hồng nhạt, “Lượng Thâm Hải U Lam có thể thêm một chút, mỗi ngày một bình, một bình uy ba lần, còn Ngọc Phượng Tiên... Chính là dược tề màu hồng nhạt, vẫn cứ mỗi lần chỉ có thể uy một giọt, một ngày ba lần. Trước hết phải đem kinh mạch của đại ca khơi thông, như vậy là có thể vận động, sau này sẽ chậm rãi điều dưỡng thân thể, hiện tại không cần vội.”

“Được.” Lần này Hall Griffith đáp ứng rất thẳng thắn, không còn giống như trước, mỗi phương án trị liệu đều phải tỉ mỉ cân nhắc trước.

“Xích Linh, chúng ta đi về trước đi.” Sa Nặc Nhân lôi kéo anh rời đi, Xích Linh do dự nửa ngày, mới chậm rì rì rời đi.

Hall Griffith nhìn Sa Nặc Nhân rời đi, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhìn người đang ngủ say trên giường, giống như 10 năm trước, phảng phất như chưa từng phải chịu qua thống khổ kia, cảm thấy hết thảy đều là ảo giác. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt vẫn luôn làm cho hắn mê luyến không thôi kia, cúi người, đặt lên trán y một nụ hôn.

Sau khi từ hành cung ra, Xích Linh liền không nói câu nào, Sa Nặc Nhân cũng có tâm sự riêng của mình, thấy Xích Linh im lặng, liền hỏi: “Anh có muốn trở về ngủ một giấc hay không?”

Xích Linh lắc đầu: “Tôi không buồn ngủ.”

Sa Nặc Nhân nhìn anh một lát, “Anh đang lo lắng cho đại ca?”

Xích Linh nói: “Để đại ca ở lại chỗ đó, tôi không yên lòng. Huống hồ, bọn họ trước còn muốn bắt cóc em, hiện tại em lại lộ ra một tay trước mặt Hall Griffith như thế... Một khi hắn nảy sinh lòng xấu xa, tôi sợ em sẽ gặp nguy hiểm.”

Sa Nặc Nhân cười rộ lên, “Đánh không lại, chúng ta liền bỏ chạy, chạy trốn là nghề của em!”

Xích Linh liếc mắt nhìn cậu, “Quả thực rất lành nghề.”

Sa Nặc Nhân: “...”

Nội tâm rít gào, anh đến cùng tới lúc nào mới thể quên chuyện cậu chạy trốn? Còn có thể nói chuyện cẩn thận không a!

Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút nói: “Nếu như không ngủ, có thể đi mua chút thực tài với em hay không?”

Xích Linh hỏi: “Em dùng hết thực tài rồi?”

Anh nhớ trong tay Sa Nặc Nhân có rất nhiều thực tài, đều là ông ngoại cùng bác cả đưa cho cậu.

“Không có, thiếu vài loại thôi.” Kỳ thực Sa Nặc Nhân là muốn cô đọng một loại Nguyên Quả.

Căn nguyên ý thức lực của Sa Nặc Nhân đã là trung cấp cao thủ, cần phải cô đọng “Bách Dạng quả”, mà Bách Dạng quả này, trên một cây có thể kết hơn 100 loại trái cây, thuộc hàng ngũ thuốc quả, mỗi loại trái cây trị liệu chủng loại cũng khác nhau, cơ hồ bao hàm hết thảy những vị thuốc chính quý hiếm, chỉ là muốn cô đọng cần hơn 100 loại thực tài, so với mấy lần trước cô đọng chỉ có 20 thực tài, căn bàn không cùng một cấp bậc, thật là khó khăn vô cùng, thế nhưng, một khi cô đọng thành công, sau này cậu muốn chế tác dược tề nào, cũng không cần sầu vì có không vị thuốc chính nữa, dùng Nguyên Quả thay cho vị thuốc chính, kia quả thực là linh đan diệu dược, dược hiệu tuyệt đối tốt đến dọa người.

Xích Linh đương nhiên sẽ không phản đối Sa Nặc Nhân mua thực tài, vừa vặn anh cũng muốn đi xem thị trường thực tài ở chỗ này là bộ dáng gì, bất quá, đầu tiên bọn họ phải đi tới nơi hối đoái ngoại tệ một chuyến, đi ra ngoài chi tiêu, nhất định phải có đầy đủ tinh tệ mới được.

Nơi hối đoái ngoại tệ có rất nhiều người, Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác hơn là xuống xe tự làm, chuyện như vậy đừng hi vọng vào Xích Linh.

Âm thanh của nhân viên công tác hối đoái ngồi trước cửa sổ rất lớn, như là rống lên, đột nhiên có nhiều người tới hối đoái tinh tệ như vậy, khẳng định đều là người ngoại lai, thái độ của bọn họ cũng không khách khí, rống xong một cái liền gọi người kế tiếp, cũng không ai quản ngươi chen hàng, có xếp hàng hay không, Sa Nặc Nhân đứng ở chỗ kia, mắt thấy ba người như không có chuyện gì xảy ra đứng trước mặt cậu đi, người ở phía sau, một bên đi về phía trước một bên chơi quang não, trực tiếp dẫm lên chân cậu.

Sa Nặc Nhân: “...”

Một người lớn như cậu, lẽ nào không ai thấy sao? Cậu đã đứng xếp hàng ở chỗ này hơn nửa ngày rồi, cư nhiên vẫn luôn có người chen ngang, cậu còn không chủ động người ta sẽ hết giờ làm mất thôi.

Không phải là so không tốt chất sao? Ai không biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.