Trên tinh hạm có rất nhiều thời gian trống, Sa Nặc Nhân trốn ở trong phòng chế tác dược tề, Xích Linh cũng không có xuất môn, anh đã thanh trừ hết phần lớn vật chất có hại trong cơ thể, số còn lại đó đã không còn trở ngại anh tăng lên nữa. Mỗi ngày anh đều đang dùng Tụ Khí Tề Sa Nặc Nhân đưa để nâng cao sức chiến đấu, thể lực tăng nhanh như gió. Tụ Khí Tề Sa Nặc Nhân chế tác, dược tính rất mạnh, không có tạp chất, Xích Linh không ngừng hấp thu, cũng không lo lắng trong cơ thể sẽ tích tụ tạp chất, dược tề độ tinh khiết 100%, dược tính 20 đan tư ở Đế quốc giống như vật quý hiếm vậy, rất nhiều người cũng không dám giống như Xích Linh không ngừng nghỉ sử dụng như vậy.
Đầu tiên là sợ tạp chất bên trong dược tề quá nhiều, dùng nhiều hơn dễ dàng tắc nghẽn kinh mạch, đấu khí không thể lưu thông, rất khó để khơi thông, dễ dàng hủy đi một thân tu vi; thứ yếu chính là sợ tăng lên quá nhanh, lớp cấm chế ngăn cản khi Resse đạt tới hậu kỳ cấp 6, chỉ cần đạt tới cấp 6, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể bạo thể mà chết rất nguy hiểm, cho nên rất nhiều Resse đều lựa chọn áp chế tu vi, dừng ở cấp 5 là đủ rồi. Đế quốc đến nay, người vừa đột phá lớp cấp chế hậu kỳ cấp 6 cũng chỉ có Thanh Vương, hắn bây giờ đã là hậu kỳ cấp 7, thế nhưng thời điểm đột phá, phấn chấn toàn bộ Resse Đế quốc, Thanh Vương bởi vậy thu về không ít cường giả về dưới trướng, bọn họ đều muốn biết phương pháp đột phá của hắn.
Xích Linh xếp bằng ngồi ở trên giường, ra một thân mồ hôi, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí(1), mở mắt ra, dùng sức hai tay, cảm giác cả người tràn đầy sức mạnh, hai tay phảng phất chỉ cần hơi dùng sức, liền có thể bẻ gãy tấm thép. Anh thỏa mãn gật gật đầu, rốt cục đột phá đến cấp 3, dừng ở thượng kỳ cấp 2 cũng đã gần 8 năm, bây giờ rốt cục đột phá!
1: trọc: đục, bẩn, không sạch sẽ; khí: hơi thở, hơi,...
Anh rất cao hứng, đầu tiên nghĩ đến chính là chia sẻ niềm vui sướng này cùng Sa Nặc Nhân, anh liền nhắm mắt củng cố đấu khí mới trong cơ thể, để đấu khí thuận theo kinh mạch đi hết một vòng tiểu chu thiên, sau đó đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Sa Nặc Nhân. Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Iman đứng ở cửa, thần sắc do dự, làm cho anh sửng sốt một chút.
Xích Linh nhàn nhạt nói: “Làm sao vậy?”
Iman không nghĩ tới Xích Linh lại đột nhiên mở cửa, chần chờ nói: “Cơ giáp của ngươi đã sửa tốt sao? Ta nghĩ thời gian ngắn như vậy, ngươi khả năng còn chưa tìm được người tu sửa, thế nhưng lần này đi rất nguy hiểm, nói không chừng còn phải dùng đến cơ giáp, ta muốn hỏi ngươi một chút, cần ta hỗ trợ sao?”
Iman cười khổ nói: “Tuy rằng đăng ký của ta còn chưa đủ chế tác cơ giáp cấp tám, sở trường cũng không phải chế tạo cơ giáp, nhưng ta là người thức tỉnh hệ rèn đúc, xem qua vấn đề cũng có thể, nếu như không có thương tổn đến mạch thần kinh chính của cơ giáp, ta cũng có thể bảo trì một chút.”
Xích Linh không nghĩ tới Iman tìm mình là bởi vì chuyện này, “Không cần.”
Iman cười đến có chút miễn cưỡng, “Nơi này hẳn là cũng không có chế tạo cơ giáp sư đẳng cấp cao hơn ta.”
Xích Linh nói: “Ta không muốn người khác đụng đến cơ giáp của ta.”
Iman có chút ủy khuất, hiển nhiên, hắn đã bị phân chia ở một hàng “người khác” kia, “Sa Nặc Nhân kia không thể giúp ngươi sửa tốt Xích Tông đi? Hắn mới năm nhất, lại là giữa đường chuyển lớp, hắn có thể học được cái gì?”
Xích Linh cau mày, đánh giá của Iman đối với Sa Nặc Nhân làm cho anh rất không vui.
Iman thấy sắc mặt của anh không dễ nhìn, sợ hãi hỏi: “Là bởi vì chuyện trước kia, cho nên vẫn không thể tha thứ ta sao?”
Xích Linh nhìn hắn nửa ngày, mới quyết định hỏi một chút, “Iman, ngươi đã tìm được nơi để trở về, cố gắng sống tốt đi.”
Hai mắt Iman nháy mắt chứa đầy nước mắt, nước mắt lưng tròng nhìn nhị ca hắn đã từng yêu thương nhất, quá nhiều lời muốn nói đều không nói ra được, là hắn có lỗi với anh trước.
Xích Linh cất bước rời đi, vốn muốn đi tìm Sa Nặc Nhân, nhưng bởi vì Iman ở trước mặt anh rơi lệ, làm cho lòng anh khó bình, chuyển hướng tới sàn đấu của Resse, quan sát cách đấu của người khác.
Những việc này, Sa Nặc Nhân cũng không biết, giờ khắc này cậu chính là đang ở trong phòng nhảy tưng tưng!
Trải qua hai tháng điên cuồng tích lũy chế tác dược tề, căn nguyên ý thức lực của cậu bắt đầu tăng nhanh như gió, bây giờ đã là cao thủ sơ cấp, mới vừa nãy, cậu mở ra mảnh xương thứ ba ―― ≪Nguyên tài Đồ Lục≫, bên trong bao quát vô số thực tài, quặng mỏ, cốt tài cùng thú tài, Sa Nặc Nhân xem đến nhiệt huyết sôi trào, này đối với cậu mà nói, quả thực chính là thế giới mới, bên trong này những nguyên tài cơ hồ đều chưa từng thấy, mỗi một loại đều có nơi có tác dụng lớn, Sa Nặc Nhân nhìn thấy một loại thú gọi là giả tạo ma thú, xương của nó có năng lực tự lành rất mạnh, có thể chế tác làm vật liệu sử dụng cho cơ giáp, thời điểm cơ giáp bị hao tổn, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, là có thể tự tiến hành chữa trị. Nhìn thấy cái này Sa Nặc Nhân quả thực phải chảy nước dãi, xương thú thần kỳ như vậy, thật muốn có được! Còn có một loại gọi là thông minh sắc sảo Hỏa Ngưu thú(2), miệng có thể nhai nát đá, trên lưng mọc ra hỏa năng thạch, đó là một loại cao năng nguyên thạch có độ tinh khiết phi thường cao, tuyệt đối có giá trị liên thành... Vân vân thật nhiều, nếu như không phải có chút mệt nhọc, cậu còn không nỡ lui ra ngoài, trước tiên nghỉ ngơi một hồi, đợi lát nữa tiếp tục xem.
2: QT: Linh Tê hỏa ngưu tiêu sái thú =)))
Sa Nặc Nhân phát hiện ở trong ngăn kéo có một chiếc gương, cầm lên nhìn nhìn, cậu cho đến bây giờ cũng không soi gương quá mấy lần, nhìn thấy người trong gương, làm cho cậu thất thần chốc lát. Sa Nặc Nhân cẩn thận quan sát người trong gương, cùng với thời điểm mới bắt đầu biến thành Sa Nặc Nhân, dung mạo có biến hóa không nhỏ, bây giờ khuôn mặt này ngược lại là có ba phần giống với dung mạo trước kia của cậu.
Sa Nặc Nhân âm thầm hoảng sợ, nếu như không phải Pidgey nhắc nhở, nói không chừng thời điểm dung mạo của cậu hoàn toàn biến thành bộ dáng của Á Liên, e rằng so với khi đó còn xinh đẹp hơn. Cũng may cậu đã dùng Trú Nhan Tề, dung mạo ngừng tại giai đoạn này, chỉ cần mỗi tháng dùng một bình Trú Nhan Tề, liền có thể khống chế được.
Cậu nghỉ ngơi một hồi, quyết định chế tác chút dược tề, buổi tối nằm trên giường lại tiếp tục xem ≪Nguyên tài Đồ Lục≫.
Vừa mới động, Phượng Hoàng quấn lấy trên cánh tay thoát ra, mảnh vỡ màu vàng ở trong phòng một lần nữa tổ hợp thành một hình cầu màu vàng lơ lửng giữa không trung, một lát sau, từ trong hình cầu đó kéo ra một nhánh kim loại, trên đó có xuyên một chiếc nhẫn màu đen, âm thanh Phượng Hoàng liền xuất hiện trong đầu, đó là tiếng nói đặc biệt trung tính, nam nữ khó phân.
Thời điểm Sa Nặc Nhân nhìn thấy chiếc nhẫn kia, viền mắt đã ươn ướt, đó là vật mỗ phụ khi lâm chung giao cho cậu “Tộc chủ chi giới”, Thủy Ủy tộc nhiều đới lấy này vi tôn, đó là tượng trưng cho tộc chủ.
“Ta rất xin lỗi, không thể bảo vệ thân thể của ngươi.”
Sa Nặc Nhân không có nhận lấy tộc giới, dùng năng lực hiện tại của cậu, căn bản không bảo vệ được chiếc nhẫn này, dùng tinh thần lực trả lời: “Ngươi giúp ta cất giữ đi, thời điểm cần đến sẽ hướng ngươi lấy về.”
Phượng Hoàng rút lại nhánh kim loại vào bên trong quả cầu, biến thành khiên kim sắc, lần thứ hai quay lại cánh tay Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân hỏi: “Tổn thương của ngươi chữa được bao nhiêu rồi?”
Phượng Hoàng: “Đã chữa trị 80%, hệ thống vũ khí nhiệt không thể dùng.”
Sa Nặc Nhân thở dài, Phượng Hoàng cũng coi như thông minh, lợi dụng năng lượng còn sót lại của mình để chữa trị bề ngoài, để cho người khác vừa nhìn thấy bộ dáng của nó liền kiêng kỵ, trên thực tế, tổn thương bên trong còn chưa chữa trị tốt, chỉ vì không có nguồn năng lượng.
“Ta sẽ mau chóng tìm được nguồn năng lượng ngươi có thể sử dụng.”
Gần một tháng phi hành, Xích Linh giành giật từng giây tăng cao thực lực, lấy hết khả năng nâng cao tu vi, Sa Nặc Nhân có chế tác hai lần Tụ Khí Tề, đều bị Xích Linh lấy đi, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng luyện tập. Sa Nặc Nhân muốn kiếm tiền, thời điểm đang khống chế phản ứng dung hợp cùng tốc độ phản ứng, trên tinh hạm lại phát loa, khiến dược tính đang khống chế tốt chế ra độ tinh khiết chỉ gần 100%, dược tính chỉ ở 18,19 – 20 đan tư như vậy, dược tề như vậy mới có thể bán được, cậu đã ở trên mạng điều tra giá tề dược tề, hạ phẩm dược tề 100 tinh tệ một bình, trung phẩm là 500 tinh tệ một bình, thượng phẩm khoảng 2000 tinh tệ một bình, còn cực phẩm dược tề chỉ từ 10000 tinh tệ trở lên, hơn nữa còn là có tiền cũng không thể mua được, rất nhiều cực phẩm dược tề đều sẽ bị bán ra với giá rất cao.
Sa Nặc Nhân nhìn trong không gian chất đầy “cực phẩm dược tề”, phảng phất thấy được tài nguyên cuồn cuộn, cậu chế không ít dược tề thường dùng, đều là vật phẩm dễ bán.
Công Ngọc Diễm lén lén lút lút bám tường tới gần phòng Sa Nặc Nhân, nhẹ nhàng gõ cửa, Sa Nặc Nhân vội vàng đem dược tề trong phòng thu vào, đi tới mở cửa. Công Ngọc Diễm lách người đi vào phòng, cấp tốc đóng cửa, tốc độ phải gọi là rất nhanh!
Sa Nặc Nhân sợ hết hồn, coi hắn giống như ăn trộm mà dở khóc dở cười, “Ngươi làm gì?”
Công Ngọc Diễm thở một hơi, “Không muốn bị Linh điện hạ nhìn thấy, thấy sẽ bị nhìn với ánh mắt hình viên đạn.”
Sa Nặc Nhân bĩu môi, không có nhiều lời.
Mỗi gian phòng trên tinh hạm cũng không lớn, chỉ có gần mười mét, chỉ đủ bày ra nhu yếu phẩm cần thiết. Sa Nặc Nhân ngồi trên giường, ra hiệu hắn cùng ngồi, mới hỏi, “Tìm ta làm gì?”
Công Ngọc Diễm oán giận nói: “Ta thực sự bị người trong nhà phiền chết đi, ngươi nhanh cứu giúp ta đi?”
Sa Nặc Nhân không nhịn được cười nói: “Muốn ta làm sao cứu ngươi?”
Công Ngọc Diễm nói: “Ngươi biết cách nuôi trồng Thâm Hải U Lam như thế nào sao? Bọn họ đã dùng các loại phương pháp, cũng không thể dưỡng ra mầm mới, còn không phải thúc giục ta tới hỏi ngươi một chút có phải biết cách hay không?”
Sa Nặc Nhân thầm nghĩ, muốn nuôi trồng lại ba lần tử khỏa, vậy căn bản là chuyện không thể nào.
Sa Nặc Nhân nói xin lỗi, “Ta cũng không có cách nào.:
Công Ngọc Diễm gãi đầu, “Na na (để vậy cho đ.i nha) ngươi có còn nữa không? Chúng ta nguyện ý ra giá cao mua lại, có bao nhiêu mua bấy nhiêu!”
Sa Nặc Nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Công Ngọc Diễm ý thức được mình nói sai, cẩn thận nói: “Kia... Ngươi lại bán hai cây cho ta? Không không, một cây, một cây là được.”
Sa Nặc Nhân tiếp tục tựa tiếu phi tiếu, Công Ngọc Diễm bị cậu nhìn tới gần như phát khóc, cầu xin tha thứ: “Huynh đệ, cái này ta cũng là không có cách nào, đại ca nhà ta một ngày hơn trăm lần truyền tin thúc giục ta, ta đều sắp suy nhược thần kinh rồi!”
Sa Nặc Nhân không đùa hắn, “Ngươi cảm thấy được một cây Thâm Hải U Lam trị giá bao nhiêu tiền?”
Công Ngọc Diễm lập tức nói: “Giá cả không là vấn đề, chỉ cần ngươi nguyện ý bán, ra cái giá.”
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, mẫu khỏa của cậu đã lớn đến kinh người, từng cây từng cây to lớn tráng kiện nổi trên mặt nước, rất là rêu rao. Có một lần Pidgey thật sự không vừa mắt, chỉ có thể để ra một khu vực nhỏ cho Sa Nặc Nhân, để cho cậu đem Thâm Hải U Lam dời đến bên trong một cái ao nhỏ, khu đất bên cạnh bể cũng để cho Nguyên Quả của cậu. Hiện Thâm Hải U Lam ở trong tay cậu thực sự có không ít, chỉ có điều, cậu không biết cứ lấy ra như vậy có được hay không.
Sa Nặc Nhân nói: “Ngươi tại sao không đi hỏi Xích Linh?”
Công Ngọc Diễm sững sờ, “Thâm Hải U Lam không phải của ngươi sao? Hỏi anh ta có tác dụng?”
Thời điểm ở Đạt Nhĩ tinh cầu, Xích Linh hoàn toàn là bộ dáng “Việc này không có quan hệ gì với ta”, hắn cho là Sa Nặc Nhân có thể làm chủ chuyện này.
ed: trả chương tối qua nhé