- Vậy có phải ý nghĩa là loại thuốc thử này sẽ phổ cập toàn thế giới hay không?
Đằng Điền nghe vậy, hai mắt không khỏi hơi hơi sáng ngời, hắn là chuyên gia u, nhưng hắn đồng thời cũng một thương nhân, sau lưng của hắn cũng
là một tập đoàn tài chính khổng lồ đầu tư cho hắn nghiên cứu, mà nếu như có thể đem quyền sản xuất tế bào siêu cấp kháng u của đại học Mai Ninh
nghiên cứu bắt được tay, tiêu thụ tại nước Hoa Cúc Đại Lý, không thể
nghi ngờ chính là một tòa Kim Sơn đặt tại trước mắt.
- Phổ cập toàn thế giới? À, tôi nghĩ hẳn là vậy, nhưng để xem các ông có nguyện ý tiếp thu nó hay không.
- Ha ha, giá cả sao? Thứ mà dân chúng quý quốc đều có thể thừa nhận, chúng ta giá gấp đôi cũng sẽ không có vấn đề.
Kiều Hi Nhi nhún nhún vai, nói rằng:
- Cũng không phải vấn đề này, nhưng chúng tôi vừa mới lấy cái tên cho tân dược này, không biết ông có phiền không?
- Kiều tiểu thư nói đùa, vấn đề giá cả, cho dù là gấp đôi chúng tôi cũng
sẽ không để ý, đương nhiên lại càng không để ý tên gọi tân dược. . . A,
là cô nói tân dược còn chưa có tên à? Vậy cô nên ngẫm lại cho kỹ, dược
liệu tốt như vậy tự nhiên cần có một tên thỏa đáng mới có thể thể hiện
tôn quý của nó.
Đằng Điền Thứ Lang lấy lòng mà nói rằng.
- Không tồi, đối với chúng tôi mà nói, tên này đích xác đủ trân quý.
Kiều Hi Nhi khẽ mĩm cười nói:
- Cho nên chúng tôi để dược phẩm này tên là Nam Tinh đảo.
- Nam Tinh đảo? Ồ!
Ở ban xử lý công việc UICC, tối thiểu có bốn người quốc tịch Hoa Cúc,
thiếu chút nữa té xỉu, cái này sao nghe rất lừa đảo , thứ này là phải
sản phẩm mà, nếu nó đúng như trước đây công bố có thể chữa khỏi chứng
ung thư, bất cứ một người nào có bệnh ung thư, tin tưởng hắn vô luận là
quốc tịch gì đều sẽ không chút do dự sử dụng nó.
Nhưng tên này, nếu thật sự nhập khẩu đến nước Hoa Cúc, hải quan đàm phán hoà bình sẽ
sẽ bỏ qua bọn họ sao? Mãn đường căm giận sẽ bỏ qua bọn họ sao? Nam Tinh
đảo này ở Hoa Cúc chính là đồ vật tuyệt đối nghiêm cấm xuất hiện.
- Chủ tịch, chúng tôi kháng nghị, đây là hội nghị UICC, không phải nơi dùng để tuyên thệ vấn đề chính trị quốc gia.
Bọn họ không nói gì mà đưa ánh mắt hướng về tiến sĩ Hi Nhĩ ngồi ở vị trí chủ tịch, hy vọng có thể được hắn trợ giúp.
Người nọ trên mặt biểu tình có vẻ cực kỳ xấu hổ, hắn trầm ngâm một lúc
lâu, nhẹ nhàng gõ cái bàn, tận lực dùng ngữ khí uyển chuyển nói rằng:
- Joyce, thứ cho tôi mạo muội mà cắt lời cô một chút được không?
- Ha ha, tiến sĩ Hi Nhĩ xin cứ tự nhiên.
Kiều Hi Nhi nhún nhún vai, ngồi trở lại vị trí, khóe mắt dư quang nhìn
đến chỗ Thượng Quan Hoành và vài người, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với nàng, Kiều Hi Nhi bĩu môi, tôi có thể nói cho các người biết, tất cả
đều là ý của gia súc Trương Dương thì sao?
Bút lông Hi Nhĩ cầm
trên tay được đặt xuống, hai tay giao nhau dán tại trên mặt bàn, như là
đang đưa ra một cái quyết định trọng đại vậy. Nhìn Kiều Hi Nhi, chậm rãi nói rằng:
- UICC là một tổ chức có tính quần chúng, bởi vậy
chúng tôi cũng không đề nghị nội dung thảo luận của hội nghị UICC đề cập đến đồ vật có tính chính trị, điểm ấy hy vọng cô có thể lý giải.
- Ok, thưa chủ tịch các hạ, đó cũng không phải tôi muốn nói ra , nhưng
tôi có quyền lợi đặt tên gọi cho tân dược, nó chính là Nam Tinh đảo. Lô
thứ nhất sản phẩm tên Nam Tinh đảo số 1, chúng tôi cảm thấy nó thuần túy là một cái tên, nhưng nếu có người không thích, hiểu lầm ý tứ trong đó, tôi cũng không có cách nào.
Kiều Hi Nhi dừng một chút, lại bổ sung thuyết minh nói:
- Mặt khác, chúng tôi còn muốn nói một câu, Hoa Hạ có câu ngạn ngữ, là
nói như vậy , nếu bạn không thích, bạn cứ việc đi đường vòng.
Nàng lời này nói rất thẳng thắn, đương nhiên cũng trực tiếp đánh ngã mọi người ở đây, ý tứ đủ trắng trợn, lão nương cứ gọi nó tên là nam tinh
đảo, ngươi muốn dùng phải tiếp thu, không thì biến!
Hội trường
lâm vào một hồi trầm mặc, được rồi, nếu ngươi phản đối nàng, ai biết
ngày sau bọn họ có thể quan báo tư thù hay không, thật sự cố tình không
bán cho ngươi, ngươi nếu không nói, trong lòng thật là vô cùng không
thoải mái, nàng quả thực là đang uy hiếp đây.
Chỉ có mấy người
Hoa Hạ cùng với chuyên gia thân cận Hoa Hạ ở dưới cười trộm không thôi,
đặc biệt giáo sư Đinh Bằng Sơn, căn bản là đang áp chế suy nghĩ muốn
cười ra mặt, tại dưới bàn lặng lẽ kéo vòng eo giáo sư Trịnh Duẫn Thái,
nói thầm hỏi:
- Lão Trịnh, Hoa Hạ có câu ngạn ngữ như vậy sao?
- Tôi làm sao biết, nhưng về sau liền có .
Kiều Hi Nhi phát ngôn xong, Hi Nhĩ cũng không biết nên nói cái gì , lý
trí nói cho hắn biết chính mình, tốt nhất không nên đắc tội tiểu mỹ nữ
trước mắt này, nếu không mà nói, cực kỳ có khả năng mang đến hậu quả có
tính tai nạn quốc gia sau lưng của hắn, nếu thuốc thử này thật có thể
sản xuất thành công.
Thử suy nghĩ một chút, khi toàn thế giới
những quốc gia khác đều dùng loại này chữa khỏi chứng ung thư. Quốc gia
của ngươi lại bởi vì đã bị khống chế mà chỉ có thể mắt mở trừng trừng
nhìn những người bệnh chết đi trong thống khổ, cái này thiệt nhiều hơn
có.
Hội nghị chấm dứt trong không khí không ồn ào bàn tán,
nhưng khi tiến sĩ Hi Nhĩ lên tiếng làm tổng kết, vẫn cố sức mà tán dương thành tựu của tổ nghiên cứu khoa học Long duệ của trường Mai Đại. Bởi
vì vô luận cuối cùng hiệu quả thuốc thử như thế nào, ít nhất thành quả
của bọn họ hiện nay liền đủ để giành được giải thưởng Nobel về y học
sang năm hoặc là năm sau, không hề nghi ngờ , Kiều Hi Nhi thực có khả
năng sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử được giải thưởng
Nobel.
Là chủ tịch UICC, hắn cũng thấy vui mừng.
Hội
nghị vừa kết thúc, kế tiếp chính là hội nghị tuyên bố tin tức, mà thời
gian này, nguyên bản là nhân vật chính, Kiều Hi Nhi lại làm động tác để
mọi người trợn mắt há hốc mồm, lòng bàn chân như bôi dầu trơn trượt .
Nhưng mặc dù như thế, ngày mai , tên của nàng nhất định sẽ bị các đại tin tức truyền thông khắc ở vị trí dễ thấy được nhất.
Nhưng nàng bây giờ không nghĩ nhiều, bởi vì nàng còn có chuyện trọng
yếu hơn phải làm, giờ phút này nàng đang lục tung phòng nghỉ bên cạnh
phòng họp đa công năng, một bên cau mày thì thầm nói:
- Trương Dương chết tiệt, núp ở chỗ nào, lăn ra đây cho ta, lần này ta bị ngươi hại thảm .
Nàng tìm trong chốc lát tìm không thấy người, rất nhanh ý thức được gia súc kia nhất định là về khách sạn Thanh Viễn.
- Tiểu tử thối, đem trọng trách đổ trên người tỉ xong đã nghĩ chạy, không có cửa đâu.
Nàng lấy điện thoại cầm tay ra, tay đặt ở trên màn hình, lại chần chờ một chút, di động ném về trong bao, cúi đầu lẩm bẩm,
- Được , lão nương tự mình đến khách sạn tìm ngươi.
Mới vừa định đi ra cửa phòng nghỉ, di động trong bao vang lên, một
tiếng chuông xa lạ mà lại quen thuộc làm cho cước bộ của nàng đã gần ra
khỏi cửa thoáng hoãn một chút. Nàng nhìn nhìn bốn phía, lại lặng lẽ đi
trở lại, đóng cửa phòng, lúc này mới thật cẩn thận lấy điện thoại di
động ra, tiếp nhận điện thoại, sau đó lộ ra một vẻ tươi cười nghịch ngợm bình thường tuyệt đối khó có thể nhìn thấy.
- Ba, không phải nói với ba rồi sao, ở trường học không được điện thoại lung tung,
vạn nhất để cho người khác biết, con gái của ba liền thảm .
Điện thoại đầu kia, một người nam tử trung niên liên tiếp khụ khụ vài cái:
- Khụ. . . Khụ. . . Nói cái gì, làm cha còn không được gọi điện thoại cho con gái của mình à? Đây là cái quy định gì, còn nữa, nếu không phải Lý
thúc thúc của con gọi điện thoại cho ta, ta còn không biết con bị người
ta bắt cóc , nhanh lên nói xem, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cái
tên Vương Bát Cao Tử nào không có mắt, thế nhưng ngay cả con gái của
Kiều Vân Phong cũng dám động vào!