Vừa mới vào đại sảnh khách sạn, liền nhìn thấy vài gương mặt quen
thuộc giống lũ cẩu ngồi trên ghế sa lông đại sảnh khách sạn, có
thằng xem báo chí, thằng thì đánh bài, có hai tên thậm chí còn vén
tay áo lên uống bia tại đại sảnh khách sạn.
Mà người Trương
Dương muốn gặp, đại Mimi Cao Kỳ thì đang giận đến đỏ bừng mặt, cùng
tên A Cẩu kịch liệt khắc khẩu , bên cạnh nàng một mỹ nữ trước bục lễ tân thì sợ tới mức trốn ở một bên hít không dám thở.
- Các
ngươi hơi quá đáng rồi, khách sạn chúng tôi là muốn việc buôn bán ,
muốn gây phiền toái các ngươi đi ra bên ngoài mà chơi.
Cao Kỳ
trước sau như một là đồng phục màu đen, dưới kích động, một đôi đại
Mimi kích thích run rẩy cao thấp, là người đàn ông, đều sẽ nhìn thấy
mà miệng khô lưỡi khô.
A Cẩu tự nhiên không ngoại lệ, Trương
Dương ở xa xa liền có thể nhìn thấy thằng nhỏ dưới của hắn bành
trướng đến cao cao, chạm vào quầy bar, đôi mắt thì hoàn toàn đặt ở
hung khí của Cao Kỳ. Hai tay thỉnh thoảng từ túi quần với vào vươn
ra, tựa hồ hận không thể trực tiếp ấn vào đâu đó, giờ phút này vừa
nghe Cao Kỳ mở miệng, bật người lên nói:
- Này, mỹ nữ, em nói
chuyện phải chú ý lễ phép chút, anh là khách hàng, khách hàng chính là
thượng đế, hơn nữa, đại sảnh nhà các em không phải là cho khách nghỉ ngơi sao? Dựa vào cái gì không cho anh ngồi?
- Các ngươi ngồi thì có thể, nhưng phiền các người không ở nơi đó đánh bài, uống rượu.
Thanh âm Cao Kỳ cao lên.
- Đây là ngươi không đúng , nghỉ ngơi ấy mà, chính là hưu nhàn, hưu
nhàn mà nói, không đánh bài, không uống rượu sao được? Đúng không, nốt
ruồi đen?
A Cẩu nhìn nhìn một người bên cạnh hắn, một tràng cười ha ha.
- Các ngươi còn như vậy, ta liền báo công an!
Cao Kỳ tức giận đến là giận tím mặt lên, thấy thế làm bộ định lấy điện thoại trên quầy báo nguy.
Kỳ, khiêu khích nói:
- Được đấy, mỹ nữ, muốn báo công an đúng không, anh giúp cô em lấy điện thoại nhé.
Hắn vừa nói, vừa muốn nhân cơ hội sờ mó tay Cao Kỳ.
Cao Kỳ nhìn hắn một cái, cầm lấy điện thoại, sau khi gọi một cú điện
thoại, lại hậm hực mà cắt đứt điện thoại, nhìn chằm chằm A Cẩu, lạnh
giọng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
- Thế nào? Cái này muốn xem biểu hiện của em . . . Cùng lão tử ngủ một buổi tối, nói không chừng. . .
A Cẩu từ trong túi lấy ra điếu thuốc, ấn vào miệng.
Hắn vừa định sờ cái bật lửa đốt thuốc, lại phát hiện ngoài miệng không thấy thuốc.
- A. . .
- A mẹ mày à?
A Cẩu còn không thấy rõ thuốc làm như thế nào không thấy, một cái ảnh chưởng thật lớn đã gần hướng về phía mặt mình.
- Bốp!
Một tiếng thanh thúy vang lên, sau đó cả người A Cẩu chuyển hơn phân
nửa vòng, đầu váng mắt hoa, mà hai má nóng rát giống như bị nước sôi
tạt vào, nháy mắt thũng lên.
- **, ai đấy!
Hắn lúc
này mới kịp phản ứng, mình bị người ta quạt cho một bàn tay, hắn bụm
mặt, rốt cục nhận rõ người tập kích hắn, một trận khiếp sợ:
- Trương. . . Trương Dương?
Trương Dương học hắn, để thân mình tựa vào quầy tiếp tân đại sảnh, mỉm cười gật gật đầu:
- Anh Cẩu đại ca, đã lâu không gặp nhỉ?
- **, vừa rồi là mày đánh tao sao?
A cẩu lập tức đứng lên, ngón tay Trương Dương còn mang theo thuốc của hắn, hắn lời này tự nhiên là hỏi thừa.
- Chào hỏi với anh chút mà thôi, không cần kích động như vậy đâu.
Trương Dương không chút để ý mà liếc hắn một cái, sau đó đem ba lô trong tay đặt lên quầy, nói với Cao Kỳ rằng:
- Cao quản lí, phiền chị cho gởi lại ba lô một chút được không?
Cao Kỳ cũng không hiểu, nàng cùng Trương Dương cũng chỉ là gặp qua
vài lần mà thôi, hơn nửa tháng rồi, ấn tượng của nàng đối với Trương
Dương đều có chút mơ hồ. Nhưng lúc này Trương Dương lại xuất hiện tại
trước mặt, nàng lập tức liền nghĩ ra, mang theo một tia ủy khuất khóc
nức nở, nàng thấp giọng kêu lên:
- Trương Dương, là cậu à, trong khoảng thời gian này cậu đi đâu vậy?
Từ đêm hôm đó, nàng cùng Trương Dương hợp mưu làm thất bại chuyện tốt
của Bạch Lượng Phong, Bạch Lượng Phong ngay từ đầu còn chưa có động tác gì. Nhưng mấy ngày sao, Bạch Lượng Phong bắt đầu không ngừng phái người tìm nàng gây phiền toái, về sau nàng mới rõ ràng, đêm hôm đó máy chụp hình của Trương Dương bị hắn đoạt đi rồi, mà bên trong máy chụp
hình lại có rất nhiều ảnh chụp của nàng. Vậy có chết hay không?
Nàng cùng Trương Dương hợp mưu tự nhiên bị bại lộ.
Bạch
Lượng Phong cũng không cho người đến đập phá khách sạn, hắn chỉ
để A Cẩu mang theo năm sáu tên đầu đường xó chợ lại không có việc
gì an vị tại đại đường làm ra những chuyện náo loạn, hù dọa những
khách hàng.
Hơn nửa tháng xuống này, lưu lượng khách khách
sạn Thanh Viễn giảm đi ước chừng tám phần, Cao Kỳ không phải không
nghĩ chuyện báo công an. Nhưng nàng nghe ngóng được, hành vi như vậy
của A Cẩu ngay cả gây chuyện đều không tính. Hơn nữa thế lực sau lưng
Bạch Lượng Phong rất lớn, nhà các nàng sẽ không thể có phần thắng,
mấu chốt nhất chính là, cha mẹ của nàng xuất ngoại rồi, đợi về đến còn phải một thời gian, nàng một người con gái căn bản bất lực.
Cho nên mấy ngày nay, A Cẩu thường xuyen đến quấy rầy làm cho nàng cả thân tâm mỏi mệt.
Trước đó Trương Dương nói với nàng hai ngày nữa sẽ đến khách sạn
Thanh Viễn nhận việc, nhưng vài ngày trôi qua, Trương Dương vẫn luôn
không xuất hiện, Cao Kỳ lúc ấy còn lo lắng có phải Trương Dương bị
Bạch Lượng Phong trả thù mà đã xảy ra chuyện hay không. Về sau nàng
tìm hiểu được Trương Dương bị khai trừ rồi, trong lòng liền càng thêm
áy náy. Nàng tin tưởng, nếu không bởi vì nàng, Trương Dương sẽ không
đắc tội với Bạch Lượng Phong.
Nhưng không nghĩ tới, chuyện
qua hơn nửa tháng, Trương Dương lại xuất hiện , còn giúp nàng giải vây,
nhưng nàng nhìn nhìn bao quát đại đường ở bên A Cẩu tổng cộng có sáu
người, trong lòng không khỏi lại lo lắng. Khi tiếp nhận ba lô của
Trương Dương lại nhìn nhìn A Cẩu, cả gan nói rằng:
- Các ngươi còn không đi, ta báo công an thực!
- Báo công an, ta thấy ngươi là con vịt .
A Cẩu bị Trương Dương quạt một bàn tay, vốn đã lửa giận ngút trời, lúc
trước Bạch Lượng Phong bỏ tiền để hắn đánh Trương Dương không thành, hiện tại người này lại tự mình xuất hiện , quả thực là tự mò lên
cửa, cho nên lời nói của Cao Kỳ đối hắn mà nói không thể nghi ngờ là vô nghĩa.
Hắn không nói hai lời, vừa nhấc chân, liền đá hướng về Trương Dương, những tên du côn khác cũng như vậy, động thủ nhất định
theo bản năng nhấc chân trước.
Nhưng chân phải hắn vừa mới nâng lên, liền phát hiện chân Trương Dương còn nhanh hơn so với hắn, cơ hồ
là tốc độ tia chớp trực tiếp một cước tọa tại chỗ đầu gối hắn dùng
chống đỡ chân chân trái.
- Phịch!
Cả người A Cẩu lập
tức dí mặt ghé vào trên mặt nền đá cẩm thạch lạnh lẽo đại đường khách
sạn, không đợi hắn đứng lên, thân mình Trương Dương khẽ động, đầu gối
thẳng tắp ấn phía sau lưng của hắn đem hắn đè trên mặt đất, thủ đoạn
tiếp theo khiến cánh tay A Cẩu uốn éo, một cái xoay ngược lại.
- Oa ô ô!
A Cẩu lúc này thật sự giống một con chó, cả khuôn mặt nhất thời vặn
vẹo, hai má nguyên bản bị tạt đến sưng đỏ chạm vào mặt đất bóng
loáng, phát ra tiếng thét chói tai như giết heo:
- Buông tay. . . Buông tay ra.
Một loạt động tác của Trương Dương hoàn thành trong phút chốc như là
lấy lửa trong điện quang, trước sau không đến một giây đồng hồ, cho nên
từ khi hắn bị đánh bại thẳng đến khi bị Trương Dương dễ dàng tóm lấy,
bên cạnh hắn vài tên khác liền không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, sau khi nhìn thấy hình dạng A Cẩu, năm người kia tất cả đều trợn tròn mắt.
- Mày không phải rất giỏi sao?
Trương Dương cúi đầu, cầm bản đăng ký vừa rồi tùy tay lấy từ quầy bar lên, hung hăng quạt mặt A Cẩu nói rằng,
- Biết ngươi phạm cái gì sai chưa?