Hai tiếng động nặng nề đồng thời vang lên trong con hẻm nhỏ.
Một tia máu
loãng mãnh liệt bắn ra không trung, giống như nhuộm đỏ cả một khoảng
không vậy, mang theo mùi máu tanh kinh người lướt nhanh trong không khí…
Ngay tại nửa
giây đồng hồ trước, cái tên vóc dáng thấp bé cầm súng kia giống như một
bao cát mạnh mẽ rơi phịch xuống mặt đất, đầu của hắn lúc này chẳng khác
gì trái dưa hấu bị đập bể, máu tươi hồng hồng trắng trắng từ đầu hắn
chảy ra thành dòng rớt xuống…
Hiện trường đẫm
máu đập thẳng vào mặt khiến cho cái bao tử của Trương Dương không khỏi
cuồn cuộn một hồi. Hắn lại nhìn nhìn cái tên vóc dáng cao cao kia, số
phận cuối cùng của hắn so với tên vóc dáng thấp bé kia cùng không có
khác biệt chút nào, thân hình cao lớn của hắn lúc này đang quỳ rạp trên
mặt đất, một vũng máu loãng từ phía bên trong lớp tóc nâu rậm rạp của
hắn không ngừng tuôn ra phía ngoài…
Hai người này
mới vừa rồi còn rõ ràng đứng ở chỗ này, tay lăm lăm khẩu súng chĩa thẳng vào Trương Dương, muốn đưa hắn tới Tây Thiên vậy mà…
Chưa đầy nửa giây đồng hồ sau, hai người bọn họ mỗi người đã lĩnh một phát headshot (phát súng trúng vào đầu).
Từ vị trí đứng
cũng như vị trí bị bắn hạ của bọn họ mà đồng thời bị headshot chứng tỏ
là có hai viên đạn được bắn ra từ hai hướng khác nhau, nói cách khác tức là có hai người đã giúp hắn xử lý hai tên sát thủ đó, cứu hắn một mạng.
Trương Dương
nhìn nhìn hai đầu con hẻm nhưng đều hoàn toàn vắng vẻ, không có một bóng người, thậm chí cũng không có một tiếng động nào.
- Những vị bằng hữu nào đã ra tay giúp Trương Dương, có thể hiện thân cho gặp mặt một lần hay không?
Xem ra đối
phương không có nguyện ý hiện thân nói chuyện với hắn, nhưng mà vì là
người hàm ơn cho nên Trương Dương vẫn mở miệng hỏi.
Có tiếng động ở trong con hẻm vọng lại, nhưng hắn vẫn không có bất luận tiếng đáp trả.
Trương Dương
cười khổ một hồi, nếu đối phương đã không muốn lộ diện thì hắn cũng
chẳng còn cách nào khác. Chỉ có điều nhìn cả đống thi thể đầy đất như
thế này phải giải thích với cảnh sát như thế nào cho được đây?
- Đúng rồi. Còn Đan Đồng và Đan Oánh nữa.
Trương Dương đột nhiên nghĩ lại mới vừa rồi cái tên vóc dáng thấp bé có nói qua là hắn
đã phái người đi tìm hai cô bé ở trung tâm thương mại PSH.
Ngay lập tức hắn không nghĩ thêm điều gì khác, vội vàng định chạy ra khỏi con hẻm hướng
tới đầu con đường, nhưng hắn vừa mới nhúc nhích người thì đầu bên kia
con hẻm liền truyền đến một tiếng “rít”, thanh âm phá vỡ không gian quỷ
dị, lặng ngắt như tờ nãy giờ, ngay sau đó một cánh cửa mở ra.
Một người mặc
chiếc áo khoác màu nâu và quần jeans đen, mái tóc để dài như một nam
ngôi sao nhạc rock trẻ tuổi, mang theo một chiếc va li có hình dáng như
hộp đàn violin từ từ đi ra, sau đó hắn quay đầu lại, liếc mắt nhìn
Trương Dương một cái.
Hắn có khuôn mặt gầy gầy, ngũ quan cũng xem như khá cân đối, chiều cao ước chừng khoảng
trên dưới một mét bảy mươi lăm, thoạt nhìn khá bình thường. Chỉ có điều
là mái tóc dài của hắn che khuất hơn một nửa con mắt trông như thể không có chút sinh khí nào cả, giống như một tên
nghiện thuốc vậy.
- Không cần đi đâu.
Không đợi Trương Dương mở miệng, đối phương đã lên tiếng trước, hắn thản nhiên mở miệng nói rằng.
- Vậy là có ý tứ gì?
Bất thình lình
đối mặt với người vừa bước ra, Trương Dương liền âm thầm nảy sinh cảnh
giác, hiện tại rất có thể là sát thủ còn lại đấy chứ?
- Hai cô em vợ của anh đó, đồng sự của tôi đã đi bảo vệ cho các cô ấy rồi, hiện giờ các cô ấy không có việc gì cả.
Hắn vừa nói, vừa như không đếm xỉa tới mà đi thẳng về phía Trương Dương.
- Vừa rồi là anh nổ súng?
Trương Dương hồ nghi hỏi han.
Thanh niên tóc
dài kia một bên đi đến bên cạnh thi thể của cái tên vóc dáng cao cao nọ, đưa bàn chân ra nhẹ nhàng gảy mảy một chút cái đầu của hắn lên cao,
nhìn chằm chằm vài lần rồi tiếp đó hắn lấy điện thoại di động ra chụp
vài tấm hình, một bên đáp lại.
- Đúng!
- Người này tên
gọi là Tần Ngũ Sài, trong tổ chức Bát Hắc Đào thì đây chính là lão Ngũ,
đã từng là bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp, đáng tiếc, đã chọn lầm đường
để đi.
Không đợi Trương Dương hỏi hắn, hắn lại cau mày đi đến thi thể tên mặt theo ngay cạnh
đó, vươn tay lật lật cổ hắn kiểm tra một chút, rồi sau đó hắn ngẩng đầu
nhìn nhìn Trương Dương liếc mắt một cái, lại cúi đầu xoay người đi lục
lọi quần áo của cái tên mặt thẹo đó, một bên lẩm bẩm.
- Thực gọn gàng, thân thủ như là thủ pháp của bộ đội đặc chủng vậy, anh đã học mấy năm?
Trương Dương
biết hiện tại là hắn đang hỏi mình, vốn là hắn không có định nói nhưng
nếu là người này thực sự đã cứu hắn một mạng mà nói thì trả lời một chút cũng coi như là một cái lễ độ cần thiết.
- Khoảng chừng là bốn tháng!
- Bốn tháng?
Người thanh niên tóc dài ngừng lại toàn bộ các động tác hắn đang làm, lần thứ hai ngẩng
đầu nhìn nhìn Trương Dương. Sau đó hắn nhún vai lộ ra một tia không biết là tin tưởng hay là không tin được điều kỳ quặc mình vừa mới nghe, sau
đó lại cúi đầu lật qua lật lại vài cái mà xem xét tên mặt thẹo, một lần
nữa hắn lại lầm bầm lầu bầu.
- Vương Lục Hổ,
đứng hàng thứ sáu trong Bát Hắc Đào. Tên này đã từng là một nhà vô địch
võ thuật cấp tỉnh, nếu như anh thực sự có đánh nhau với hắn thì nhất
định không phải là đối thủ của hắn, đáng tiếc thật!
Nói xong câu hắn đứng lên, lại đi tới bên cạnh mỹ nữ sát thủ đang nằm úp sấp trên mặt
đất không nhúc nhích kia, liếc mắt một cái, ánh mắt hắn rơi xuống trên
người tên đàn ông có vóc dáng thấp bé. Tiến đến phía đó, hắn không hề có chút quan tâm đến những đám hồng hồng trắng trắng la liệt đầy mặt đất
mà trực tiếp nâng cái thi thể của tên vóc dáng thấp bé nọ hiện đang há
hốc mồm, nhìn thoáng qua rồi nói.
- Từ Tứ Ưng, là
cựu tuyển thủ môn xạ kích cấp tỉnh, từng được bầu vào đội tuyển quốc
gia, giết năm người nhà cha vợ, hiện là tội phạm trọng hình đang lẩn
trốn.
Tiếp đó hắn lại đứng lên, nhìn nhìn mỹ nữ sát thủ kia một chút, thản nhiên mà cho biết.
- Đường Thất
Thất, đứng hàng thứ bảy trong Bát Hắc Đào. Nghe nói là con gái nuôi của
người sáng lập tổ chức Bát Hắc Đào là Đường Đoan, chỉ có điều tên Đường
Đoan này đã chết. Tôi thực sự không hiểu tại sao ở độ tuổi này lại không đến trường đại học mà học hành tử tế cơ chứ?
- Làm sao anh biết mọi chuyện rõ ràng như vậy?
Trương Dương
không khỏi không có sự tò mò về người thanh niên tóc dài thần bí này,
hắn là người như thế nào mà lại có thể nắm rõ tường tận chi tiết đám sát thủ này như lòng bàn tay vậy cơ chứ?
- Đương nhiên là rất rõ ràng, chuyện nhất thiết phải biết mà.
Người thanh niên tóc dài đứng lên đi đến bên cạnh Trương Dương, tiếp lời hắn đưa tay sờ
soạng túi quần trong chốc lát, giống như thể không kiếm được thứ mình
cần cho nên trên mặt hắn có chút chán nản thấy rõ, hắn đưa mắt nhìn
Trương Dương hỏi dò.
- Anh có thuốc lá không?
- Không có, tôi không có hút thuốc lá.
- Không hút thuốc thì sao gọi là đàn ông cơ chứ.
Người thanh niên tóc dài kia tỏ ra có phần chán nản thấy rõ, hắn bất mãn mà trừng mắt
liếc nhìn Trương Dương một cái, tiếp đó lại làm ra một cái động tác mà
chả hiểu gì. Hắn chạy lại phía tên mặt thẹo lật người hắn lại, không có
một chút kiêng kỵ gì mà điên cuồng sờ soạng như thể đang sờ mó con gái
nhà lành vậy. Cuối cùng, hắn cũng lấy ra được một bao thuốc lá từ trong
người tên mặt thẹo nọ, trên mặt hắn lúc này liền tỏ ra một tia hài lòng
thấy rõ.
Giống như một
tên nhà giàu mới nổi, hắn lục lọi trong túi áo hồi lâu liền lấy ra được
một cái bật lửa cao cấp gì gì đấy, tiếp đó lại đưa mắt liếc nhìn Trương
Dương, vươn tay quơ quơ bao thuốc lá mới lượm được trên xác người chết
kia rồi hỏi:
- Làm một điếu chứ nhỉ?
Trương Dương lắc lắc đầu.
- Anh là ai? Vì sao anh lại giúp tôi?
- Đúng vậy, vì sao chứ nhỉ, vấn đề này chính tôi cũng rất tò mò.
Người thanh niên tóc dài lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, tiếp đó kẹp vào
giữa hai ngón tay, châm lửa rồi lại như một tên nghiện thuốc lên cơn,
mạnh mẽ hít trọn lấy một hơi thật dài vào trong miệng.
- Nhưng mà anh không nhất thiết phải biết. Biết quá nhiều đối với anh sẽ không có lợi đâu!
- Anh là cảnh sát?!
Người thanh niên tóc dài nghe vậy, cười cười, đưa tay khươ khươ mái tóc dài của mình mà nói.
- Cảnh sát có thể nuôi mái tóc dài như thế này sao?
- Có lẽ là anh biến chất!
Nghe Trương
Dương nói vậy, người thanh niên tóc dài buồn phát khóc lên được rồi, hắn chỉ đành đưa mắt liếc nhìn Trương Dương, nói.
- Cảnh sát có thân thủ tốt được như tôi hay không chứ?
- Lính đặc công (điệp viên), tôi cũng đã thấy nhiều.
Thực ra thì một
tay lính đặc công Trương Dương còn chưa có thấy qua, chỉ có điều là đã
gặp qua bộ đội đặc chủng, hắn nhớ rõ là biệt đội Lam Kiếm đã từng vì hắn và Kiều Hi Nhi mà phải đích thân hành động bữa trước.
- Anh đã từng xem qua 007 chưa?
Người thanh niên tóc dài lúc này như không còn nhịn được nữa, lại nắm lấy điếu thuốc lá hung hăng hít một hơi nữa thật dài.
- Điệp viên?
Trương Dương hồ nghi hỏi lại một câu.
- Không giống hay sao?
- Quá sức tưởng tượng!
Người thanh niên nọ lần thứ hai không nói được gì, vươn tay ném điếu thuốc hút dở xuống đất rồi lấy chân di di nát bét.
- Chẳng nên cứu người!
Trương Dương mặc kệ hành động của hắn, nhìn hắn một cái mà hỏi thêm.
- Sao các anh lại biết được mà xuất hiện ở chỗ này? Không thể nào là sự trùng hợp được chứ?
- Đương nhiên
không có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên được rồi. Đường đi nước bước của
cậu sớm đã bị chúng tôi theo dõi rồi. Anh đi đến chỗ nào chúng tôi chỉ
cần nhìn là biết thôi.
Người thanh niên tóc dài thần bí liếc mắt nhìn Trương Dương, có chút không cam chịu mà nói tiếp.
- Vì để bảo vệ an toàn cho anh trong tổ nhân viên đặc công đã phái ra kim bài là tôi đây đi theo anh,
anh phải có sĩ diện ghê lắm đấy.
Trương Dương ngược lại chẳng thấy mình có cái gì gọi là vinh hạnh cả, hắn nhíu mày hỏi lại tên kia.
- Trong xe của tôi bị các anh gắn thiết bị theo dõi, chuyện từ khi nào vậy?