- Mục đích của anh không phải là lợi dụng cô ta để tìm được hang ổ hoặc
là chỗ liên hệ của Bát Hắc đào hay sao? Chẳng qua là anh không hề biết
phương pháp mà anh làm còn quá ấu trĩ thôi. Đổi lại nếu là tôi thì ngược lại tôi đã sớm giết chết cô ta cho rồi, đương nhiên, chuyện này cũng
chẳng thể trách anh, vì dù sao thì anh cũng mới va chạm xã hội, còn quá
đỗi ngây thơ. Hơn nữa anh cũng không phải là người biết quy củ, phép tắc của tổ chức Bát Hắc đào.
- Cái quy củ, phép tắc gì thế?
Không buồn chấp nhặt với những lời nói thọc mạch của Ngạo Thiên, Trương Dương hỏi lại ngay.
- Lần này Bát
Hắc đào phái ra bốn gã sát thủ đứng đầu để xử lý anh, nhưng lại bị giết
chết ba người, một người thì không hề hấn gì mà quay trở lại thì anh thử nghĩ xem tổng bộ của bọn chúng sẽ cảm thấy như thế nào? Huống hồ tôn
chỉ của Bát Hắc đào là nếu không hoàn thành nhiệm vụ sát thủ được giao
thì sẽ không có tư cách trở lại bên trong căn cứ của bọn họ. Cho nên,
rất đơn giản mục đích của anh không những không đạt được kết quả gì,
ngược lại Đường Thất Thất kia sẽ vì giây phút nhất thời mềm lòng của anh mà chết. Nếu là lúc đó anh đâm cô ta một dao hoặc là vẽ lên khuôn mặt
cô ta một vài họa tiết thì may ra cô ta bây giờ còn có chút giá trị sử
dụng.
- Các anh làm sao có thể biết mọi chuyện rõ ràng như thế được?
Trong lòng Trương Dương một hồi lạnh run, kỳ quái, đám người này quả thực là… không gì không biết hả?
- Giới thiệu cho anh biết một người nhé.
Ngạo Thiên liếc mắt ngắm Trương Dương một cái, vẻ mặt tươi cười lộ ra một tia thần bí.
Không đợi Trương Dương trả lời, hắn quay đầu về phía sau hất hất, cười tủm tỉm mà nói rằng.
- Anh nhìn xem.
Trương Dương hồ nghi mà quay đầu theo hướng hắn chỉ, liền thấy được một khuôn mặt con gái rất là xinh đẹp… Là một mỹ nữ!
Chưa cần nhìn đến nửa giây, Trương Dương ngay lập tức kinh ngạc, liền đưa tay đưa chân thủ thế đề phòng sẵn.
- Tại sao lại là ngươi?
Té ra người vừa mới tới chính là người mà vừa rồi đã được chính hắn thả cho chạy đi - Đường Thất Thất!
Khốn kiếp! Đây
là có chuyện gì? Vẻ mặt Trương Dương đen lại mà nhìn chằm chằm Ngạo
Thiên, trời đất, không phải là mấy người các anh tính đùa giỡn tôi chứ?
Chẳng lẽ cái cô Đường Thất Thất này chính là nội gián mà bọn họ phái đến Bát Hắc đào hay sao?
- Không cần quá đỗi kinh ngạc như vậy đâu. Lúc đầu khi tôi nhìn thấy cô ấy, chính tôi còn kinh ngạc hơn anh bây giờ nhiều.
Ngạo Thiên tựa
hồ đã sớm dự liệu được Trương Dương sẽ mang cái vẻ mặt thế này ra cho
nên hắn rõ ràng mang theo một tia đắc ý mà nói tiếp.
- Chỉ có điều cô ấy tên là Phan Ninh Ninh, không phải là Đường Thất Thất.
- Như thế nào lại có thể giống nhau như vậy?
- Rất đơn giản, hai người chúng tôi là song sinh!
Cô nàng mỹ nữ vừa đến kia liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, thản nhiên nói tiếp.
- Tôi là chị em với cô ấy.
- Song sinh à?
Trương Dương
nghe vậy, không khỏi mà soi thật kỹ từ đầu đến chân cô gái một hồi, quả
nhiên, nhìn kỹ thì hai người quả thực có thể nhìn ra một số điểm khác
biệt. Nói thí dụ như meo meo của Đường Thất Thất hiển nhiên là lớn hơn
cô ta một chút… hic, Trương Dương không nhịn được mà tự thấy chán nản
chính mình ghê, chẳng lẽ đàn ông so sánh cái gì cũng nhìn meo meo trước
hay sao?
Mỹ nữ trước mắt
này tuy rằng cũng mặc quần jean, nhưng mà là quần jean màu xanh đen,
trên người mặc chỉ có một chiếc áo phông màu đen bó sát người cùng một
chiếc áo khoác màu xám được thêu dệt kiểu cách.
Hơn nữa, cô nàng trước mắt hắn tên là Phan Ninh Ninh, tuy rằng cũng có làn da trắng nõn
nhưng nếu so với Đường Thất Thất thì làn da vẫn có chút như đen hơn một
chút. Còn những thứ khác thì Trương Dương thiệt tình chưa có nhìn ra
được điểm gì khác biệt cả.
Chị em song sinh có khác!
- Tôi hiểu rồi, vậy là cái cô Đường Thất Thất kia chính là người được các anh phái đến nằm vùng trong Bát Hắc đào?
- Không!
Phan Ninh Ninh lắc lắc đầu.
- Cô ấy đích xác là một sát thủ chuyên nghiệp!
Ngạo Thiên đứng bên cạnh cũng tiến đến giải thích thêm.
- Trương Dương, trung úy Phan Ninh Ninh và Đường Thất Thất chính xác là có quan hệ chị em. Về phần vì cái gì…
Hắn liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, dừng một chút rồi mới thấp giọng nói tiếp.
- Sở dĩ chúng
tôi nói cho anh biết nhiều chuyện như vậy, kỳ thật là bởi vì hiện tại
chúng tôi có rất nhiều nhiệm vụ yêu cầu cần có sự phối hợp của anh với
phía chúng tôi.
- Để thuận tiện hơn chúng ta nên tìm một chỗ để cùng nói chuyện được chứ?
Ngạo Thiên cười tủm tỉm mà nói rằng.
Trương Dương lắc lắc đầu.
- Tôi còn phải đi đón người nữa.
- Người mà anh
muốn đón có phải là Hứa Đan Đồng và Hứa Đan Oánh hay không? Các cô ấy
đều không có việc gì, Đường Thất Thất cũng không vấn đề. Hơn nữa, chúng
tôi đã có đồng nghiệp bảo vệ cho các cô ấy rồi.
- Chẳng lẽ anh không muốn triệt phá hang ổ Bát Hắc đào hay sao?
Ngạo Thiên dùng cái loại giọng điệu dụ dỗ nói xong lại cười hì hì mà bổ sung thêm.
- Triệt phá Bát Hắc đào à?
- Không sai, chính là nhổ cỏ tận gốc Bát Hắc đào!
- Đi chỗ nào đây?
Trương Dương
không có một chút do dự nào, chỉ cần là có thể xử lý hoàn toàn Bát Hắc
đào, đoạn tuyệt mọi hậu họa về sau thì mọi chuyện đều đáng bàn bạc.
Ngạo Thiên liếc nhìn Phan Ninh Ninh bên cạnh, cười nói.
- Tôi thấy bên này có một tiệm cà phê rất yên tĩnh…
Sau đó, Trương
Dương cùng đi với Ngạo Thiên và Phan Ninh Ninh đến quán cà phê đúng như
lời hắn nói. Đây là một quán cà phê gia đình với bốn phía xung quanh đều là kính trong suốt, tên gọi là Lam Diệp. Càng khéo léo chính là đối
diện phía bên kia của tầng lầu chính là cửa hàng làm tóc mà Hứa Đan Đồng và Hứa Đan Oánh đang ngồi chờ, hai chị em họ tuyệt nhiên còn không có
biết đến sự xuất hiện của Trương Dương cho nên vẫn còn giữ bộ dáng cười
đùa vui vẻ với nhau.
- Hiện tại anh đã yên tâm rồi chứ?!
Ngạo Thiên cười tủm tỉm mà nhìn Trương Dương.
- Anh nói đi, làm cách nào có thể triệt hạ hoàn toàn Bát Hắc đào?
- Từ từ đã.
Ngạo Thiên nhìn người phục vụ đứng một bên nãy giờ, gọi đồ.
- Ba ly Latte.
Sau khi người
phục vụ đi khuất, Ngạo Thiên mới liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, từ
trong túi lấy ra một cái thiết bị giống như là máy PS cơ rồi đặt lên
trên mặt bàn, sau khi kéo kéo ân ấn một hồi mới đem đồ vật đó thả lại
túi áo, nhìn Trương Dương rồi thản nhiên nói rằng.
- Không có thiết bị nghe lén, chúng ta có thể nói chuyện rồi.
- Cái này là thiết bị chống nghe lén, chuyện chúng ta cần làm, mọi chuyện cần phải thực sự cẩn thận.
Hắn đưa tay chỉ chỉ vị trí cái túi áo mà hắn mới bỏ cái thiết bị kia vào rồi cười tủm tỉm mà giải thích.
- Đi thẳng vào
vấn đề luôn. Tôi là nhân viên bộ quốc an, trung úy Phan Ninh Ninh là
người từ bộ tổng tham mưu quân sự, cũng chính là người mà dân tình bình
thường gọi là nhân viên đặc công (điệp viên) đấy. Chúng tôi tuy là không có cùng hệ thống, nhưng mà mục đích thì không có khác biệt cho lắm.
Ngạo Thiên thả lỏng vẻ trầm tư trên khuôn mặt rồi thản nhiên nói tiếp.
- Đáng ra không
thể nói cho anh biết nhiều chuyện như vậy được, nhưng mà anh lại là
đương sự. Hơn nữa sau này thực sự cần có sự phối hợp toàn lực của anh
cho nên mới nói cho anh biết nhiều chuyện như vậy coi như đáp lễ.
Ngạo Thiên nói tới đây, ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp.
- Nhiều năm qua
tôi đã theo sát tổ chức sát thủ Bát Hắc đào này, mục đích cuối cùng và
duy nhất chính là một mẻ hốt gọn toàn bộ bọn chúng. Có thể nói tôi đối
với toàn bộ thành viên trong tổ chức này đều nắm rõ.
- Chỉ có điều
cái tổ chức này tuy rằng tiếng tắm vang vọng khắp bốn phương, tên gọi
của từng sát thủ trong tổ chức thế nào tôi cơ bản cũng nắm được rõ ràng, chỉ tiếc là đại đa số bọn chúng đều dùng tên giả. Hơn nữa hành tung của bọn chúng ai nấy đều rất bí hiểm, mấy năm gần đây bọn họ thậm chí rất
ít tiếp nhận đơn đặt hàng. Có thể nói là thời gian hơn bốn năm theo sát
dấu chân tổ chức này, đồ vật thu hoạch cùng công sức bỏ ra thực sự khó
bì được, mãi cho đến khi anh xuất hiện…
- Bởi vì anh
xuất hiện đã khiến cho tổ chức Bát Hắc đào này nhiều năm không chút tăm
hơi một lần nữa trồi lên mặt nước. Điều càng khiến cho tôi cảm thấy bất
ngờ chính là lần lượt từng nhân vật trọng yếu trong tổ chức này bị anh
giết chết, dẫn đến việc bọn họ không thể không lần nữa rồi lần nữa phái
ra càng nhiều các sát thủ càng ngày càng cao cấp hơn để đối phó lại với
anh.
- Bởi vậy khiến
cho tôi gián tiếp thu được không ít thông tin về tổ chức Bát Hắc đào
này. Tôi tin tưởng chỉ cần anh toàn lực phối hợp với phía chúng tôi thì
tổ chức Bát Hắc đào này sớm muốn gì sẽ có một ngày bị chúng ta nhổ tận
gốc!
- Vậy phải phối hợp với các anh như thế nào?
Trương Dương cuối cùng cũng hiểu ra được, xem ra, chính hắn không phải chiến đấu đơn độc với bọn chúng.
- Chính là phối hợp với tôi.
Ngạo Thiên liếc mắt nhìn một bên Phan Ninh Ninh nãy giờ không nói một tiếng nào rồi thản nhiên nói tiếp.
- Ừ?
- Trung úy Phan đây không phải là người của hệ thống chúng tôi. Thực ra là cô ấy phụng mệnh là điệp viên bảo an cho anh.
Ngạo Thiên do dự một chút, mở miệng nói rằng.
- Bảo vệ cho tôi?
Trương Dương nhìn nhìn Phan Ninh Ninh, cái đại mỹ nữ yểu điệu này là người bảo vệ mình?
- Có chuyện gì sao? Anh hoài nghi năng lực của trung úy Phan?
Ngạo Thiên mỉm cười, nói thêm.
- Nếu không có
cô ấy thì hôm nay khả năng anh bị cái người tên Từ Tứ Hải kia giết chết
là rất cao đấy. Một người có thể từ khoảng cách xa hơn năm mươi mét dùng súng ngắn (súng cầm tay) mà bắn headshot vào chính giữa đầu của Từ Tứ
Hạc như vậy mà anh còn nghi ngờ năng lực của cô ấy hay sao?
- Ách…
Trong đầu Trương Dương đột nhiên nhớ lại cái đầu tên Từ Tứ Hải kia bị bắn đến biến dạng
từ phía sau… nhất thời tế bào thần kinh của hắn run lên một hồi, hắn
trắc mắt nhìn nhìn Phan Ninh Ninh.
Cô nàng trên mặt không biểu thị một chút cảm giác nào, sâu xa trong tròng mắt chỉ mơ hồ
biểu lộ một luồng cảm giác khiến cho người nhìn thấy mình lạnh run như
gặp phải băng vậy.
Suy nghĩ một chút, Trương Dương thấy vẫn nên là mở miệng nói một tiếng cám ơn với cô nàng.
- Cảm ơn, Phan tiểu thư.
- Không cần khách khí, tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.
Phan Ninh Ninh
thản nhiên mà đáp lại hắn một câu, cái ngữ khí này của cô như thế nào
nghe có chút tương tự với của Dương Phi thế?!