Diệp Tiểu Như cau miệng, vẻ không cam lòng mà nói rằng:
- Chỉ
tiếc này gia súc sớm có người trong lòng. Người của hắn à. Không biết
đám sinh viên Mai Đại trúng phải cái tà ma gì, lập tức xuất hiện hai mỹ
nữ cấp thế giới, một người là Dương Phi, còn có một người hiện tại là
Tiểu Thiên Hậu Lâm Âm. Tên gia súc này, mê Lâm nữ thần đến ngay cả nơi
cô ta đi qua cũng phải đi ngửi một lần, tôi không có biện pháp nào, các
chiêu đều dùng rồi, còn thiếu nước dùng dược liệu mê hoặc hắn, hắn vẫn
không từ bỏ, vậy tôi cũng chỉ có thể buông tha . . . Ai biết gia súc
này, tôi buông tha cho hắn mới nửa năm còn không đến, hắn liền kết hôn,
đương nhiên không phải Lâm nữ thần, mà là. . . Khụ, không nói nữa, vừa
rồi không phải anh ta tự mình cung khai sao?
- Cho nên nói …
Diệp Tiểu Như nói xong lời cuối cùng, tựa hồ nhân vật đã chuyển đổi
lại, đã từ kẻ bị thẩm vấn biến thành bị hại, nàng vươn tay chỉ vào Điền
Điềm, Kiều mỹ nữ cùng thiên tài xinh đẹp, chỉ qua một đám, quở trách
nói:
- Các cô nhỏ hơn so với tôi, nhưng hiện tại đều là thạc sĩ
tiến sĩ , thừa dịp còn trẻ, nhanh chóng tìm một người đàn ông, đừng ở lỳ trong này . . .
- Hừ, không nói đâu xa, trước mắt liền có một. . .
Nàng mang theo một chút men say, chỉ chỉ Trương Dương đang ngồi nghe, nói.
Nàng vừa nói, ba nữ nhân khác lập tức đưa đầu lại đây, tập trung Trương Dương:
- Đúng vậy, tên gia súc này, quả thực là cực phẩm trong cực phẩm, há có thể buông tha.
Kiều mỹ nữ còn không nói, Điền Điềm cũng thôi, tiểu ma nữ kia thì rõ
ràng liền vươn ra cái lưỡi thơm tho, liếm liếm bên môi, chà xát hai tay, nóng lòng muốn thử nói:
- Ha, Diệp sư tỷ nhắc nhở thật đúng lúc, may mắn vừa rồi em đã sớm làm một chút chuẩn bị.
- Chuẩn bị cái gì?
Điền Điềm cũng nhập diễn .
- Chị nói xem, chúng ta có nên nghiên cứu nhìn xem trước hay không, cái
cực phẩm trong cực phẩm này là một thứ hình dạng gì được không. . .
- Nghiên cứu như thế nào?
Nhìn bộ dáng Điền Điềm, than bùn phỏng chừng phía dưới ướt đều có khả năng.
- Nghiên cứu như thế nào à, trước tiên là cởi sạch, sau đó nghĩ chơi như thế nào, liền chơi như thế ấy.
Lưu Tử Tuyền càng thêm điên loạn, sau khi hắc hắc vài tiếng cười vang,
vứt cho Trương Dương cái nhìn mê muội, sau đó đi đến trước mặt Trương
Dương, hạ thấp thân mình, cố ý để hai khối thịt ở trước mặt Trương
Dương, cười nham hiểm, nói:
- Sư huynh, có cảm thấy gì không thoải mái hay không? Nói thí dụ như. . . Đầu choáng váng hay linh tinh cái gì đó?
Ôi trời, nằm trúng đạn rồi, Trương Dương đột nhiên thấy thật không
thích hợp, hôm nay ngoài Kiều mỹ nữ, Điền Điềm, Diệp Tiểu Như và cả Lưu
Tử Tuyền đã uống không ít, hiện tại đều như kẻ điên hết, nhưng chính
mình tửu lượng rõ ràng còn làm chủ được, như thế nào hôm nay mới uống
một chút như vậy, cũng cảm giác đầu choáng váng cơ chứ, mí mắt nặng
trịch, nặng như treo ngàn cân.
- Rượu kia hẳn là có vấn đề. . .
Trương Dương vươn tay tóm vỏ chai rượu ở trên bàn, muốn đứng lên, nhưng một chút khí lực cũng không có, ôi, mấy nha đầu quỷ này hạ mê dược ư?
Ôi trời!
Trương Dương lần thứ hai tỉnh lại, phát hiện
mình chính đang nghiêng người dựa vào ghế phụ trên xe R8, trên người
khoác một cái áo gió, giờ phút này xe đang chậm rãi chạy vòng xoay trên
đường, gió đêm lạnh lẽo thổi trúng khiến người có chút phát run, cái mũi thì mơ hồ ngửi được một mùi thơm thản nhiên, là nước hoa Kiều Hi Nhi
quen dùng.
Nhìn đồng hồ, đã là hơn 10h tối, bọn họ bắt đầu uống rượu là bảy giờ hơn, khi mình té xỉu đại khái là chín giờ, thay lời
khác mà nói, mình có ít nhất một giờ đã bất tỉnh nhân sự tùy ý các nàng
bài bố .
Trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì đây?
Hắn
nghiêng đầu nhìn nhìn vẻ mặt chuyên chú lái xe của Kiều Hi Nhi, tóc đuôi ngựa thường buộc cao rối tung , đón gió biển nhè nhẹ từng đợt từng đợt
phiêu đãng, cái mũi cao, môi anh đào chín mọng, mặt nghiêng toàn bộ
không có một tia tỳ vết nào, nhìn qua như là một thiên sứ an bình.
Áo gió trên người nàng đang trên người mình, chính mình chỉ mặc một cái sơ mi màu trắng, nhìn qua, núi non rất là bắt mắt, bởi vì xe là phong
cách thể thao kiểu mui thuyền , giờ phút này nàng hẳn là rất lạnh.
Trương Dương vươn tay nhẹ nhẹ bóp đầu có chút đau, cởi áo gió trên người, nhẹ nhàng khoác trên người nàng.
- Tỉnh rồi à?
Động tác của Trương Dương làm cho nàng lập tức nghiêng đầu sang, nhìn qua Trương Dương một cái.
- Vâng !
Trương Dương nhìn nhìn phía trước, ánh trăng như nước chảy, thời khắc
thủy triều lên, nước biển thỉnh thoảng vuốt bờ đá ngầm, mang đến từng
đợt thanh âm như thủy tinh vỡ, đánh sâu vào nội tâm con người, giờ phút
này, thậm chí có một loại cảm giác luyến ái.
Kiều Hi Nhi thực
ăn ý mà giảm tốc độ xe chậm lại, hai người yên lặng nhưng cũng không si
chịu đánh vỡ loại yên tĩnh khó được này.
- Bọn họ đâu?
Tốc độ xe chậm hơn, cuối cùng cũng sắp về đến Mai Đại, đi qua cầu Thanh
Nham, phía trước chính là cửa sau trường Mai Đại, Trương Dương đánh vỡ
trầm mặc.
- Cậu nói bọn June?
Kiều Hi Nhi bỏ ra một
tay, khẽ ghì quần áo sát vào người, cái mũi hít hít, hình như là có chút cảm lạnh , sau đó mới bất mãn mà trừng mắt liếc Trương Dương một cái.
- Còn nói nữa, nếu không phải tôi cứu cậu ra, ngày mai đầu đề báo chí sẽ
viết, minh tinh mới của giới khoa học – Trương Dương một vương tam hậu ( 1 mình 3 vợ), Thượng Quan giáo sư xác định sẽ phát điên, Lộ Lộ nhà
ngươi thì khóc hết nước mắt!
Trương Dương hoảng sợ, vội vàng che đũng quần nhìn nhìn, may mà không tổn hao gì:
- Nghiêm trọng như thế sao?
- Cậu thử nói đi, bị người ta lột đến chỉ còn lại có một cái quần lót,
may mà tôi bảo lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho cậu ...
Kiều Hi Nhi chậm rãi tăng tốc xe, nói:
- Cậu suy nghĩ nên cảm tạ tôi như thế nào đây?
- Tôi đã cứu cô một lần mấy ngày hôm trước, huề nhau.
- Mấy ngày hôm trước, mấy ngày hôm trước không phải cậu hại tôi, tôi có
thể bị những phóng viên truyền thông giam ở nhà sao? Cậu không đề cập
tới tôi còn không tức, còn dám nhắc tới, tôi lại điên lên đây!
- Được rồi. . . vậy cần cảm tạ như thế nào ? Lấy thân báo đáp được không?
Kiều Hi Nhi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, đạp chân ga:
- Cậu vẫn là tai họa cho Lộ Lộ nhà cậu đi thôi.
Lộ Lộ? Trương Dương đột nhiên nghĩ tới, nha đầu kia còn ở nhà chờ hắn,
có lẽ đêm nay nàng đã gọi cho mình vài cú điện thoại, hắn vội thò tay
vào túi áo đi tìm di động, trở mình nửa ngày lại không thấy.
- Đừng tìm, không thấy đâu, ở trong ngăn chứa đồ.
Kiều Hi Nhi thản nhiên mà nói rằng.
Trương Dương nhìn nàng một cái, Kiều Hi Nhi không quay đầu lại, lúc này xe đã sắp đến khách sạn Thanh Viễn .
Hắn tìm được điện thoại di động của mình ở bên trong ngăn chứa đồ, phát hiện có hai cái cuộc gọi lỡ, còn có một cái tin nhắn, đều là Hứa Đan
Lộ, nha đầu kia phỏng chừng đang sốt ruột.
Tin nhắn hiện lên mặt trên, ngắn ngủn vài chữ.
- Sao lại không nghe? Lo lắng cho anh đấy, nhớ là về sớm một chút nha, nói cho anh biết một tin tức tốt, đèn đỏ hết rồi!
Nháy mắt, Trương Dương đỏ mặt, hic, may mắn là trong đêm tối.
- Cũng không phải không có tiền, đi đổi cái di động đi, đến nội dung cái
tin tức đều nổi lên mặt trên, tôi nhiều Iphne lắm, hay là tôi đưa cho
cậu một cái?
Trương Dương không nói gì cất di động vào túi áo,
có thể là khi chính mình ngủ gục, Hứa Đan Lộ đã gửi tin nhắn, lại gọi
điện thoại, Kiều Hi Nhi phỏng chừng là do dự mà không nhận, nhưng không
cẩn thận thấy được tin nhắn.
Di động này, đúng là nên thay, ít nhất cần đổi cái mà tin nhắn sẽ không hiện lên mặt trên .
Kiều mỹ nữ chậm rãi dừng xe ở cửa khách sạn, nhìn nhìn Trương Dương, do dự một chút, nói rằng:
- Ngày mai tự mình đến phòng thí nghiệm, tôi sẽ không tới đón cậu, tôi có chút việc tư phải xử lý.
Trương Dương ngẩn người, có chút mất mát, một người thường xuyên quen
với việc người khác làm mọi chuyện cho mình, đột nhiên không làm , luôn
sẽ cảm thấy kỳ quái.
Gần đây Kiều Hi Nhi tựa hồ có chút khác
thường, giống như thường xuyên nhận được điện thoại sau đó liền lén lút
mà chạy ra một thời gian, sau đó vẻ u ám mà trở về, không phải nàng gặp
được chuyện phiền toái chứ?
Xuống xe, Trương Dương do dự một chút, há mồm hỏi:
- Có phải là cô có tâm sự gì hay không?