Sáng sớm hôm sau, Lão Ý liền gọi đến cho Trương Dương một cuộc điện thoại hỏi hắn muốn xử lý Tào Đích Tài như thế nào.
Trương Dương suy nghĩ một chút, cũng không có trực tiếp trả lời mà mở miệng hỏi ngược lại Lão Ý.
- Cái người sai khiến kia đã gọi điện thoại đến cho hắn chưa?
- Còn chưa có gọi!
Trương Dương
nghe vậy không khỏi nhíu mày lại. Quả nhiên, đối phương còn phái người
khác theo dõi tại công trường, khả năng không dừng lại chỉ ở một tên Tào Đích Tài này, cho nên tối hôm qua sự tình hôm qua coi như đã có chút
tính toán sai, sơ sơ thông tin Tào Đích Tài bị tóm được đã đến tai bọn
chúng rồi.
Sau một hồi tự vấn tự đáp thì hắn nói lại với Lão Ý.
- Tên Tào Đích
Tài kia không phải nói là đối phương thường hay liên lạc vào buổi sáng
hay sao? Cho nên cũng có khả năng là đoạn thời gian khác, trước mắt cứ
coi chừng hắn vài ngày đi đã, nếu đối phương có liên lạc với hắn thì bất cứ lúc nào cũng báo lại với tôi một tiếng.
- Được!
Lão Ý dừng lại một chút, lại hỏi.
- Nếu như không có liên lạc gì thì có muốn hay không…
Lão Ý tạm dừng một chút, chậm rãi mà nói.
- Có muốn đem tiểu tử kia đi giải quyết hay không?
Trương Dương nghe vậy, ngây người một chút, suy nghĩ một tý, thở dài nói.
- Hừm, hắn cũng
chỉ là một tên tiểu tốt hám lợi mà thôi, có khả năng hắn thực sự không
biết đối phương yêu cầu hắn làm chuyện này vì mục đích gì, tội cũng
không có đáng chết, mặc dù giết hắn cũng chẳng có phiền phức gì nhưng
nếu đối phương vẫn không có liên lạc lại với hắn thì vẫn cứ để hắn sống. Chỉ có điều không thể để hắn ở lại công trường thêm nữa.
- Mặt khác, cho người theo dõi hắn một thời gian, có lẽ sẽ có người liên lạc với hắn.
- Ha ha, lão đầu này, những lời ngài nói thế nào lại giống với Hứa tiểu thư như đúc vậy?!
Đầu dây bên kia điện thoại, Lão Ý không ngừng được trận cười hoan hỉ của mình.
Trương Dương ngẩn người, hỏi.
- Cậu đã hỏi qua Lộ Lộ rồi?
- Vâng. Chỉ có
điều là sau khi Hứa tiểu thư nói xong thì bảo rằng là hết thảy mọi
chuyện đều làm theo ý của ngài, cho nên nói tôi tìm ngài rồi ra quyết
định.
Trương Dương
nghe vậy liền cười khổ một chút, trong lòng cũng chẳng có chỗ cho ý
tưởng dư thừa nào nữa, vốn là hắn cũng đã nói với bọn Lão Ý từ trước
rằng có bất cứ chuyện gì thì cứ tìm Hứa Đan Lộ trước, lời Hứa Đan Lộ nói chẳng khác nào lời hắn nói mà.
Hắn cười khổ ở
chỗ những lời Lộ Lộ nói thực sự đều là những ý tưởng có trong lòng hắn,
cô ấy thực sự hiểu hắn rất rõ. Chỉ có điều có điểm này cô vẫn chưa hiểu
hết chính là cô ấy còn rất để ý đến hắn, rất bận tâm đến thể diện của
hắn, những chuyện như thế này cô hoàn toàn có khả năng tự quyết định lấy mà không cần thiết phải bảo Lão Ý một lần nữa báo cáo lại với mình.
Nha đầu này, chính hắn trong lòng còn để ý rằng cô còn muốn làm hơn một chút nữa, đúng là làm khó cô rồi.
- Được rồi, nếu
tôi và cô ấy đều có ý kiến giống nhau như vậy thì mọi chuyện cứ để cô ấy thu xếp đi. Về sau những chuyện như thế này cứ giải quyết hoàn toàn
theo ý của cô ấy, không cần hỏi lại tôi đâu. Nhân tiện cũng nên nói một
tiếng với anh Hùng nhé.
- Vâng, được. Tôi hiểu rồi.
Sự tình Tào Đích Tài tạm thời gác qua một bên, nhưng mà chuyện này mới chỉ là màn mở đầu mà thôi, đối phương có vẻ đã bắt đầu hành động rồi đây mà hắn còn chưa
bắt tay hay chuẩn bị được điều gì cả, bây giờ là thời điểm hắn cần vũ
khí trong tay.
Thực ra hắn cũng chẳng cần phải phân tích làm gì, lúc này những người muốn hắn phải chết nhất có Đỗ gia, Thái gia, còn có cả Bạch gia và Bành gia nữa. Trong đó
Bạch gia về cơ bản đã hết cơm cháo gì được rồi, chỉ còn lại Đỗ gia, Bành gia và Thái gia mà thôi.
Sức mạnh của
Trương Dương chẳng đủ để xử lý hết được những gia tộc giàu sang quyền
thế đó, nhưng hắn có thể bẻ gãy từng cánh tay của bọn chúng.
Việc đầu tiên
cần làm chính là điều tra bên trong, hiện tại công nhân viên Công ty Nữ
Oa tạm thời có hơn ba trăm người, công nhân trên công trường tuy rằng
không trực thuộc công ty Nữ Oa nhưng mà khoảng một ngàn người này hiện
đang ở ngay cạnh biệt thự. Lần trước Thái Vũ cũng đã lạm dụng điều này
hay sao, hắn đã chuẩn bị hơn mười người muốn tiến công vào biệt thự, nếu không phải là Hứa Đan Lộ sớm có nghi ngờ rồi chuẩn bị thì toàn bộ tâm
huyết của hắn coi như đổ sông đổ bể hết rồi.
Do đó Trương Dương trước tiên mời Trần Thiên Hùng và Chu Lôn Phát đến nói chuyện một chút.
- Trong vòng ba
ngày kiểm tra chi tiết từng công nhân viên một, đặc biệt là những nhân
viên mới thì càng phải chú ý hơn một chút.
- Bộ phận bảo an bắt đầu tiến hành giám sát chất lượng thi công, dù là một chi tiết nhỏ
cũng không thể bỏ qua, ngộ nhỡ đối phương muốn làm điều gì mờ ám đối với mặt kiến trúc cao ốc mà nói thì đến lúc xảy ra chuyện thật không thể
chỉ dùng tiền mà tính toán được hết đâu.
Trương Dương tin tưởng rằng hai cái động tác này có lẽ cũng chẳng có tác dụng ngăn trở
hoàn toàn gian tế bên trong mà đối phương đã an bài, nhưng ít ra cũng có thể làm cho đối phương khiếp sợ một chút.
Rằng là thủ đoạn của các người, ta đây đã nhìn thấy được!
Sau khi hai
người kia dời đi thì Trương Dương liền gọi cho cô em vợ xinh đẹp Hứa Đan Oánh tới tầng năm, tiếp tục nghiên cứu hệ thống giám sát ma thuật
Hawkeye, tối hôm qua nó đã cho thấy hiệu quả nổi bật như vậy, thế nên
ban ngày chắc là cũng không có kém đâu.
Thí nghiệm một
chút, quả nhiên hiệu quả ban ngày có vẻ còn cao hơn nhiều so với buổi
tối, sau khi điều chỉnh thử một chút thì họ liền phát hiện ra một vấn đề nhỏ.
Điều đầu tiên
chính là số lượng máy ghi hình (camera) không đủ, hiện nay đã trang bị
được mười tám bộ máy ghi hình nhưng phạm vi theo dõi cũng mới chỉ dừng
lại ở bán kính quanh biệt thự là hai trăm mét mà thôi, phạm vi hữu hiệu
có khả năng tiến hành trí năng tự động phân tích phán đoán kia cũng mới
chỉ trong phạm vi năm mươi mét đổ lại. Trương Dương liền quyết định tại
một ít góc chết mà ít để ý tới sẽ bố trí thêm chừng mười hai bộ máy ghi
hình theo dõi nữa.
Còn về cái cảnh
báo tình hình nguy hiểm mà nói thì hiện nay hệ thống theo đánh giá từ
việc quan sát và đoán định của chính nó sẽ tự động phân loại mục tiêu
theo dõi, cũng theo đó hệ thống sẽ tự động phân loại mức độ uy hiếp đối
với biệt thự của mục tiêu.
Mức độ tình hình nguy hiểm được chia thành tám cấp. Cấp độ một là cao nhất, còn cấp sáu là cấp thấp nhất. Đại thể việc phân cấp nguy hiểm ba cấp độ cao nhất là theo hệ thống
quan sát đánh giá và tiên đoán xem mục tiêu sắp hay là đã triển khai
tiến công thực sự đối với biệt thự hay chưa.
Từ cấp thứ tư
đến cấp thứ sáu là hệ thống quan sát và đoán định mục tiêu theo dõi hiện tại đang tiến hành quan sát biệt thự, hoặc là làm ra một số hành động
bất lợi đối với biệt thự.
Nó giống như là
sự việc tối hôm qua Tào Đích Tài theo dõi biệt thự được sếp vào mức độ
nguy hiểm cấp năm, đối tượng mục tiêu lợi dụng công cụ quan sát tiến
hành quan sát theo dõi biệt thự trong khoảng thời gian dài, cũng căn cứ
theo biểu cảm khuôn mặt cùng một số rất ít động tác nhỏ của đối tượng mà hệ thống tự động đoán biết và phân loại hắn hiện là mối uy hiếp đối với biệt thự.
Sáu cấp độ cảnh
báo mức độ nguy hiểm cơ bản là tiến hành phán đoán trên các hoạt động
rình trộm biệt thự, bản thân nó không có phân biệt được rõ ràng tính
chất nguy hại, nhưng đối với Trương Dương thì điểm ấy lại là cực kỳ đáng ghét. Trong biệt thự này dù chỉ là một trong số những mỹ nữ bị nhìn
trộm thôi, suy nghĩ một chút, ví dụ như thời điểm thay quần áo, lúc tắm
rửa,… hay là như Cao Kỳ lúc thường đĩnh đạc tắm rửa hay thay quần áo có
mấy khi không đứng cạnh cửa sổ đâu cơ chứ.
Nếu mà cặp đại meo meo tuyết trắng của cô bị người ta trộm nhìn thấy thì đấy chẳng phải là quá đáng hay sao, nghĩ mà buồn bực!
Cho nên lúc
nghiên cứu và hoàn thiện hệ thống hắn đã cố ý dặn dò Hứa Đan Oánh bỏ
thêm những động tác rình coi xếp vào cảnh báo nguy hiểm.
Nhưng mà sau khi thêm chức năng đó vào thì cảnh báo không ngừng vang lên từ tối hôm qua
đến bây giờ mới thôi, tổng cộng đã nhận được sáu mươi bốn lần cảnh báo
tình hình nguy hiểm cấp sáu… Khốn thật, đây quả thực là… biệt thự này có quá nhiều kẻ rình trộm rồi.
Trương Dương đang toan tính xem có nên xây cao thêm tường vây bốn xung quanh biệt thự hay không đây…
Nhưng mà cảnh
báo tình hình nguy hiểm cấp sáu ở phía sau cứ không ngừng vang lên cho
nên Trương Dương không thể không tắt bỏ cảnh báo cấp sáu ấy đi. Sau đó
thì Hứa Đan Oánh kiểm tra lại một chút chương trình phần mềm của hệ
thống mới phát hiện trình tự thiết kế có một chút vấn đề. Thì ra là hệ
thống giám sát ma thuật Hawkeye tự động nhận diện bất cứ một khuôn mặt
nào có bộ dạng dâm loạn mà lại nhìn chằm chằm quanh biệt thự hơn mười giây thì
đều bị coi là rình trộm và sếp vào cấp cảnh báo mức sáu. Sau khi sửa
chữa lại một hồi, một lần nữa Đan Oánh cho chạy thử lại cảnh báo hệ
thống thì kết quả lúc này vẫn còn có sáu nghi phạm xếp vào loại rình
trộm biệt thự, căn cứ vào nhật ký theo dõi. Sáng sớm nay lúc khoảng hơn
sáu giờ một chút thậm chí còn có một tên một bên vừa rình trộm một bên trốn ở một góc hẻo lánh mà “thẩm du” nữa.
Trương Dương
không nói gì được một hồi, rạng sáng nay ư? Trong biệt thự này có chị em nào thức dậy sớm như vậy chứ? Chắc là không bị nhìn thấy cái gì chứ,
tắm rửa hay là thay quần áo???
Kết quả là
Trương Dương căn cứ vào góc độ quan sát, lợi dụng hệ thống tính toán một hồi liền phát hiện hướng rình trộm của cái tên kia chính là hướng về
tầng bốn. Mà nếu là đúng theo như tính toán ấy thì không phải là phòng
bốn lẻ một sẽ là bốn lẻ hai. Phòng bốn lẻ một người ở là Hứa Đan Đồng,
còn ở phòng bốn lẻ hai lại chính là Cao Kỳ.
Oa ha ha. Nếu
như là một trong hai người thực thì dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán
được chắc là đại meo meo đây mà? Nhất thời vẻ mặt Trương Dương đen lại,
đại meo meo này luôn luôn mở cửa mà, chắc lúc cô nàng tắm rửa không nhớ
nhung gì đến việc đóng cửa là hoàn toàn có khả năng đây mà. Chết tiệt,
mệt lớn rồi.
Trương Dương
không nói hai lời, ngay tức khắc xuống lầu tìm Cao Kỳ, hắn gõ cửa hồi
lâu mà không thấy có động tĩnh gì lúc này mới sực nhớ ra rằng cô đã đi
làm rồi.
Suy nghĩ một
chút, lại lấy điện thoại di động ra rồi chuyển tiếp cái hình ảnh chụp
khuôn mặt của tên rình trộm điên khùng kia cho Lão Ý để hắn bắt người.
Sau đó Trương
Dương mới gọi điện thoại cho Cao Kỳ, lúc này đang là giờ nghỉ trưa của
cô cho nên vừa nghe được giọng nói của Trương Dương, cô tức giận mà nói.
- Sao dám phá vỡ mộng xuân tốt đẹp của gái già này hả, có chuyện gì nói mau!
Ách, mộng xuân? Trương dương vẻ mặt không nói gì, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn là mở miệng hỏi.
- Sáng nay mấy giờ em rời giường?
- Mấy giờ á? Cậu hỏi cái này để làm gì thế?
- Hỏi một chút thôi ấy mà.
- Hê hê, tiểu tử thối, có phải là cậu muốn hỏi thời gian tôi thường thức dậy để về sau
mỗi ngày lén sang phòng gái già này tập thể dục buổi sáng phải không hả?
Trương Dương lại lần nữa không nói gì mà chống đỡ.
- Đang nói chuyện nghiêm chỉnh với em mà. Buổi sáng nay có phải là thức dậy rồi đi tắm rửa hay không?
- Ơ này, Trương
Dương, cậu thần kinh đấy à. Sáng sớm tinh mơ thức dậy thì tôi tắm cái
gì, rửa cái gì chứ. Thói quen của tôi là tắm vào lúc tám giờ tối, cậu
cũng cùng tôi tắm chung không ít lần rồi còn gì, phía dưới của gái già
này có cái gì cậu cũng biết hết rồi còn gì, sao vẫn còn không biết xấu
hổ mà hỏi như thế?
Trương Dương che ngực, để tránh chính mình tức giận đến trụy tim, thấp giọng cả giận nói.
- Cô ngốc này,
bên cạnh không có ai hay sao mà dám lớn tiếng nói chuyện như vậy? Nếu
không có tắm rửa thì có phải là lúc thức dậy thay quần áo lại đứng cạnh
cửa sổ hay không?
- Ách, cái cậu này hôm nay có chút kỳ lạ thế nào đấy. Có phải là cậu sợ gái già này bị người ta bắt đi hay không thế?
Thanh âm Cao Kỳ đột nhiên trở nên mềm mỏng nói lại.
- Yên tâm đi,
tiểu tử thối. Gái già này hiện tại đừng nói là thay quần áo, cho dù là
mặc váy ngắn cũng rất chi là cẩn thận. Tấm thân tuyết trắng mềm mại mê
người này của tôi chỉ cho một mình cậu hưởng thụ thôi mà.
- Ách… Nói cách khác, hiện tại em thay quần áo hay tắm rửa đều kéo rèm che cẩn thận đúng không?
- Nói nhảm thế.
Bên ngoài đang thi công như vậy, tuy rằng nói là thủy tinh của biệt thự
có tính năng chống lại rình trộm nhưng mà gái già này vẫn có thể nhìn ra ngoài được cho nên trong lòng vẫn là cảm thấy không được tự nhiên, vì
vậy mà cho dù là lúc đi ngủ đều kéo rèm che lại thật cẩn thận, làm sao
có chuyện có thể để cho người khác nhìn thấy được.
Trương Dương
nghe cô nói vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở phào một hơi, Cao Kỳ này tuy
rằng đĩnh đạc nhưng mà cô luôn luôn nói chuyện thẳng thắn, không có
chuyện cô lừa gạt hắn làm gì.
Nếu không phải là cô… hả, chẳng lẽ lại là cô bé Hứa Đan Đồng?
Chết! Trương
Dương càng nghĩ càng điên rồi. Mấy cái tên nhìn trộm khốn kiếp kia, tối
hôm qua vừa mới bắt được Tào Đích Tài mà rạng sáng nay đã lại có tên
nghịch thiên ngang nhiên dám chạy đến chốn này mà rình trộm, quả nhiên
là đám háo sắc lớn mật!
Không bao lâu
sau Lão Ý liền gọi điện báo rằng đã tra hỏi được cái tên kia, chính là
một người công nhân ca đêm, chỉ có điều giờ này hắn đã về nhà rồi.
- Tôi đã cho người đến chỗ hắn ở bắt hắn lại. Chỉ có điều nơi hắn ở hiện tại có chút xa xôi cho nên hơi tốn chút thời gian.
- Được được, không thể để cho hắn chạy thoát được. Chúng ta phải bắt được hắn để làm gương cho những kẻ khác nữa.
Dám trộm nhìn cô em vợ xinh đẹp của chính hắn, dù có muốn không trừng trị cũng không thể được.
Nói chuyện điện
thoại xong, Trương Dương nhìn nhìn về phía phòng Hứa Đan Đồng, có vẻ như lúc này cô bé còn đang ở bên trong, hắn đang không biết có nên hỏi qua
cô bé một chút hay không đây thì cửa phòng lại đột nhiên mở ra, khuôn
mặt xinh đẹp của Hứa Đan Đồng thò ra từ cánh cửa.
- Ồ, anh rể, anh ở bên ngoài à. Anh tìm em sao?
Trương Dương
nhìn nhìn cô một cái, cô đang mặc một chiếc váy thun mềm cổ trắng, tròn, có sọc xanh trắng đan xen nhau, khoác một chiếc vest lửng màu đen kiểu
phương tây, nhấn vào vòng eo thanh mảnh. Cô bé liếc đôi mắt đẹp nhìn
nhìn Trương Dương.
Trong cái biệt
thự này, ngoại trừ Dương Phi ở ngoài thì chỉ có khuôn mặt như Kiều Hi
Nhi là có thể so sánh cùng cô bé, có thể nói là một siêu siêu cấp mỹ nữ. Hơn nữa cả ba chị em Hứa gia thì bộ ngực trưởng thành đều rất tuyệt
hảo, dưới sự phụ trợ của cái cổ áo váy tròn sọc xanh trắng kia khe rãnh
tuyết sâu cao chót vót như đập vào mắt, khiến Trương Dương không khỏi
không nghĩ tới chính mình buổi sáng sớm dạo trước dường như đã đụng tới
hai khối tuyết trắng to lớn kia của cô.
Vừa nghĩ tới
chuyện rạng sáng ngày trước, Trương Dương không khỏi liên tưởng đến buổi sáng hôm nay, chính là cái cô em vợ này của hắn có thói quen dậy sớm
rồi. Vậy nếu như hắn không có đoán sai thì cái tên rình trộm điên cuồng
kia nhất định là nhìn Hứa Đan Đồng rồi.
Khốn kiếp! Bất luận như thế nào đi nữa thì chính hắn cũng nên nhắc nhở cô bé một chút.
Suy nghĩ một hồi, hắn mới nói.
- Ừ, anh tới tìm em có chuyện.