Trương Dương hít vào một hơi, nhéo nhéo tờ một trăm đồng trong túi kia,
một ly Latte đắt nhất là 36 đồng, hai cốc là 72 đồng, chỉ cần em gái kia không quá coi trọng bản thân, hoặc giả không phải ăn tiền, số tiền này
hẳn là đủ rồi.
Vì thế nhìn một cái bàn gần cửa trả lời:
- Hai người, tí nữa còn có người tới.
- Vâng, tiên sinh!
Nhân viên phục vụ xinh đẹp mỉm cười bước đi.
Tiếng đối thoại hình như động tới mỹ nữ đang lẳng lặng nhìn tạp chí
kia, nàng nghiêng đầu liếc Trương Dương một cái, lại quay đầu tiếp tục
xem tạp chí của nàng.
Nhưng cái nhìn này cũng làm Trương Dương
nháy mắt hóa đá, mỹ nữ, tất nhiên, kia là mỹ nữ siêu cấp tuyệt đối,
nhưng mỹ nữ này hắn biết.
Nàng là trợ giảng Anh văn của học
viện, nữ giáo viên xinh đẹp nhất thậm chí toàn bộ học viện Mai Đại, một
năm trước mới học xong thạc sĩ nghiên cứu sinh từ ngành Anh khoa ngoại
ngữ trường Mai Đại, sau đó trở thành trợ giảng mỹ nữ trẻ tuổi nhất học
viện.
Dù rằng nàng có lẽ không biết Trương Dương, nhưng Trương
Dương lại biết nàng rất rõ, liên tục đạt danh hiệu hoa khôi trong bảy
năm, người mẫu nổi danh Fashion Magazine, nghe nói cha mẹ cũng có xí
nghiệp nổi tiếng ở Mai Ninh, chiếc Z4 màu đỏ dừng trước cửa kia chính là của nàng, điển hình hóa thân nữ thần chân dài giàu có và trí tuệ.
Không biết nàng vì sao nguyện ý ở học viện làm một trợ giảng, nhưng
Trương Dương lại không ít lần gặp khó khăn từng té ngã trong tay nàng,
bốn môn học Anh ngữ năm trước còn cầm trong tay nàng đấy, do phải chăm
sóc ông nội nên Anh văn trước học kỳ của hắn vô cùng thê thảm, năm nay
học lại, vừa vặn nàng vẫn đảm nhận giáo viên tạm thời.
Nhưng nàng vì sao lại ở đây? Có vẻ như bản thân hắn buổi chiều còn có một tiết luyện nói của nàng.
Trương Dương ngắm một vòng tứ phía, chuẩn bị tìm một góc chết, bởi vì
nơi này rất không an toàn, vạn nhất chẳng may nàng nhận ra bản thân, vậy thật đúng là chết thẳng cẳng.
Mà giờ phút này, di động Trương
Dương vang lên, tiếng chuông sôi nổi khiến mỹ nữ trợ giảng chân dài bên
kia càng đưa ánh mắt tới đây, Trương Dương sợ tới mức co rụt đầu lại,
xoay nhanh khuôn mặt ra ngoài cửa sổ, lúc này mới dè dặt cẩn trọng nhận
điện thoại.
Điện thoại là Dương Tĩnh gọi tới, mở miệng chính là những lời xin lỗi.
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi tính sai giờ, là như vậy, em gái tôi còn
có một lớp phải đi, cho nên thời gian đổi thành hai giờ chiều, địa điểm
không thay đổi, anh giờ đang ở đâu? Anh có thấy ai cầm tờ báo Mai Ninh
không?
- Có lớp? Đổi thành hai giờ?
Trương Dương ngẩn ngơ, nói như vậy, bản thân đến muộn? Trong lòng hắn thế nào đột nhiên có loại cảm giác không ổn?
- Đúng vậy, em gái tôi đã tới đó rồi, đúng rồi nó tên Dương Phi, là trợ giảng Anh văn học viện của các anh đó. . .
- Dương Phi?
Trương Dương tiềm thức quay đầu lại, sắc mặt không khỏi trắng bệch một
trận, thật sự là rất trùng hợp, tên trợ giảng mỹ nữ không phải vừa vặn
là Dương Phi hay sao? Nàng là em gái bác sĩ Dương? Bác sĩ Dương dây thần kinh thế nào không tốt, lại có thể giới thiệu giáo viên mình cho mình,
nàng ấy không rõ thân phận của mình thật sao?
Đúng lúc ánh mắt
trợ giảng mỹ nữ cũng vừa chuyển tới người hắn, gương mặt tinh xảo tuyệt
mỹ giờ phút này hơi nhíu mày, đôi mắt đẹp đen lúng liếng hơi hơi chuyển
động, dường như hưởng ứng lại cái gì đó, rồi sau đó lông mày giãn ra,
tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt lạnh nhạt chiếu tới Trương Dương, dò
hỏi:
- Trương Dương?
Trương Dương không có trả lời, cầm di động đáp lại qua loa, rồi nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó cầm lấy menu che mặt.
- Thượng Đế ơi, đức Phật từ bi ơi, cô nghìn vạn lần đừng nhận ra tôi nha!
Trương Dương âm thầm cầu khấn.
Nhưng không như mong muốn, Trương Dương rõ ràng nghe được tiếng giày
cao gót thanh thúy dẫm trên sàn khi Dương Phi đứng dậy đi qua đây.
Lần này thật là chết chắc rồi, sớm nghe nói Dương Phi hạ tử thủ đặc
biệt ngoan độc, xem ra, năm nay học lại Anh văn lại nguy hiểm rồi.
Cùng với tiếng bước chân dần dần tới gần, trái tim Trương Dương cũng
nhảy tới cổ họng, Kiếm tận thế của Thẩm Phán đang bổ vào đầu hắn, mà hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đúng lúc này, bên ngoài bầu trời
đột nhiên tối sầm lại, dường như nháy mắt đã xảy ra nhật thực, đưa tay
không thấy được năm ngón, ngay sau đó, một tia sáng khủng bố xé toang
bầu trời đêm đen kịt, thoáng cái từ phía chân trời xa xôi kia rơi thẳng
xuống mặt đất.
- Bùm …
Sau khi tiếng nổ bạo liệt qua
đi, thiên địa khôi phục lại bình thường, phảng phất chuyện vừa xảy ra
tất cả đều là cảnh trong mơ, biến mất.
Đây là ảo giác sao? Trương Dương dụi dụi mắt, khi mở ra, miệng không tự chủ được mở to, rốt cuộc không khép lại được.
Bởi vì chiếc Z4 của Dương Phi ngay vừa rồi trong nháy mắt đã hoàn toàn
thay đổi, từ động cơ đến kính chắn gió bị nện một lỗ thủng thật lớn,
linh kiện bên trong trở thành một đống sắt vụn, đống sắt vặn vẹo giống
như ma quỷ hung dữ dựng thẳng gốc lên.
Điều này phải cần lực
đánh thế nào a? Thiên thạch thật sao? Trương Dương nhìn chằm chằm vào
kính trong suốt trước mắt, phát hiện bên cạnh chỗ ngồi của bản thân cũng có một lỗ nhỏ kích cỡ ngón cái, có thể là mảnh vụn đâm xuyên vào đi.
Sau đó hắn liền phát hiện, trên bàn trước mặt mình đột nhiên hiện lên
một quả pha lê màu lam trong suốt lóe sáng yêu quang quỷ dị, giống như
một loại đường có thể phát sáng khe khẽ run run.
Trương Dương
cầm lấy quả cầu kia trong vô thức, lập tức đầu mút dây thần kinh của
ngón tay đột nhiên cảm giác được một cỗ cường lực, sau đó quả cầu tinh
thể màu lam kia bỗng chốc biến mất, phảng phất dung nhập vào lòng bàn
tay Trương Dương.
Trong đầu, một hỗn hợp giọng nữ quỷ dị đột nhiên vang lên.
- Thủ tục hệ thống Nữ Oa nhận chủ, kiểm tra gien chủ nhân . . . Nam giới, nhóm máu B, . . . Điều kiện ăn khớp, bắt đầu cập nhật . . .
- Bắt đầu cập nhật ư?
Hai mắt Trương Dương tối đen, trong nháy mắt, đầu hắn giống như bị hơn
mười cục gạch đồng thời nện vào, từng cơn đau đớn kịch liệt, ngay sau
đó, hắn thậm chí rõ ràng cảm giác được não bộ với hàng tỉ dây thần kinh
của mình như là bị vô số côn trùng cắn nuốt, bỗng chốc trở thành trống
rỗng.
Trương Dương cũng không giống như nhiều tiểu thuyết miêu
tả, hôn mê hoặc bỏ mình đi gặp Diêm La Vương, ngược lại, đầu hắn vẫn
liên tục tỉnh táo, hơn nữa còn tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào.
Mặc dù rất đau, đau đến mức hắn thấy cho dù giờ bị người ta dùng gạch đập chết cũng sẽ cảm ơn người đập chết hắn.
Nhưng hắn lại chỉ có thể mở to hai mắt, đứng cứng ngắc giống như bị điểm huyệt.
Hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng đầu mình đang vận chuyển cấp tốc,
hơn nữa tốc độ rất nhanh, rất nóng, như một chiếc tàu Thần Châu xuyên
qua tầng khí quyển với nhiệt độ cao cùng tốc độ cao làm bạn.
Hắn có thể cảm giác được các dây thần kinh chính của bản thân mình đang
bị lực lượng không biết tên nào đó xé rách từng sợi, một lần nữa chải
vuốt, sắp xếp, như một chương trình Computer xây những miếng vá, được
sửa đổi, cập nhật.
Lúc này, mọi thứ xung quanh với hắn mà nói
giống như một cuốn phim 3D, hắn cảm giác được vật thể di chuyển, không
khí lưu thông, nhưng hắn lại không có tham dự vào trong đó, như một
người đứng xem bị dừng hình ảnh.
Dương Phi đi tới nhìn chiếc Z4 màu đỏ bề ngoài vô cùng thê thảm, hét lên bên tai Trương Dương sóng âm
cao tới 120 đê-xi-ben, sau đó im bặt, hai tay trắng nõn co quắp thành
nắm đấm, môi anh đào hồng nhuận mím chặt, đôi mắt đẹp trong suốt trợn
tròn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiếc BMW Z4 màu đỏ bị nện nát bươm ngoài cửa sổ với vẻ ngẩn ngơ và không cam lòng.
Nàng không biết là, đôi giày cao gót tới 10 cm màu lam đế nhọn của mình đang dẫm nát trên mu bàn chân Trương Dương.
Nhưng cũng may Trương Dương đã hoàn toàn chết lặng, một chút đau đớn
như thế với hắn mà nói hoàn toàn là không đáng kể, với lại lúc này bởi
vì Dương Phi bất thình lình bị một màn khiến cho tâm tình rối loạn, thân thể mềm mại nóng bỏng giờ phút này hoàn toàn biến hình, chiếc cổ chữ V
của chiếc áo phông do những động tác bất quy tắc mà có vẻ hơi rộng mở.