Lưu Đống nhìn lại, người nọ ánh mắt sát thần liếc nhìn một cái, trong tay cầm súng chỉ họng súng tối om chỉ vào đầu y.
- A!
Lưu Đống sợ tới mức giật mình một cái, hai chân theo bản năng mềm nhũn ra:
- Lão Hàn, ngươi… ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Cứu cái mạng của ngươi đấy?
Hàn Niệm Khanh bước lên, đá vào cái súng trong tay Lưu Đống, sau đó xách cổ y rồi trừng mắt hỏi:
- Chìa khóa còng tay trái đâu?
- A… Ông muốn làm gì, đây là phạm nhân của Phó sở trưởng Trương, ông muốn làm gì?
Lưu Đống bị đám người kia hù dọa rốt cục cũng không kìm nổi lòng mình liền run lên.
- Trương Lôi Thiêm? Hai người các cậu ngu ngốc lắm, chờ mà chết đi.
Hàn Niệm Khanh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ném y xuống đất, quát:
- Chìa khóa!
Đang lúc làm ầm ĩ, Trương Lôi Thiêm cũng vội vàng chạy tới, người còn chưa thẩm vấn liền hét lớn:
- Tiểu Lưu, tiểu Lưu…
Sau khi vào phòng thẩm vấn, thấy cảnh tượng trước mắt lại nhìn thấy ống tiêm rơi trên mặt đất, ông ta trừng mắt lườm Lưu Đống:
- Cậu bị bệnh à? Sao dám dùng cái này trong phòng thẩm vấn?
Lưu Đống vưa nghe thấy ngữ khí vào thái độ này của Trương Lôi Thiêm thì trợn mắt, dáng vẻ vô tội nhìn Trương Lôi Thiêm:
- Trương sở trưởng, không phải ông đồng ý rồi sao?
Trương Lôi Thiêm vừa nghe thấy đã tức giận tiến lên:
- Tôi đồng ý cái gì, cậu ở trong bộ máy của công đường, cậu… Hồ Thanh, Lương Dịch, cậu bắt lại cho tôi.
- Trương Lôi Thiêm! Ông tường lừa được người hay sao?
Lưu Đống phát hỏa, guống như hạ một chảo châu chấu vậy, đứng lên mạnh
mẽ hoang mang chạy vào phòng trực ban của cảnh sát nhân dân.
Chưa vào cửa đã hô to:
- Không hay rồi, chúng ta bị bao vây, bên ngoài rất đông toàn là cảnh
sát, chúng ta có một phút để trốn đi… Còn có cả sở trưởng Cao ở bên
ngoài.
Người ở bên trong liền trợn tròn mắt lên, mẹ kiếp trêu chọc vào con trời rồi hay sao?
Không đợi cho bọn họ có hành động gì, mới chỉ nghe thấy tiếng và giày
chạy trên mặt đất họ đã mê muội. Cảnh sát được trang bị đầy đủ súng
trường lao vào phòng thẩm vấn tia hồng ngoại đều chĩa vào từng người,
mọi người đều gục xuống.
- Đội đột kích Lam Kiếm?
Trương Lôi Thiêm đầu chon trước mông, thấy những người đó ngoan ngoãn bó tay lại, súy nữa thì tè cả ra quần. Trương Dương là người như thế nòa
mà ngay cả bộ đội đặc chủng cũng đến đây vậy?
Đợi cho đám người Trương Lôi Thiêm dời khỏi đây, y mới phát hiện không biết từ khi nào
toàn bộ đồn công an đã bị bao vây đông như nêm, xung quanh đồn công an
toàn là xe cảnh sát, xe phòng bạo lực, xe cứu hỏa, thậm chí là cả xe cứu thương thành viên thì có cản cảnh sát nhân dân phổ thông. Đội đặc công, cảnh sát, đội đột kích Lam Kiếm, hình như bọn họ có bao nhiêu đều kéo
nhau đến hết đây vậy.
Cao sở trưởng của bọn họ vừa mới nhìn
thấy Trương Lôi Thiêm, sắc mặt khó coi như vừa mới bị mất ví tiền vậy.
Ông ta liền mắng hai người trong đội đột kích:
- Trương Lôi
Thiêm, ông làm ra chuyện hay rồi. Tôi vừa không có ở đây mà đã cấu kết
với xã hội đen bắt cóc người, ông có mấy cái mạng hả? Lần này là nhân
vật chính của đại hội UICC, không có anh ta cũng đừng có mơ mà mở hội
nghị được, ông có mắc bệnh thần kinh không đấy hả?
Trương Lôi
Thiêm vừa nghe vậy, lần này thực sự đã bất tỉnh rồi, phút cuối cùng là
lui lại nhìn Lưu Đống một cái, lần này bị ngươi hại chết rồi.
Sau đó, Trương Dương mới biết được để cứu mình và Kiều Hi Nhi ra khỏi
đồn công an Tiên Thủy đã làm kinh động đến đội đột kích Mai Ninh, cảnh
sát địa phương, đại đội phòng ngừa bạo lực.
Phó cục trưởng Hạ,
thường vụ Mai Ninh bị Thượng Quan Hoành giáo huấn một phen. Sau khi nói
rõ sự tình cho Kiều Hi Nhi, Hạ Quốc Thanh tức giận, gọi điện thoại cho
Thị cục công an và công an khu Nguyệt Điền thế nào mà không quản người,
không ngờ một thế giới toàn chuyên gia phải chờ đợi, bắt cóc người rõ
như ban ngày mà còn dám ngồi được.
Hai cục trưởng vừa nghe thấy vậy lập tức cam đoan tuyên bố tin tức cũng hạ lệnh tìm kiếm Trương Dương và Kiều Hi Nhi.
Thượng Quan Hoành vừa mới nghe thấy vội vàng phủ quyết. Y nói Hạ Quốc
Thanh không rõ mục đích của đối phương, còn về hai người mất tích, tầm
quan trọng của Trương Dương thì không cần nói cũng biết, còn Kiều Hi Nhi kia thì càng không được để lộ thân phận. Cho nên ông ta kết luận, kẻ
địch bắt cóc Trương Dương và Kiều Hi Nhi lúc này nhất định là cực kì
hung ác, chỉ có thể áp dụng phương pháp hành động cứu viện bí mật.
Hạ Quốc Thanh vừa nghe thấy cũng lo lắng, lập tức gọi điện thoại về khu canh gác để cầu viện. Đối phương vừa nghe thấy người của Kiều gia bị
trói không nói nhiều liền phái đội đột kích khu Lam Kiếm.
Thị
cục công an vừa thấy chuyện nháo nhác lập tức triển khai công tác trinh
thám, lợi dụng tín hiệu bảo vệ định vị, cuối cùng là phát hiện là ở Đồn
công an Tiên Thủy.
Vốn là bọn họ chỉ định gọi điện thoại cho
nhân vật quan trọng mà thôi, kết quả là sau khi gọi điện thoại đúng lúc
phòng trực ban đang trực tiếp tra khảo Trương Dương. Vừa nghe thấy có
người hỏi thăm đến Trương Dương, hơn nữa khẩu khí như còn có vẻ dữ dằn,
sau đó bật lại với đối phương một câu:
- Chờ mà nhặt xác đi.
Sau đó y liền cúp điện thoại.
Gọi điện thoại chính là người của Lam Kiếm, vừa nghe thấy đối phương
muốn bọn họ chờ nhặt xác, toàn đội lập tức xuất kích sau đó xuất hiện
cảnh tượng trước Đồn công an.
Trương Lôi Thiêm mất chức, Lưu
Đống và hai người cảnh sát bị giam. Lưu Đống vừa nhìn thấy tình huống
này bị dọa cho đi tiểu cả ra quần, thì thầm rủa bị Bạch Lượng Phong xui
khiến nên mới làm như vậy.
- Tôi muốn công lý, tôi phải tố giác...
Nhưng Trương Dương và Kiều Hi Nhi nóng lòng tham gia nghiên cứu vào cuộc thảo luận, cũng không nghe Lưu Đống nói.
Sau khi hai người chạy về Mai Đại, đúng lúc buổi thảo luận đang diễn ra kịch liệt. Vừa mới bắt đầu chính là giáo sư Thượng Quan giới thiệu công trình Long Duệ, không khí coi như cũng hòa bình hơn một chút.
Nhưng sau lại theo chỉ thị của lãnh đạo và những khách quý sau khi rút
khỏi, chính thức nghiên cứu học thuật và cuộc thảo luận bắt đầu, lúc này không khí trở lên có chút nghiêm trang.
- Thật ngại quá, tiến sĩ Thượng Quan, có thể cắt ngang một chút được không?
Tiến sĩ đến từ hoàng gia Thụy Điển bắt đầu đánh vỡ sự yên tĩnh. Hai tay ông ta cầm chắc số tư liệu trong tay, cau mày, ngón trỏ thon dài nhẹ
nhàng gõ trên bàn phím, trên mặt tỏ tâm trạng khẩn cấp.
Giáo sư Thượng Quan Hoành nhìn ông ta một cái, do dự một chút rồi gật đầu nói:
- Ngài nói đi.
- Cám ơn, không hề nghi ngờ gì, mọi người đề suất sáng kiến về tế bào
siêu cấp, tuy càng kỹ càng tỉ mỉ chúng ta cũng không có cách nào khác để hiểu nhưng tôi cảm thấy nó hoàn toàn xứng đáng được ghi nhận ...chúc
mừng tiến sĩ Thượng Quan, ông và những đồng nghiệp của ông đã làm được
một chuyện giỏi nhất.
- Nhưng, đương nhiên, tôi chú ý tới các
anh.Theo như phương pháp phân tách tế bào tốc độ của nó có thể vượt qua
tế bào ung thư gấp mấy chục lần, cũng tiêu diệt tế bào ung thư rất nhanh nhưng chúng ta không biết u lành hay u ác chế ra thuốc kháng sinh cũng
không giống nhau. Vì vậy cho dù là chọn dùng sinh vật miễn dịch nhằm vào các u ác không giống nhau thì phương án nghiên cứu tế bào ung thư cũng
không giống nhau....