- Thông thường hắn liên lạc với ngươi vào khoảng thời gian nào?
- Thông thường
là buổi sáng. Nhưng mà bọn hắn đã có chỉ định rằng nếu có mấy người mà
cùng đi ra ngoài thì tôi bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo.
Tào Đích Tài có
chút sợ hãi mà nhìn nhìn Trương Dương nói lại. Giờ phút này toàn bộ
khuôn mặt của Tào Đích Tài bị sưng phù lên đến mức người thân cũng chẳng thể nhận ra được nữa, không cần đoán cũng biết đấy nhất định là kiệt
tác của đám người Lão Ý đây mà.
- Mấy người nào?
- Dạ… Là Trương
tổng ngài, còn có Hứa Đan Lộ, Kiều Hi Nhi, và một người khác nữa tên là… cái gì tôi cũng không nhớ rõ ràng lắm. Nhưng mà chính là người xinh đẹp nhất trong biệt thự.
Người xinh đẹp nhất đó không thể nghi ngờ rằng chính là Dương Phi rồi.
Bản thân đối
phương muốn theo dõi toàn bộ hành tung của bọn hắn, nhất định là muốn
tính toán chuyện gì đó, Trương Dương suy nghĩ một hồi, nói:
- Một khi đã như vậy thì sáng sớm ngày mai ngươi giả vờ như không bị chúng ta tóm được,
cứ thực hiện hết thảy mọi chuyện như cũ. Chỉ có điều là nếu dám nói bất
kỳ một câu nói dóc nào khiến cho đối phương nghi ngờ thì chính ta sẽ
khiến cho ngươi chào tạm biệt cánh tay mình đấy.
- Biết rồi, biết rồi.
Tào Đích Tài kia lia lịa gật đầu, miệng luôn mồm đáp ứng, nhưng còn chẳng thể biết thực
sự ý tưởng trong lòng hắn là như thế nào.
Giả dụ có cái hệ thống phát hiện nói dối thì tốt rồi, Trương Dương liền hỏi ngay hệ
thống trợ thủ để trưng cầu ý kiến một chút về sơ lược một bộ hệ thống
phát hiện nói dối hoàn hảo yêu cầu bao nhiêu chi phí, kết quả hắn chẳng
thực mong muốn chính là yêu cầu tiêu hao những bốn mươi điểm tích phân
hệ thống liền.
Vừa nghe là bốn
mươi điểm tích phân, mặt Trương Dương liền đần ra, nào giờ vất vả cực
khổ kiếm toàn ba điểm một, trừ phi hắn lại muốn âm điểm nữa để kiếm cái
hệ thống đó.
Không phải là
Hứa Đan Oánh nói là có thể dựa trên nền tảng kỹ thuật của hệ thống giám
sát ma thuật Hawkeye cải tiến thêm một chút là có thể làm ra được hay
sao, thôi thì nghĩa vụ gian nan này chỉ có thể giao cho cô bé mà thôi.
Trương Dương nhìn nhìn Tào Đích Tài trước mắt, giật mình, người này thực sự có thể làm mẫu thử nghiệm được đây.
Nhưng mà thực ra con người này không biết có bao nhiêu giá trị hữu ích nữa. Tào Đích Tài hắn đã bị tóm được, đối phương thì có lẽ còn sắp xếp vài người khác
theo dõi cho nên lúc này Tào Đích Tài đã bị tóm thì bọn người đó cũng đã biết rồi cũng nên. Nhưng bất luận như thế nào thì chuyện này cũng nhắc
nhở cho hắn biết rằng không thể không coi những đòn tấn công của đối
phương vào đâu được. Nếu đổi lại người đến hôm nay không phải là Tào
Đích Tài mà là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp thì như vậy bản thân hắn
cùng với đám mỹ nữ trong biệt thự sẽ có thể nguy hiểm đến bao nhiêu đây.
- Chú Chu này,
cháu nghĩ trong đêm nay nên tranh thủ kiểm tra toàn bộ đám người làm
công của chú xem bọn họ gần đây có phát hiện điều gì bất thường không
đi.
Trương Dương nói với Chu Lôn Phát mặt đang sợ hãi thấy rõ.
Nói xong, Trương Dương không có hỏi thêm điều gì nữa mà trở về biệt thự.
Thực ra hắn cũng không có ôm nhiều kỳ vọng đối với Chu Lôn Phát, bởi vì công nhân viên
thi công trong công trường hiện nay ước chừng cũng gần nghìn người không ít, nếu có vài người hay thường đi ra ngoài mà nói thì đó cũng là
chuyện quá bình thường mà.
Trở lại biệt
thự, lúc này đã là hơn mười hai giờ sáng rồi. Trương Dương định bụng lê
xác đi về phòng của hắn mà đi ngủ một chút thì một thoáng lơ đãng, hắn
lại đưa mắt liếc nhìn về phía cửa phòng Dương Tĩnh phía đối diện. Lúc
này, từ khe hở phía dưới cánh cửa phòng Dương Tĩnh vẫn còn lộ ra một
chút ánh sáng ngọn đèn phòng.
Hắn giật mình, Dương Tĩnh còn chưa đi ngủ này.
Từ cái dịp lần
trước cùng cô làm chuyện đó đó tại nhà của cô, hắn rốt cuộc còn chưa làm lại lần nào với cô cho nên giờ phút này tưởng tượng lại, không biết như thế nào đột nhiên trong đầu hắn hiện lên rõ rết hình ảnh cơ thể trưởng
thành tận cùng nóng bỏng của cô. Không biết có phải vì lúc ban ngày bị
hai người Hứa Đan Lộ và Cao Kỳ bắt hắn nín nhịn hay không mà cõi lòng
hắn giờ kích động dữ dội.
Nhìn bốn bề vắng lặng, hắn lén lút lướt nhẹ trên sàn nhà, tiến vào bóng khuất trước cửa phòng cô.
Chỉ trong một
chốc lát cánh cửa phòng đã được mở ra, Dương Tĩnh nhô đầu ra ngó
nghiêng, lúc này cô chỉ mặc một bồ đồ ngủ màu vàng nhạt, tuy rằng là cô
đang khoanh tay ôm gọn lấy thân hình nhưng từ cánh tay của cô cũng có
thể nhìn thấy được rõ vài đường nét hình thể, giống như là bên trong lớp áo ngủ cô không có mặc thứ gì khác cho nên hai đà núi non phì nhiêu như ẩn như hiện đang đội lên qua làn áo, trên đỉnh núi cũng hiện rõ hai khối hạt đậu.
- Như thế nào rồi?
Dương Tĩnh nhìn nhìn thấy hắn, khuôn mặt có chút ửng hồng.
- Sao muộn thế này rồi mà còn chưa đi ngủ?
Trương Dương cũng nhìn nhìn lại cô một chút.
- Tôi có thể vào ngồi một chút không?
- Đã muộn thế này rồi…
Dương Tĩnh mân mê đôi môi anh đào trên cái miệng nhỏ nhắn, nhìn nhìn phía đằng sau Trương Dương, có vẻ có chút do dự mà nói…
- Chuyện về Xinh tươi?
Dương Tĩnh chỉ
ngây người trong chốc lát rồi lập tức cô gật gật đầu, đem cánh cửa phòng mở ra vừa đủ để cho thân mình Trương Dương lọt qua được khe hở. Sau đó
chính cô lại đưa đầu ra bên ngoài mà nhìn nhìn lại một chút, dường như
là muốn quan sát xem có bị ai nhìn thấy hay không, sau khi xác định là
không có ai thấy được thì cô mới nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói rằng:
- Vào đi!
Trương Dương vừa bước qua cửa thì cô vội vàng đóng cửa phòng lại như cũ, sau đó đưa tay
chỉnh chỉnh lại đồ ngủ trên người, có lẽ là cũng biết mình hiện không có mặc đồ lót cho nên có phần thẹn thùng, chỉnh đồ xong cô mới mở miệng
hỏi.
- Xinh tươi có chuyện gì vậy?
Cô vừa hỏi vừa
đi đến bên cạnh cái bàn học, tráng nước hai cái ly rồi rót cho Trương
Dương một ly nước sôi. Cái điểm này chính là điểm tương đồng hiếm hoi
giữa hai chị em cô, đó là rất ít khi uống đồ uống linh tinh, hết thảy
chỉ có nước sôi mà thôi.
Trương Dương đối với nước sôi thì có chút không có hứng thú cho lắm, tuy rằng là hắn
cũng biết rằng uống thứ nước sôi này có ích hơn nhiều so với các loại
thức uống khác.
Đón lấy cái ly, Trương Dương chậm rì rì mà đi đến cạnh ghế sa lông rồi ngồi xuống, nhìn Dương Tĩnh nói.
Trong phòng có
mở điều hòa nhiệt độ cho nên trên người cô lúc này chỉ mặc có duy nhất
một chiếc váy ngủ liền thân màu vàng nhạt viền nhung, thoạt nhìn vải vóc rất là mỏng manh kỳ thực chẳng giữ ấm được là bao. Chỉ có điều là chiều dài chiếc váy đáng lý thì có dài qua đầu gối một chút nhưng với chiều
dài đôi chân của hai chị em cô thì khi mặc vào thực ra nhìn không có tới được vị trí đầu gối cho nên liền lộ ra hai cẳng chân dài mảnh trắng như tuyết, theo nhịp bước chân đi của cô nhẹ nhàng thoáng qua một cái liền
mờ mờ ảo ảo làm hiện ra cặp đùi tuyết trắng tươi non, cực kỳ mê người.
Theo đúng thiết
kế thì trên cái áo ngủ này còn có một lớp lót khác nữa, nhưng mà cô cảm
thấy có chút phiền phức cho nên không có mặc chúng.
- Nhìn ngắm cái gì đấy?
Dương Tĩnh đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng mà nguýt hắn một cái.
Mái tóc cô buông xõa, nhưng mà cũng được cô tóm gọn lại một bên, buông xuống bờ vai bên phải.
Cổ áo ngủ dựng
thẳng nhưng mà nút thắt phía trước không có thắt chặt cho nên ẩn hiện có thể thấy được xương quai xanh tinh tế của cô, tách biệt hai bên là núi
non cao vút bất ngờ đội lớp áo mỏng lên. Tuy rằng meo meo cô không có
lớn như của Cao Kỳ, nhưng cũng cùng một kích cỡ với Dương Phi, hơn nữa
còn có dáng điệu cực kỳ tròn trịa của một phụ nữ trưởng thành, dù là
không có mặc áo lót nâng ngực nhưng cũng không thể nhìn ra là chúng bị chảy xuống một chút nào.
Nhìn thấy ánh
mắt Trương Dương như muốn lột trần lớp vải áo mỏng manh của mình, Dương
Tĩnh cau cái mũi, quay toàn bộ thân mình về hướng khác, rồi lần thứ hai
nói với hắn.
- Đang nói chuyện với cậu đấy, sao lại không trả lời tôi?
Trương Dương đứng lên, bưng cái ly nước, cười tủm tỉm mà nhìn cô, hỏi ngược lại.
- Vậy thì tôi nên trả lời chị chuyện gì được đây?
- Hừ, vậy là cậu cố ý gạt tôi mở cửa cho cậu vào đúng không?
- Như vậy càng không phải.
Trương Dương nâng chén uống một ngụm nước, cảm giác độ ấm rất vừa phải, xem ra dù chỉ là nhiệt độ nước sôi cô cũng rất chú ý.
- Tôi thấy là vậy đấy.
Dương Tĩnh bĩu môi nói.
Trương Dương đem thả cái chén trên tay xuống mặt bàn, rồi đi đến bên cạnh cô, từ phía sau mà ôm lấy vòng eo mềm mại của cô.
Dương Tĩnh ngạc
nhiên, nước trong chiếc chén trên tay cô thiếu chút nữa là rớt hết ra
ngoài, vội vội vàng vàng cô đưa cái chén để lại trên mặt bàn, vòng tay
ra phía sau như muốn đẩy Trương Dương ra.
- Không phải đã nói với cậu rồi sao, chúng ta… chúng ta sau này không thể làm chuyện xằng bậy như trước nữa.
Trương Dương ôm sát lấy hông của cô, không cho cô cơ hội đẩy hắn ra, cười tủm tỉm mà đáp.
- Tôi không có bằng lòng với chị.
- Cậu… tại sao cậu lại có thể xỏ lá thế chứ?
- Được rồi, tôi đây không có xỏ lá đâu.
Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mềm mại của cô qua lớp vải áo mỏng manh, chậm rãi di chuyển về phía trước, tập kích dọc theo vị trí rốn cùng bụng của cô, hắn nhẹ nhàng mà xoa đồng thời âm thầm xen lẫn vào đó chút ít kỹ thuật
phối hợp từ thuật mát xa kích thích cao cấp và thuật giao hợp nam nữ mà
hắn đã học, khiêu khích cơ thể cô.
Nhanh chóng hắn
khiến cho thân mình cô mất tự chủ mà rướn về phía trước một chút, nhưng
dù thế nào hắn cũng không có ý tứ muốn rời đi chút nào, Trương Dương mỉm cười, đưa miệng kề sát vành tai cô mà cắn cắn nhẹ nhàng rồi thấp giọng
nói từng chữ.
- Hai chúng ta làm một cái giao dịch được không?