Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Xích Linh không theo đại quân trở về, một mình anh điều khiển cơ giáp, không thể chờ đợi được nữa bay về đế đô tinh.
Ba tháng không gặp, trong đầu anh đều tràn đầy suy nghĩ về Nặc Nặc bảo bối, cùng các con của anh.
Xích Linh hấp tấp trở lại cung điện dưới lòng đất, nghênh đón đầu tiên không phải Nặc Nặc mang theo con trai bảo bối, mà là Diễm Vương cùng Diễm Vương phi mang theo một đám lão gia thuộc nghị viện, bọn họ nhìn thấy Xích Linh, đều vô cùng sốt sắng và sợ sệt, bọn họ đã biết chuyện của đế hậu, cho nên rất sợ đế quân sẽ giống như tiên đế, trực tiếp vứt bỏ đế quốc, vào vũ trụ tìm người, cho nên sau khi thương lượng, bọn họ quyết định tập thể xuất động, nhất định phải ổn định cảm xúc của đế quân, không thể để anh quá kích động.
Xích Linh nhìn lướt qua bọn họ, người rất đầy đủ, chỉ là thiếu Nặc Nặc của anh.
Trải qua đại chiến gian nan như vậy, khí chất cả người Xích Linh đã thay đổi, trở nên càng giống một vị vương giả, chỉ đứng ở kia, không cần lên tiếng, khí thế quanh thân tự nhiên mà thành.
“Các ngươi đều ở nơi này làm gì? Việc khánh công khen ngợi sau lại nói, ta muốn về cung trước.” Xích Linh cho là bọn họ đặc biệt tới đón mình, sự thực cũng là như thế, bất quá là vì nguyên nhân khác.
“Bệ hạ...” Khang Phổ đứng ra, run giọng hô to một tiếng, sau đó là một đại lễ.
Thấy hành động của ông, người phía sau đều làm theo, tất cả hô to “Bệ hạ”, sau đó hành đại lễ.
Xích Linh khó hiểu, nhìn về phía Diễm Vương vẻ mặt nghiêm túc, “Làm sao vậy?”
Diễm Vương xụ mặt, nội tâm cũng có chút không đành lòng, “Sa Nặc Nhân ly khai.”
Xích Linh chỉ cảm thấy trong đầu “Oanh” một tiếng, đứng nửa ngày, mới run giọng hỏi: “Đi... Đi nơi nào?”
Tất cả mọi người không lên tiếng, chỉ lo lắng nhìn anh.
Xích Linh cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp xuống, lảo đảo lui hai bước, xoay người rời đi, “Ta đi tìm em ấy, không quản người đi nơi nào, ta phải tìm được em...”
“Xích Linh!” Diễm Vương phi lớn tiếng nói: “Nặc Nặc để lại đồ vật cho con, nó muốn con ở lại đế quốc chờ nó, nơi nào cũng đừng đi, chính nó sẽ trở về!”
Xích Linh không nghe, trong đầu anh hiện tại chỉ có Nặc Nặc đã rời đi, Nặc Nặc ly khai, Nặc Nặc của anh đi nơi nào?
Giữa lúc tất cả mọi người không khuyên nổi, một tiếng khóc nỉ non to rõ của anh nhi vang lên, chấn trụ Xích Linh, làm cho tinh thần đang rơi vào điên cuồng cùng tuyệt vọng của anh đột nhiên thanh tỉnh, chầm chậm quay người, ánh mắt tối tăm, sắc mặt như tro tàn, chỉ liếc mắt nhìn hài tử một cái, nhắm mắt lại liền ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
.........
Đế đô tinh Tinh Diệu đế quốc, một khung cảnh phồn thịnh, so với mười năm trước thay đổi rất lớn, khắp nơi treo đèn kết hoa, giống như là có chuyện vui. Người đầu đường cuối ngõ, ngay cả bước đi cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, phi thường hào khí, đế đô tinh phồn hoa náo nhiệt hơn so với trước đây, so với Lai Sách đế quốc tinh lúc đó còn phồn thịnh hơn.
Đầu đường cuối ngõ đâu đâu cũng có tiếng bàn luận, một phụ nhân trung niên, nghe mấy thanh niên bên cạnh đàm luận, chen lời, “Đế quân của ta sẽ không cưới vị công chúa kia, dù nàng xinh đẹp hơn nữa cũng không được, ngài vẫn luôn giữ lại vị trí kia, chờ Đế hậu trở về.”
Thanh niên vừa nghe liền đáp: “Cũng đã mười năm, Đế hậu một chút tin tức cũng không có, dù đế quân thâm tình hơn, cũng không chịu được thời gian dài như vậy.”
Phụ nhân kia vừa nghe hăng hái hơn, “Đã nói các ngươi còn quá trẻ không biết, đế quân cùng đế hậu chính là sinh tử giao tình, nhớ năm đó, Tinh Mãng đại đế ép bức đế quân đầu hàng, nếu không liền giết đến đế đô chúng ta, các ngươi biết Tinh Mãng đại đế kia có bao nhiêu khủng bố sao? Một chưởng có thể bổ đôi một tinh cầu, giống như gọt dưa, lúc đó tất cả mọi người đều tuyệt vọng, không ai muốn chiến đấu với người như thế, đế quân lại vẫn dẫn quân liều mạng, nhưng đế hậu đau lòng đế quân, không biết từ đâu tìm đến cao nhân, đem đại ác nhân kia đánh bại. Vành đai thiên thạch giữa Đại Uyển Toàn Tí cùng Tiên Anh Toàn Tí, các ngươi biết chưa? Chính là kết quả hai người kia chiến đấu, rất dọa người, bọn họ cũng không phải người, nghe nói là vũ trụ chi thần! Đế hậu cùng “Vũ trụ chi thần” làm giao dịch, dùng tự do của ngài, đổi lấy an bình cho Đại Uyển Toàn Tí, lúc này mới biến mất mười năm. Các đứa nhóc con các ngươi không hiểu, ân tình đế hậu lớn như vậy, không chỉ Tinh Diệu đế quốc, mà là đại ân với toàn bộ Bạch Ngân tinh hệ, các ngươi nói đế quân có thể có thể quên ngài thú người khác sao? Tuyệt đối không thể!”
Thanh niên còn có điểm không phục, bọn họ khi đó cũng khoảng chừng mười tuổi, truyền thuyết như vậy đã nghe đến lỗ tai mọc kén, đến cùng là thật hay giả không ai có thể chứng minh, nhưng chuyện đế hậu biến mất tròn mười năm là ván đã đóng thuyền, đế quân dù sao cũng là vua của một nước, không nói đế hậu biến mất, coi như đế hậu ở, đế quân cũng có thể thú thêm ba đế phi, cho nên bọn họ kiên định tin tưởng, quốc yến lần này, đế quân nhất định sẽ tuyên bố chuyện nạp tân phi.
Chuyện như vậy truyền ra toàn bộ thủ đô đế quốc, nguyên nhân tự nhiên là Tinh Diệu đế quốc bây giờ trở nên mạnh mẽ, mấy tiểu quốc ước gì có thể đưa công chúa vương tử nước mình tới bên người đế quân. Tinh Diệu đế quốc mặc dù không nhất thống toàn bộ Đại Uyển Toàn Tí, nhưng tất cả các quốc gia trong Đại Uyển Toàn Tí, Tinh Diệu đế quốc không thể nghi ngờ chính là đầu lĩnh.
Mười năm này, không chỉ là Tinh Diệu đế quốc phát triển, những quốc gia quanh thân, ít nhiều gì cũng được chút tiện nghi, có tiểu quốc trong đại chiến mười năm trước tổn thất nặng nề, khó có thể duy trì, từ lâu chủ động quy hàng Tinh Diệu đế quốc. Hiện tại chỉ còn dư lại hai chính thể, ngoại trừ Tinh Diệu đế quốc, còn lại là Nhã Đạt đế quốc, những quốc gia khác cũng đã bị gộp vào chính thể Tinh Diệu đế quốc, Nhã Đạt đế quốc mặc dù không chủ động quy phục, nhưng cũng là có ý đó, lão đế quân vẫn muốn đem Karni con trai bảo bối gả cho đế quân Tinh Diệu đế quốc.
Karni vừa nghe dự định của cha hắn, trực tiếp nhảy dựng lên. Đây là cái chuyện gì, Sa Nặc Nhân là bằng hữu tốt nhất của hắn, có chuyện bạn tốt đi chia sẻ phu quân của nhau sao?! Karni từ chối, trực tiếp nói với phụ hoàng, ngài nếu muốn quy phục liền quy phục, đừng lấy ta làm cầu, dù sao Đại Uyển Toàn Tí sớm muộn cũng thuộc về Tinh Diệu đế quốc, ngài xem đánh thế nào cũng bại dưới tay Xích Linh, vẫn là trực tiếp quy phục đi, lão gia ngài chính mình cân nhắc, đừng bắt ta nói chuyện.
Lão đế quân không có cách nào, nghĩ tới nghĩ lui mấy năm, quyết định quy phục!
Vì phát triển, vì trường tồn, nhất định phải thuộc quy phục! Đừng để tới khi quá muộn, người ta đều đã phát triển, bọn họ liền trở thành đệm lót, cho nên lão đế quân năm nay mới đánh tiếng, chủ động quy phục Tinh Diệu đế quốc. Cứ như vậy, trên thực tế Đại Uyển Toàn Tí chỉ có một đế quốc, đó chính là Tinh Diệu đế quốc. Các quốc gia quy phục khác, vẫn bảo lưu chính thể, bất quá thuế cùng tài chính đều nằm trong tay Tinh Diệu đế quốc, quân đội cũng do Tinh Diệu đế quốc thống nhất quản lý, Tinh Diệu đế quốc đưa ra khoa học kỹ thuật tiên tiến, dẫn dắt toàn bộ Đại Uyển Toàn Tí, cùng nhau phát triển.
Lần này quốc yến chính là vì chúc mừng Nhã Đạt đế quốc quy phục, cũng có thể gọi là tiệc khánh công. Trước đó không lâu, đế quân Tinh Diệu đế quốc lần thứ hai xuất chinh, kết quả là chiến thắng trở về.
Rất nhiều người đều nói, Tinh Diệu đế quốc phát triển, lớn mạnh, người cũng trở nên bá đạo, một lời không hợp liền đánh, nhìn ngươi không vừa mắt cũng đánh, Bàng Khắc đế quốc thuộc liên minh Hồng Hà liền gặp họa.
Lai Sách đế quốc tại thời điểm gian nan nhất tiếp nhận Bàng Khắc đế quốc trợ giúp, kỳ thực cũng chỉ là đưa tới một ít vật tư chiến đấu, đến cái binh cũng chưa thấy, chỉ vì như vậy, sau khi chiến đấu kết thúc, thắng lợi, Lai Sách đế quốc lại muốn vứt bỏ Bàng Khắc đế quốc, quả thực là nằm mơ, ngươi còn không biết mình mắc câu từ lúc nào, nghĩ có thể dễ dàng chạy thoát sao? Đương nhiên không thể. Cho nên mười năm này, Lai Sách đế quốc càng ngày càng tệ, vốn còn chưa bị chiến tranh tàn phá quá thê thảm, lại bị con sói đói Bàng Khắc đế quốc như hổ rình mồi cắn tới, các loại tài nguyên hi hữu, tài nguyên quý giá đều phải thành thật hơn nộp lên trên, bằng không, tiếp tục đánh.
Những năm này, không chỉ Lai Sách đế quốc, toàn bộ Tiên Anh Toàn Tí đều bị Bàng Khắc đế quốc áp bức, bọn hắn không thể không nhịn, bởi vì bọn họ đã không còn khí lực phản kháng, hết thảy khí lực trước đấy đều dùng để đối phó Tinh Mãng nhân cùng người Tuy Vĩ Hạt, ai ngờ lại rước tới một ác lang như vậy.
Tiên Anh Toàn Tí ra sao, đến một cọng lông cũng không liên quan tới Đại Uyển Toàn Tí, cho nên họ phát triển của họ, nước giếng không phạm nước sông. Chờ vành đai thiên thạch kia rốt cuộc khai thông, thời điểm người bên kia qua tới bên này, vừa nhìn đều trợn tròn mắt, Đại Uyển Toàn Tí nguyên bản lạc hậu hôm nay đã sớm ném Tiên Anh Toàn Tí mấy con phố, nhưng có phát hiện cũng không chiếm được, người Tiên Anh Toàn Tí phát hiện, cùng nghĩa người Bàng Khắc đế quốc cũng biết, bọn họ nghe mùi thịt lại tới, ra vẻ văn minh của mình đẳng cấp cao, đề ra các loại yêu cầu ngang ngược.
Xích Linh lúc đó không nói hai lời, trực tiếp đem người tới đàm phán đuổi xuống, nói một câu, khó chịu liền chiến!
Bàng Khắc đế quốc nhìn xuống, hắc, một con chó nhỏ lại dám kêu gào trước mặt chó săn lớn thuần chủng, quả thực là muốn chết!
Đây là chiến tranh của Tinh Diệu đế quốc mười năm trước, đem đại quân Bàng Khắc hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà tới, chuẩn bị san bằng Đại Uyển Toàn Tí, lại bị đánh chạy trối chết mà về, bắt sống hơn vạn tù binh.
Mẹ con ơi! Ai nói Đại Uyển Toàn Tí là con chó nhỏ? Này mẹ nó chính là một con sói lớn ngụy trang cực khéo léo! Còn là loại tướng mạo đặc biệt ôn hòa kia!
khoa học kỹ thuật của Tinh Diệu đế quốc hiện tại tuyệt đối không còn lạc hậu, cho nên Bàng Khắc đế quốc muốn tới chỗ anh chiếm tiện nghi, đó chính là muốn chết!
Lão quốc vương Bàng Khắc đế quốc sầu đến tóc tai cũng trắng hơn, muốn chuộc những binh sĩ bị bắt làm tù binh kia về, nhưng đế quân trẻ tuổi của Tinh Diệu đế quốc, thập phần kiêu ngạo, hơn nữa tính khí thô bạo tàn ác, không chừng khó chịu một chút liền đem hơn vạn tù binh kia trực tiếp ca sát, thời điểm đó quốc nội nhất định sẽ bạo loạn. Lão quốc vương muốn đưa người lại đây đàm hoà, nhưng người ta căn bản không muốn cùng hắn đàm luận, tâm tình không tốt, đánh một hồi lại đòi nghỉ ngơi, ai cùng ngươi đàm luận? Té sang một bên!