- Hả?!
Trương Dương lại nghĩ nghĩ một chút, lần thứ hai hỏi lại.
- Như vậy nếu như là người khác giết chết bổ tinh sử thì sao?
Mình không thể tự tay giết chết, nhưng nếu như là nhờ người khác hỗ trợ giải quyết thì chắc là không có vấn đề gì chứ?
- Chủ nhân hệ
thống quá thâm hiểm. Về mặt lý thuyết mà nói nếu mục tiêu nhiệm vụ tìm
kiếm bổ tinh sử bị người khác giết chết thì nhiệm vụ hệ thống vẫn sẽ
được tiếp tục, nhưng mà sẽ khiến cho kế hoạch tìm kiếm bổ tinh sử trong
tương lại bị ảnh hưởng, thậm chí có khả năng rất lớn là sẽ khiến cho
toàn bộ kế hoạch hỏng hết, do đó dẫn đến việc không thể nào hoàn thành
được nhiệm vụ Nữ Oa vá trời…
- Ngoài ra, nếu
bổ tinh sử chết do chủ nhân hệ thống có ác ý mưu sát thì nhiệm vụ của hệ thống vẫn sẽ kết thúc như trước. Hệ thống cũng sẽ thu hồi hết thảy
những phần thưởng đã ban cho, đến lúc đó thì thảm họa tận thế sẽ là
không thể tránh khỏi.
Trương Dương há
miệng thở dốc, chết tiệt, có chuyện nghiêm trọng đến thế sao? Hệ thống
ngươi cứ nói thẳng là nếu hiện tại ta giết cô gái này thì ngày mai liền
tận thế đi cho rồi?! Giết cô gái này thì hắn thành kẻ phản nhân loại? Cô này là một sát thủ cơ mà, người chết do tay cô thì tìm ai báo thù chứ?
Mặc dù trong
lòng Trương Dương cực kỳ bực dọc, cũng không có ý cam chịu nhưng mà hắn
vẫn là không thể xua đuổi cái ý muốn xử lý mỹ nữ sát thủ tên Đường Thất
Thất này đi được.
Ánh mắt hắn
chuyển hướng về phía bộ ngực cao ngất của cô nàng, nhìn hai đà thỏ ngọc
phình lớn thế kia Trương Dương đột nhiên nghĩ đến không phải đây chính
là cơ hội tốt để “tiện tay bắt trộm dê” hay sao? Không phải hệ thống đã
nói cô nàng chính là mục tiêu duy nhất cho nhiệm vụ lần này à? Dù sao
hiện tại cô nàng cũng đang bất tỉnh nhân sự mà nằm dài trên đất thế kia
rồi mà. Lại nhìn nhìn bốn phía, bốn bề vẫn vắng lặng như tờ, trong đầu
Trương Dương không khỏi hiện lên một cái ý niệm tà ác, đây chẳng phải là cơ hội tốt để trực tiếp nghiệm chứng hay sao?
Cũng tốt thôi,
nếu cô nàng thực sự là bổ tinh sử thứ tư thì như vậy chính mình cũng
không cần khốn khổ chịu đựng hết hai năm nữa.
Nghĩ đến điểm
này, Trương Dương liền vứt bỏ hết khách khí, liếc mắt nhìn người đẹp
ngủ… trên mặt đất một cái, lần thứ hai hắn đem thân mình ngồi xổm xuống, do dự một chút, hắn chậm rãi đưa tay hướng thẳng phía trên cái khóa áo
gió màu đen của cô nàng.
Làm như thế này
có phần hơi bị phi quân tử đây nha? Trong lòng Trương Dương nghĩ ngợi
như thế nhưng trên tay hắn lại không có chút gì gọi là do dự. Trương
Dương đưa ra ngón trỏ và ngón cái nắm lấy đầu cái khóa kéo trên áo cô,
chậm rãi kéo cái khóa áo xuống. Bên trong người cô chỉ mặc duy nhất một
chiếc áo thun cao cổ màu hồng phấn, vải vóc làm nên chiếc áo rất mềm
mại, vừa vặn ôm sát người, bây giờ đã có thể thấy rất rõ ràng toàn bộ hình dáng đôi
thỏ ngọc cao nhất trước ngực cô như búp măng đột ngột mọc lên khỏi mặt
đất, săn chắc và no đủ.
- Quả nhiên là cực phẩm!
Tuy rằng Trương
Dương vẫn là rất muốn giết chết cô ta, nhưng mà vẫn không thể nào nhịn
được mà tán dương một tiếng. Cái cô sát thủ này có dáng người thực sự là nóng bỏng đến cực điểm.
Suy nghĩ một
chút, vì ưu tiên hàng đầu là hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm bổ tinh sử cấp M cho nên những cảm xúc về chuyện quân tử hay phi quân tử Trương Dương
cũng chẳng buồn suy nghĩ thêm nữa. Vừa mới ban nãy cô nàng còn muốn đoạt cái mạng này của hắn, cho dù đem cô giao cho người có chức trách cũng
không tính là làm quá chứ?!
Trương Dương
liền chú ý thấy trong bàn tay cô vẫn còn đang nắm chặt lấy một món đồ
vật gì đó, nhìn kỹ hơn một chút, thì ra chính là một chiếc phi tiêu. Có
lẽ đúng vào cái thời điểm cô nàng cầm phi tiêu trên tay nhưng còn chưa
kịp phát ra thì đã bị chính hắn làm cho bất tỉnh.
Suy nghĩ một chút, hắn liền vươn tay tách bàn tay đang nắm chặt của cô ra mà lấy chiếc phi tiêu đi.
Cái phi tiêu
không lớn, chiều rộng chỉ khoảng hai ngón tay khép lại, có hình ba góc,
mặt sau còn có trang bị thêm một cái cánh thăng bằng.
Trương Dương tóm lấy nó tịch thu rồi cất vào trong túi áo của hắn. Tiếp đó lần thứ hai
hắn xem chi tiết hơn chút nữa xem cái cô mỹ nữ sát thủ giờ phút này đang lẳng lặng mà nằm ngay sát cạnh hắn đây, mặc kệ thế nào, việc trước tiên là cần phải nghiệm chứng một chút xem có đúng cô ta rốt cuộc có phải là bổ tinh sử mà hắn cần tìm hay không.
Hắn nặng nề mà
thở thở ra một hơi, tự làm cho mình bình tĩnh lại một chút, sau đó đưa
tay nắm lấy vạt áo phía dưới của cô, hướng lên trên mà kéo, lập tức một
khối da thịt trắng mịn lộ ra. Chính lúc cởi y phục của cô thì ngón tay
hắn không cẩn thận lại chạm phải làn da của cô nàng, trong lòng hắn
trong nháy mắt truyền đến một hồi cảm giác bóng mượt như chạm vào gương
truyền từ ngón tay đến khắp các dây thần kinh xúc cảm của hắn.
Làn da của mỹ nữ này thật tuyệt ghê! Chẳng kém gì tơ lụa cao cấp cả, chỉ nhìn cũng đủ
khiến cho người xem tim đập thình thịch rồi đây.
Trương Dương
thoáng ngừng lại trong giây lát rồi lại tiếp tục động tác tay của hắn.
Lần thứ hai hắn thở nhẹ ra một hơi, kéo toàn bộ chiếc áo thun màu hồng
phấn của cô lên đến tận cổ.
Ngay tức khắc
một cặp vỏ ốc màu tím có viền ren của cái áo lót nâng ngực đang bao vây
gắt gao lấy đại thỏ ngọc tuyết trắng của cô đập vào mắt hắn. Quả nhiên
hình dáng không khác những gì hắn mường tượng mới vừa rồi, săn chắc và
no đủ như búp măng đội đất mọc lên vậy, khối da thịt trắng mịn như tuyết mang theo một cái mỹ cảm trong sáng hiếm có, bên trên còn lờ mờ thấy
được mạch máu xanh xanh.
Làn da thật là tuyệt hảo! E là chỉ có Dương Phi và Hứa Đan Oánh là có thể cùng so sánh với cô nàng này.
Điều khiến
Trương Dương cảm thấy có chút không tin tưởng được chính là một khi cô
đã là sát thủ thì nhất định là đã trải qua rất nhiều năm tháng cực khổ
tu luyện, làn da cô theo đúng lý cũng không thể không có vết tích của
những ngày tháng ấy mới đúng, như thế nào lại có thể có một làn da tuyệt hảo thế này, điều này hoàn toàn làm đảo lộn mọi tư duy thông thường
rồi.
Nhưng mà có điều hắn cũng lười đếm xỉa đến mấy chuyện đó, trước mắt việc cần làm chính yếu nhất là giám định cô nàng cái đã.
Hắn nhìn chằm
chằm bộ phận chính giữa cái vỏ sò màu tím của cái áo lót kia, liền phát
hiện ra rằng cái loại áo lót này của cô rõ ràng là loại có thể cởi bỏ từ chỗ chính giữa đó. Trong đám đàn bà con gái bên cạnh hắn chỉ có Cao Kỳ
với cặp đại meo meo quá lớn mới mang loại áo lót này mà thôi.
Như vậy thì việc này «ngon lành cành đào» rồi, thậm chí chẳng cần lật thân mình cô lại
hắn cũng có thể trực tiếp nghiệm chứng rồi.
Không còn do dự
thêm chút nào, Trương Dương vươn ra ngón trỏ và ngón cái như thể đã quen thuộc quy cách lắm rồi, đưa tay cởi bỏ nút thắt ở chính giữa hai đà núi non to lớn của cô nàng sát thủ.
- Thình thịch!
Một thoáng hương vị da thịt con gái xông vào mũi hắn sau khi hai mảnh vỏ sò màu tím của
cái áo lót được tách ra, tiếp đó hai khối thỏ ngọc tuyết trắng bung ra
như cá nhảy khỏi chậu, run rẩy cao ngất trong không khí lạnh như băng,
trên đỉnh bầu ngực căng tròn còn có một khối đỏ tươi...
Trương Dương lại hít lấy một hơi khí lạnh, thật sự là rất hoàn mỹ, hắn có chút gấp rút
như không còn chờ đợi được mà đưa tay ra...
Bàn tay mới đi
được một nửa chặng đường thì hắn bỗng nhiên phanh nó lại, bởi vì lúc này Trương Dương đột nhiên phát hiện mí mắt của mỹ nữ sát thủ kia mới vừa
đột nhiên lay động một cái.
Không được rồi, hỏng bét!
Suy nghĩ vừa mới hiện lên trong đầu Trương Dương thì cái cô nàng mỹ nữ sát thủ kia bỗng
dưng mở to hai mắt, tròng mắt đen nhánh vừa chuyển liền thấy được hai đà thỏ ngọc tuyết trắng mềm mịn no đủ của mình đang trắng trợn phơi bày
trong không khí.
- A!
Trước tiên cô
hét lớn lên một tiếng rồi nhanh chóng ngồi dậy vươn tay che lấy bộ ngực
của mình. Sau đó mới liếc mắt nhìn khuôn mặt Trương Dương hiện giờ có
chút kinh ngạc kia.
- Ngươi đã làm cái gì?
Đường Thất Thất
cười lạnh một hồi, suy nghĩ một chút là lập tức đoán biết được tình cảnh của chính cô hiện tại. Chính là cô đã bị cái tên hỗn đản trước mắt này
đánh ngã một cái, sau đó… sau đó là hiện tại y phục của cô đã bị hắn cởi bỏ.
Như vậy thì bọn người Tứ ca đâu cả rồi?
Một mặt cô cố
gắng che lại hai đà núi non no đủ trước ngực, một mặt lại quay đầu nhìn
nhìn bốn phía, lập tức cô phát hiện thấy ba thi thể nằm la liệt trên đất với bộ dạng không thể nào thê thảm hơn.
- Ngươi đã giết bọn họ?
Hai mắt cô lập tức lộ ra ánh nhìn oán độc, thực sự cho đến lúc này cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác mê man.
Trương Dương có
phần xấu hổ. Nếu trước mắt hắn chính là một sát thủ, mà chính xác cô là
một sát thủ thì hắn không buồn cùng cô nói những lời vô nghĩa làm gì,
trực tiếp mà cho cô một đòn giải quyết luôn cho gọn. Nhưng mà ngoại trừ
thân phận là một sát thủ ra thì cô còn là đối tượng mục tiêu của nhiệm
vụ tìm kiếm bổ tinh sử lần này. Mà hệ thống cũng đã thông báo nếu là hắn ra tay xử lý cô hoặc là không may mắn cô gặp phải rủi ro nào thì chính cái nhiệm vụ hiện tại của hắn sẽ ngày lập tức gặp trục trặc.
Thế nhưng khi nghe được khẩu khí nói chuyện như hiện nay của cô, trong lòng hắn vẫn là chán nản một hồi, hắn lạnh giọng đáp.
- Ta giết thì có làm sao chứ? Chẳng phải là không giết các người thì các ngươi sẽ giết ta hay sao?
Đường Thất Thất
nghe hắn nói vậy cũng không có nói thêm điều gì, cô nàng đưa tay ra
tưởng chừng như muốn phóng chiếc phi tiêu lúc trước trên tay mình, kết
quả lại phát hiện trong tay mình hiện tại hoàn toàn trống không. Mặt cô
biến sắc, vội vàng vươn tay ra phía sau lưng chắc là để lấy cái phi tiêu khác, nhưng mà cánh tay còn chưa có kịp đưa qua phía sau thì Trương
Dương đã nhanh chóng tóm chặt lấy cánh tay của cô.
Lại lần nữa mặt
cô biến sắc, chính cô hiện tại bị kiềm giữ là một chuyện, nhưng mà chính cô nhất thời trong tình thế cấp bách lại để hai tay thả không cho nên
tức khắc cảnh xuân trước ngực… hai đà thỏ ngọc tuyết trắng run rẩy trực
tiếp xổ lồng, nằm trọn trong ánh mắt Trương Dương…