Damian quả thực không thể tin tưởng kết quả như vậy, học sinh của hắn cư nhiên tại vòng thứ nhất liền bị học sinh của Đồ Tân đánh bại? Chuyện này quả thật không thể tiếp thu.
Bất quá, Damian nổi giận thì nổi giận, hắn vẫn có thể phát hiện tổ Avery khi lắp ráp linh kiện số 57 có điểm khác thường.
Damian trầm mặt, “Vị bạn học này, ta có thể hỏi ngươi một chút linh kiện số 57 ngươi lắp ráp như thế nào?”
Nếu như hắn không nhìn lầm, linh kiện số 57 có tổng cộng 71 bước nhưng bạn học này lại chỉ dùng 52 bước để tạo ra linh kiện, đồng thời chưa từng xảy ra vấn đề gì, hơn nữa thủ pháp trôi chảy, giản dị cấp tốc, Damian rất muốn biết làm sao cậu học sinh này làm được điều đó.
Avery mím môi không nói lời nào, biểu tình kiên định, nhất quyết không nói.
Damian cho là Đồ Tân dạy, nhìn về phía tên kia, lại phát hiện Đồ Tân cũng là một mặt trầm tư, hiển nhiên cũng không biết loại phương pháp này từ đâu mà tới.
Damian căn bản muốn truy cứu, lại bị Đồ Tân gạt bỏ, “Kết quả đã có, còn cần đo lường những số liệu khác sao?”
Damian vừa nghe, đương nhiên không thể chịu thua, “Dĩ nhiên, là bước không thể thiếu.”
Vì vậy, hai vị lão sư tự mình cầm máy móc đo lường dữ liệu, hai cánh tay phải của cơ giáp đặt nghiêng trong phòng thực hành.
Sau hai tiếng “đích” dữ liệu liền hiện lên trên dụng cụ.
Đồ Tân không có phản ứng gì, ngược lại là Damian mở to hai mắt.
Dữ liệu của tổ Avery:
Mức độ dung hợp vật liệu: 83%
Thuộc tính tăng cường cơ giáp: Không
Đẳng cấp tính năng cơ giáp: Cấp 3
Đẳng cấp cơ giáp: Cấp 1
Dữ liệu của tổ Tôn Phổ:
Mức độ dung hợp vật liệu: 78%
Thuộc tính tăng cường cơ giáp: Không
Đẳng cấp tính năng cơ giáp: Cấp 3
Đẳng cấp cơ giáp: Cấp 1
Số liệu như vậy vừa xuất hiện, ai thắng ai thua vừa xem liền biết.
Damian suy tư liếc mắt nhìn Đồ Tân một cái, lại nhìn nét vui vẻ hiện ra trên mặt tổ viên vừa tham gia lắp ráp.
Không nghĩ tới. Linh kiện số 57 dùng cách lắp ráp khác còn chưa tính, mức độ dung hợp vạt liệu cư nhiên lại cao như vậy?
Ánh mắt Damian đột nhiên sáng lên, cười nói: “Đồ Tân, các ngươi sẽ không sử dụng linh kiện gì đó nâng cao mức độ dung hợp vật liệu đi?”
Lời này vừa ra, ánh mắt lại nhìn về phía Sa Nặc Nhân.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, trước đây không lâu truyền ra Sa gia có đồ vật như vậy, mà Sa Nặc Nhân đúng lúc lại là học sinh lớp R, bọn họ có lý do để nghi ngờ đối phương gian lận.
Đồ Tân cười cười, “Chẳng qua là một cuộc luận bàn nho nhỏ, học viên lớp ta không có đốt tiền tới mức đập vào linh kiện cấp 1, ta muốn đập cũng là đập linh kiện cao cấp.”
Damian bị nghẹn một chút, phẫn nộ nói, “Ván này, coi như các ngươi thắng.”
“Hả? Thắng thì thắng, “tính” là chuyện gì đây?” Đồ Tân không vui, nhìn chằm chằm
Damian muốn thuyết pháp.
Damian sắc mặt khó coi, nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là thua trận, “... Các ngươi thắng.”
Đồ Tân hài lòng, lời này nghe mới thoải mái.
“Ván kế tiếp!” Damian mắt lưỡi dao hướng về học viên lớp bên kia.
“Ta đến!” Mio lần thứ hai xung phong nhận việc, sau đó hoàn toàn tự tin nhìn Sa Nặc Nhân.
“Vưu.” Đồ Tân nói.
Vưu cả người chấn động, lập tức đứng ra.
Mio quả thực tức giận đến nghiến răng, Vưu quả thực là tảng đá chuyên môn chặn đường hắn!
Lần này Mio không nói gì nữa, tràn đầy xem thường liếc mắt nhìn quỷ nghèo kia một cái, liền mang theo tổ viên bắt đầu chỉnh lý thiết bị, chuẩn bị bắt đầu.
Sau một tiếng “bắt đầu”, tổ viên hai bên đều động.
Vưu đối Mio, tựa hồ rất hồi hộp, biểu tình cúa hắn có chút kinh hoảng, tay cầm linh kiện đều có chút bất ổn.
Damian cười trên sự đau khổ của người khác liếc mắt nhìn Đồ Tân một cái, muốn nhìn thấy bộ dáng lo lắng của tên đó, chỉ tiếc, Đồ Tân dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ đây thật sự là giao lưu học tập, căn bản không có một chút áp lực nào.
Vị trí ngồi của Đồ Tân, vừa lúc chéo ở phía trước Sa Nặc Nhân, cậu không có xem tranh tài, mà là đem toàn bộ lực chú ý đều đặt lên trên người Đồ Tân, cậu muốn nhìn một chút phía sau tai Đồ Tân có một chút nhô ra như Xích Linh đã nói hay không, cậu vì Xích Linh nhất định muốn hoàn thành nhiệm vụ!
Nghiêng đầu đang chuẩn bị nhìn kỹ, Đồ Tân dột nhiên xoay mặt nhìn về phía cậu, Sa Nặc Nhân sợ hết hồn, cho là bị phát hiện lập tức ngồi thẳng tắp.
“Sáng sớm người đi cùng ngươi là ai?” Nguyên lai Đồ Tân là muốn hỏi cái này.
“A... Anh... anh... anh ta gọi Phượng Ảnh.” Sa Nặc Nhân tâm có điểm giả tạo.
“Phượng Ảnh?” Đồ Tân cau mày, một hồi lâu sau lại nói, “Là người của Phượng gia?”
“... Ân.” Sa Nặc Nhân lung tung gật đầu.
Đồ Tân đầy bụng nghi hoặc xoay người lại ngồi xong, không có hỏi nữa.
Sa Nặc Nhân bị dọa đến mức không dám tiếp tục rình xem, cũng không lâu lắm, can đảm lại trở về, cậu lặng lẽ ngưng tụ ý thức lực tại hai mắt, tranh thủ nhìn một lần cho rõ ràng.
Cậu làm bộ ngồi không vững vàng, nghiêng sang phía đồng học bên cạnh, dựa vào góc độ nghiêng sang, liếc mắt một cái liền nhìn thấy có thứ gì đó hơi nhô ra một chút phía sau tai Đồ Tân.
Cậu hưng phấn suýt chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên!
Là hắn! Thật sự là hắn!
Sa Nặc Nhân kiềm chế nội tâm kích động, vội vội vàng vàng mở ra quang não, gửi một tin nhắn tới cho Xích Linh.
Sa Nặc Nhân ở bên này mừng như điên, chợt nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn, Vưu lắp ráp linh kiện số 57 đến một nửa, trực tiếp đụng bàn, leng keng leng keng rơi mất một chỗ, mà ngay tại lúc này, Mio đã hoàn thành lắp ráp.
Damian mỉm cười, đây là toàn thắng a!
(ed: có lỗi chính tả thì hãy cmt cho mk nhé)